Lãnh Dương vẫn không đem chuyện Trương Viễn Minh có khả năng bị hạ huyết chú nói với hai người bọn họ, bởi vì rất nhiều chuyện nàng vẫn không biết rõ, nàng muốn chờ mình làm rõ mọi chuyện trong suy nghĩ sau đó mới nói cho bọn họ biết. Một mình Lãnh Dương ở văn phòng lên mạng tra tìm thông tin liên quan tới huyết chú, thế nhưng thông tin liên quan tới phương diện này hầu như bằng không, có cũng chỉ là một ít thuyết pháp xuất hiện trong tiểu thuyết, thế nhưng nội dung trong tiểu thuyết có thể tin được sao? Những thứ kia đều là lời vô căn cứ của tác giả, độ tin cậy cũng gần như bằng không, sự tình liên quan đến huyết chú trên internet không tìm được bất kỳ thông tin hữu hiệu nào.
Huyết chú không tìm được, Lãnh Dương lại bắt đầu tìm tòi Anh Nhi Trủng, ngược lại thông tin về Anh Nhi Trủng lại có, nhưng chỉ có mấy cái, thế nhưng nguồn gốc của thông tin cũng làm cho người ta không thể tin được, chỉ có một cái được nhìn thấy trên một trang web nghiên cứu về Đạo gia, trên đó cũng chỉ đơn giản ghi lại mấy câu nói, tổng kết lại đó là một pháp khí dùng cho thời điểm Đạo gia thi pháp, có công năng thanh trừ trọc khí, lại có một ít bổ huyết dưỡng nhan, thải âm bổ dương, có thể đưa đến tác dụng rất lớn. Thế nhưng cuối cùng còn có một hàng chữ viết chính là: Loại đạo pháp này không biết thực hư, hay là chỉ là đồn đại, ai cũng chưa từng thấy.
Lãnh Dương nghĩ cách nói này cũng cùng sư phụ nói có chút tương tự, thế nhưng cái Anh Nhi Trủng này cùng huyết chú có quan hệ gì? Lãnh Dương vẫn không nghĩ ra chỗ liên quan. Lãnh Dương nghĩ tới có chút đau đầu, thân thể ngã ra lưng ghế dựa, dự định nghỉ ngơi một chút, khi thấy bên trong phòng tối tăm, không có tia sáng, mới phát hiện trời đã sập tối, bất tri bất giác nàng lại bận bịu vài canh giờ, nàng có thói hư tật xấu chính là đang lúc bận rộn đều sẽ quên thời gian. Lãnh Dương dựa vào cái ghế, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một người, vẫn không nên nói nàng là người, là quỷ, tuy rằng nàng ta nói mình là tiên, thế nhưng mặc kệ nàng là cái gì, hiện tại Lãnh Dương lại nhớ đến nàng.
Lãnh Dương mở thiên nhãn, ghi nhớ thiên linh chú mở ra Thiên Linh Phù, truyền gọi Mạnh Thường Quân. Mất một lúc sau, Mạnh Thường Quân trên mặt mang cười mới hiện ra trước mặt nàng. Mười mấy năm trôi qua, Lãnh Dương trưởng thành, nhưng mà Mạnh Thường Quân một chút đều không thay đổi, còn cùng với hình dáng năm mình mười tuổi nhìn thấy y như thế, tuổi trẻ, mỹ mạo. Lãnh Dương nghĩ đây chính là điểm mà con người cùng không phải là người khác nhau đi!
"Có chuyện gì? Tại sao chợt nhớ tới tìm tỷ tỷ ta? Không phải gặp chuyện gì chứ?" Mạnh Thường Quân nụ cười mê người, nghiêng người ngồi ở trên bàn làm việc, tư thế tao nhã gợi cảm. Lãnh Dương bình thường rất ít khi chủ động tìm nàng, vẫn luôn là nàng im lặng một mình xuất hiện, mà Lãnh Dương mỗi lần tìm nàng đều là có chuyện nhờ nàng hỗ trợ.
