Âm Dương Khế

chương 15: 15: mộng cũ năm xưa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong sân của Thẩm gia có cột một cái bàn đu dây, là món quà sinh nhật Thẩm Phác Sơ tặng cho đứa con một tuổi.

Thật vất vả chờ đến khi có thể chơi xích đu một mình, một ngày thời tiết nắng ấm, Thẩm Húc trốn bà vú, một mình lặng lẽ bò lên bàn đu dây.

Hai cái đùi kia của hắn còn rất ngắn, thật sự không có cách nào di chuyển bàn đu dây.

Tạ Oánh Oánh cũng không để đứa con trai đến chỗ bàn đu dây chơi một mình, lần trước Thẩm Húc bò lên trên lắc lư vài cái, kết quả lúc xuống dưới tấm ván nhếch lên, ‘bang’ một cái đập vào đầu.

Trán của Thẩm Húc nổi lên một cục u bự không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa xanh vừa cứng, kéo dài không tan.

Này liền khiến mẹ hắn sợ tới mức không nhẹ, tuy rằng khiển trách Thẩm Húc một phen, nhưng vẫn là may mắn ván gỗ không đập trúng mắt hắn.

Không bị phá tướng, cũng không bị mù.

Đối với một kẻ gây rối nghịch ngợm hơn một tuổi mà nói, cũng chỉ thế mà thôi.

Nhưng con nít chưa mọc lông luôn là lành sẹo quên đau, lúc bà vú không quản được, thích nhất chính là cưỡi ngựa trên bàn đu dây, sau đó lại là cái loại chỉ biết lên chứ không biết xuống, ngã nhào một cái mới xuống được.

Tạ Oánh Oánh đau lòng con trai, cuối cùng cũng chỉ bế thằng nhóc thối lên đùi, phát lên cái mông núc ních hai cái.

Thẩm Húc nằm trên đùi mẫu thân khóc oa oa, cái miệng nhỏ còn chưa mọc đủ răng lập tức nhỏ một giọt nước miếng, dính ở trên váy Tạ Oánh Oánh.

Tạ Oánh Oánh để con trai ngồi vững ở trên đùi bà, lấy khăn tay lau nước miếng cho hắn.

“Mẹ ——” Tay Thẩm Húc còn không an phận, duỗi tay cướp khăn.

Tạ Oánh Oánh mỉm cười, kéo thoát khăn tay từ chỗ hắn.

Thẩm Húc học bộ dạng của bà, góp tay vào làm lụa lau khóe miệng Tạ Oánh Oánh.

Tạ Oánh Oánh một bên cười, một bên để hắn chơi.

Thẩm Húc thành niên đứng ngoài cửa, nắng ấm ngày xuân rải đầy lá vàng trên mỗi bệ cửa sổ, mỗi một mảnh gạch xanh.

Xuyên qua năm tháng dài lâu, khuôn mặt Tạ Oánh Oánh thế nhưng có chút mơ hồ.

Thẩm Húc nhìn đứa bé nho nhỏ nằm giỡn trên đùi mẹ, chính là không muốn xuống dưới, mà mẹ chỉ cười một cách ôn nhu, thỉnh thoảng nhéo nhéo khuôn mặt thịt của đứa con.

Hắn thấy Thẩm Phác Sơ về từ bên ngoài, nói mấy câu với ông nội liền đi về phía phòng của bọn họ.

Bé trai nhỏ nghe thấy tiếng của cha, một bên hô to ——“, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào vào giữa hai chân Thẩm Phác Sơ.

Thẩm Phác Sơ cười to bế hắn lên, giơ lên cao, sau đó lại làm bộ muốn buông tay để hắn rơi xuống, lại luôn đón được hắn một cách ổn định vững chắc ở một khắc cuối cùng.

Thẩm Húc cùng cha chơi trò như vậy quá thành thạo rồi, đã không biết sợ, chỉ cười ha ha ha không ngừng: “Lên cao —— oa —— ”

Thẩm Phác Sơ ôm con trai ở trên cánh tay, một bên gãi nách hắn, một bên hỏi: “Hiện tại tối ngủ có còn nhìn thấy quái vật đến bắt con không?”

Thẩm Húc bị cha gãi ngứa cười đến giòn tan, đầu nhỏ lắc lắc giống như trống bói: “… Không có...!ha ha...!nữa…”

Tạ Oánh Oánh vỗ bàn tay làm ác kia của cha Thẩm Húc, lau mồ hôi bị lăn lộn ra ở trên trán Thẩm Húc.