Lãnh Dương nhìn Mạnh Thường Quân, không keo kiệt triển khai nụ cười, tuy rằng các nàng không thường gặp mặt, nhưng trong lòng Lãnh Dương cảm thấy cùng đối phương rất quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc đó khiến cho mình cảm thấy cùng đối phương rất thân, lại khiến cho mình cảm giác được đối phương có thể tin cậy cùng dựa vào. Ở trong lòng của nàng, Mạnh Thường Quân là bằng hữu tâm giao duy nhất mà nàng tín nhiệm, nàng có thể nói ra tất cả không thấy ngại, nàng tin tưởng đối phương sẽ không hại nàng cùng phản bội nàng. Là một con người lại cảm thấy một con quỷ là bằng hữu duy nhất đáng tin cậy của nàng, điều này không biết là đáng mừng hay là đáng thương. Nhưng hết cách rồi, bởi vì nàng khác với tất cả mọi người, nàng quen tự mình bảo vệ mình, tuy rằng nhân duyên của nàng không tệ, bằng hữu rất nhiều, thế nhưng nàng từ chối người khác tùy ý đi vào trong lòng nàng, nàng vẫn sợ bị người khác làm tổn thương.
"Xác thực có việc muốn tìm chị hỗ trợ." Lãnh Dương không cùng đối phương khách khí, bởi vì các nàng trong lúc đó không cần khách khí, tuy rằng thời gian gặp mặt không nhiều, thế nhưng Mạnh Thường Quân cho Lãnh Dương cảm giác phảng phất là bằng hữu có quen biết cực kỳ lâu, hay là đúng như Mạnh Thường Quân nói, trước khi nàng đầu thai thành người, các nàng chính là bằng hữu, cho nên nàng mới có cảm giác này!
"Chuyện gì? Nói nghe một chút, xem tỷ tỷ có thể giúp ngươi không." Mỗi lần vừa nghe đến Lãnh Dương có việc cần giúp đỡ nàng đều phi thường cao hứng, Lãnh Dương nhìn ra, chỉ là không biết nàng tại sao lại cao hứng khi mình mở miệng nhờ nàng hỗ trợ như thế.
"Tại sao mỗi lần tôi để chị hỗ trợ, chị đều cao hứng như thế?" Lãnh Dương thực sự là hiếu kỳ.
"Đúng vậy, mỗi lần nghe được ngươi có chuyện tìm ta hỗ trợ ta liền đặc biệt hài lòng." Mạnh Thường Quân thoải mái thừa nhận, nụ cười trên mặt càng nồng.
"Tại sao?"
"Bởi vì là ngươi!" Mạnh Thường Quân thân thể nghiêng về phía trước, tới gần Lãnh Dương, "Bởi vì từ xưa đến nay ngươi không cần ta hỗ trợ, chớ nói chi là chủ động mở miệng."
Lãnh Dương biết nàng ấy đang nói lúc nàng chưa chuyển kiếp làm người, chuyện trước đây đã quên nàng cũng không dự định lại tìm hiểu, hay là nói đến đề tài chính được rồi, "Chị biết chuyện huyết chú sao?"
"Huyết chú? Cái gì huyết chú?" Mạnh Thường Quân hơi run run, vẻ mặt kinh ngạc, giống như chưa từng nghe tới.
"Chị chưa từng nghe tới huyết chú?" Lãnh Dương càng cảm thấy kinh ngạc, nàng cho rằng Mạnh Thường Quân là không cái gì không biết.
Mạnh Thường Quân ngồi thẳng thân thể, cẩn thận suy nghĩ một chút, "Thật giống như đã nghe qua, lại thật giống chưa từng nghe tới, đã quên."
Lãnh Dương nghe được vừa nói như thế, trong lòng sinh ra chút hi vọng, "Chị suy nghĩ một chút, cái này đối với tôi rất trọng yếu."
Mạnh Thường Quân liếc mắt nhìn Lãnh Dương, một mặt hoài nghi, "Thật sự trọng yếu như vậy sao? Cần đến để làm gì?"
"Dùng để cứu mạng."
"Cái gì? Ngươi làm sao? Bị người ta hạ huyết chú rồi?" Mạnh Thường Quân vốn đang là một bộ dạng nhàn rỗi, dáng dấp như việc không liên quan tới mình, nhưng vừa nghe đến Lãnh Dương nói dùng cứu mạng, cả người giống như hoảng sợ, giống như cái huyết chú kia là hạ ở trên người nàng.
"Không có, là đương sự của tôi bị hạ huyết chú, gần đây có hai người khả năng cũng chết vì huyết chú." Lãnh Dương thấy Mạnh Thường Quân một bộ dạng ngạc nhiên, đáy lòng lại là một trận bất đắc dĩ. Nữ nhân này, nha không, ma nữ này làm sao mãi cũng không học được bình tĩnh đây? Luôn nhất kinh nhất sạ.
Nguyên văn là 一惊一乍 – chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.(baike)
"Huyết chú , để ta suy nghĩ xem sao!" Mạnh Thường Quân ở trước mặt Lãnh Dương lắc lư, nàng nhớ tới trước đây đã từng nghe được, a! Đúng rồi. . . , nàng rốt cục đã nhớ ra, "Huyết chú hình như là lấy máu của mình làm lời dẫn hạ chú, người bị hạ chú quanh thân sẽ có sương máu xuất hiện, vừa mới bắt đầu đoàn sương máu này sẽ khá nhạt, thế nhưng sẽ theo thời gian càng ngày càng đỏ, người bị hạ chú liền sẽ bắt đầu bị người hạ chú ảnh hưởng, nghe lệnh của người hạ chú, chỗ độc đáo của loại chú này cũng chính là chỗ này."
"Còn nếu như người hạ chú này đã chết thì sao?" Lãnh Dương sợ người hạ chú là người đã chết nằm trong quan tài, vậy dạng này không phải là sẽ không bị người hạ chú ảnh hưởng sao? Thế nhưng nếu không bị ảnh hưởng, hai người kia là làm sao chết?
"Không có ảnh hưởng, nếu như ở thời điểm thực thi huyết chú này, người hạ chú liền ra lệnh, nếu như người hạ chú chết rồi, người bị hạ chú cũng sẽ nghe mệnh lệnh kia mà làm việc, nếu như không tuân mệnh lệnh, ngày sau cũng sẽ chết." Mạnh Thường Quân suy nghĩ một chút rồi nói, thế nhưng nàng nhớ tới thời điểm bắt đầu xuất hiện loại huyết chú này đã là chuyện cách đây thật lâu, hơn nữa rất lâu rồi không nghe có người dùng đến, nàng còn cho rằng đã thất truyền tuyệt tích, không nghĩ tới lúc này sẽ còn nghe được, lẽ nào bây giờ còn có người dùng loại tà chú này? "Đương sự của ngươi là làm sao trêu chọc loại tà chú này? Vì ta thấy loại tà chú này đã thất truyền, không ai dùng đến!"
"Đương sự của tôi ở thời điểm tìm kiếm vàng bạc trong quan tài mang về, khả năng người hạ chú chính là người nằm ở trong quan tài, nếu như người kia đã chết rồi, huyết chú còn có thể giải không?" Lãnh Dương lại hỏi, nàng hiện tại nghĩ tới làm sao cứu mạng Trương Viễn Minh, nàng không muốn ông chủ Trương thương tâm, không muốn ông đến tuổi già lại không có con chăm sóc.
Mạnh Thường Quân lắc đầu, "Theo ta được biết, muốn giải loại thần chú này chỉ có thể do người hạ chú dùng máu của mình giải, ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào."
Lãnh Dương vầng trán nhíu chặt, "Trước đó có hai người có khả năng cũng bị hạ huyết chú mặc một thân quần áo đỏ nhảy lầu tự sát, chị nói mệnh lệnh của huyết chú có phải là để bọn họ mặc áo đỏ tự sát?"
"Có khả năng này, có thể người hạ chú không muốn bọn họ sống sót, cũng không muốn bọn họ chết rồi sẽ đi đầu thai, cho nên mới để bọn họ chết rồi trở thành oan hồn, cô hồn trong lòng có oán khí khó có thể đầu thai chuyển thế, xem ra người hạ chú rất ghét bọn họ."
Rất ghét bọn họ? Bọn họ cùng người chết chưa từng gặp mặt thì oán hận từ đâu tới? Lẽ nào là bởi vì bọn họ trộm mộ của hắn, vì lẽ đó mới trừng phạt bọn họ? Hay là bởi vì cái Anh Nhi Trủng kia? "Chị biết Anh Nhi Trủng không?" Nghĩ đến Anh Nhi Trủng, nàng hi vọng Mạnh Thường Quân có thể cho nàng nhiều manh mối hơn.
"Đương nhiên biết, vật này càng là thứ không có nhân tính, trước đây Đạo gia nói dùng vật này làm dẫn, có thể khiến người ta trường sinh bất lão." Mạnh Thường Quân đối với vật này ấn tượng vô cùng sâu sắc, bởi vì nếu như không phải là bởi vì vật này, người trước mắt này sẽ không đầu thai chuyển thế làm người.
"Trường sinh bất lão?" Quả nhiên là vậy, lúc trước sư phụ cũng nói như vậy, chỉ cần dùng Anh Nhi Trủng, cộng thêm người chí âm và chí dương, là có thể làm phép thuật trường sinh bất lão, thế nhưng "Điều này có thật không?"
"Không biết, chưa có ai từng thành công, thế nhưng chuyện này có nhiều lời đồn." vẻ mặt Mạnh Thường Quân nghiêm túc hiếm thấy. Nghĩ thầm, ngày đó chẳng mấy chốc sẽ đến.
"Chị nói huyết chú cùng Anh Nhi Trủng có liên quan gì hay không?" Cái này Lãnh Dương vẫn nghĩ không thông.
"Có thể có, cũng có thể không có."
"Tại sao nói như vậy?" Lãnh Dương không hiểu.
"Nếu như huyết chú này là hạ ở trên Anh Nhi Trủng thì sẽ có quan hệ, nếu như không có thì không có quan hệ, chỉ đơn giản như vậy." Mạnh Thường Quân không quan tâm chuyện huyết chú, nhưng rất quan tâm chuyện Anh Nhi Trủng, không biết cái Anh Nhi Trủng này là gần đây được người khác làm ra, hay là trước đây lưu truyền tới nay. "Dương Dương, ngươi cố lưu ý cái Anh Nhi Trủng kia, nếu như có thể tận lực lấy được nó về trên tay."
"Tại sao? Cái kia không phải là tà vật sao?" Lãnh Dương cảm thấy nếu là tà vật, tốt nhất là phá huỷ, lấy nó làm cái gì?
"Rất trọng yếu, ngươi lấy được, nhớ gọi ta." Mạnh Thường Quân hiếm thấy nghiêm túc.
Nhìn thấy Mạnh Thường Quân nghiêm túc như vậy, nàng biết vật này đối với Mạnh Thường Quân khẳng định rất trọng yếu, liền gật đầu, "Tôi sẽ cố gắng."
Nhìn thấy Lãnh Dương đáp ứng, Mạnh Thường Quân thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thả lỏng cơ thể, đi tới trước mặt Lãnh Dương, "Kỳ thực, ngươi muốn biết huyết chú kia cùng Anh Nhi Trủng là có quan hệ hay không, ngươi không ngại đi vào trong hầm mộ đó nhìn thử, may ra có thể tìm thấy một ít manh mối, đồng thời cũng có thể điều tra một chút lai lịch của Anh Nhi Trủng." Nàng phi thường muốn biết cái Anh Nhi Trủng kia có phải là thứ nàng muốn tìm hay không.
Lãnh Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy Mạnh Thường Quân đề ra một ý kiến hay, liền gật đầu, nàng quyết định đi một chuyến đến Ngũ Chỉ Sơn ở Hải Nam tìm hiểu ngọn ngành.
Editor: xong một chương nữa : mình đọc vào cứ thấy lủng củng sao á T.T
Mình nghĩ Mạnh Thường Quân là quỷ, cách nói chuyện hơi giống người cổ đại nên mình giữ nguyên xưng hô ta-ngươi :| ai nghĩ ra cách xưng hô nào khác hay hơn cmt cho mình biết với nha :D
Cảm ơn mọi người đã xem và nhấn vote cho mình dù mình edit còn kém :P