“Húc Nhi mới một tuổi, không nhìn thấy cũng bình thường.”

Thẩm Húc hai mươi tuổi rất muốn mở miệng nói với mẹ, thẳng đến khi bọn họ qua đời, cũng chưa chờ đến khoảnh khắc con trai mở mắt thấy thế giới kia.

Thích Thất cúi người, đổi một bộ quần áo sạch sẽ cho Thẩm Húc.

Y không dám che cho Thẩm Húc quá nhiều, giờ phút này Thẩm Húc giống như một con tôm bị nấu chín, đỏ từ giữa ra ngoài.

Hiển nhiên Bạch Uyên rất quen với độ nóng như vậy, trực tiếp tìm một chỗ trống bên cạnh Thẩm Húc ngồi cuộn người.

Thích Thất thử cái trán của Thẩm Húc, nhiệt độ trên tay còn nóng hơn mấy ngày trước mấy phần, như là một ngọn núi lửa ấn giấu trong thân thể vận sức chờ phát động.

Y cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bọc băng vải của mình, suy nghĩ xuất thần.

Bạch Uyên bất động thanh sắc nâng một bên mí mắt lên, nhìn Thích Thất từ trên xuống dưới, lại trong khoảnh khắc trước khi y hoàn hồn, làm bộ không có việc gì mà nhắm mắt lại.

“Thích Thất, ngươi không sợ chết sao?”

Thích Thất liếc mắt nhìn Bạch Uyên, rũ mắt nói: “Không phải ta không sợ chết, ta chỉ là… chưa từng sợ bất cứ chuyện gì…”

Y luôn nói vậy, ngay cả Bạch Uyên đều không khỏi sinh nghi.

Nó thay đổi tư thế, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt đạm mạc kia của Thích Thất.

Từ lúc quen biết thiếu niên này, luôn cảm thấy y bình tĩnh đến ngoài ý muốn, thậm chí có chút không được tự nhiên.

Thích Thất nhìn ra được Bạch Uyên đang tự hỏi, nhưng không đoán được nó đang tự hỏi cái gì.

Thẩm Húc bên cạnh bởi vì linh lực bị phản phệ mà thiêu đốt, có chút khó chịu nắm chặt chăn.

Thích Thất đi đến trước bàn nước, vắt khô khăn ngâm nước lạnh, đổi cho Thẩm Húc.

Thì ra cái kia đã sớm bị nhiệt độ cơ thể của Thẩm Húc làm nóng rồi.

“Kỳ thật các ngươi không cần để Thẩm Húc thừa nhận phản phệ thay ta.” Thích Thất làm xong toàn bộ, ngồi trở về.

“Là bản thân Thẩm Húc kiên trì.”

Câu trả lời của Bạch Uyên ra ngoài dự đoán, Thích Thất sửng sốt.

Bạch Uyên thật vừa lòng biểu tình khác ở trên mặt thiếu niên, giọng điệu có chút nhẹ nhàng: “Giống như ngươi đoán, Thẩm Húc quả thật rất có thiên phú.

Một ngày nào đó, Thẩm Húc sẽ không còn cần ngươi ta bảo vệ.”

“Ta biết… ta nhìn thấy…” Thích Thất nhìn chằm chằm băng vải trên tay Thẩm Húc bắt đầu phát ngốc, lướt qua trước mắt chính là hình ảnh y nhìn thấy khi lao vào nhà tù nước, thanh kiếm bị ngọn lửa bao bọc nổ thành từng chùm pháo hoa ở trong nước.

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Thanh Ngư thở hồng hộc chạy vào, trong tay còn bưng một bát nước.

“Lão bản khách điếm nghe nói thiếu gia bị bệnh, có ý tốt chia chút thuốc cho ta, nói cái này hạ sốt thanh nhiệt cực tốt… có cần cho thiếu gia thử một lần hay không?!”

Bát kia còn chưa đưa tới trước giường Thẩm Húc, Bạch Uyên đột nhiên mở mắt, vung tay gạt bát xuống đất.

Toàn bộ bất ngờ, Thanh Ngư còn chưa kịp tránh, bát cũng đã rơi vỡ thành hoa, nước nước thuốc thuốc, chỉ còn là một vệt nước dưới đất.

Lông cả người Bạch Uyên đều dựng đứng lên, dường như ngay cả cơ bắp đều đang co rút một cách khẩn trương.

Thanh Ngư lập tức cảm thấy chuyện không đúng, cho rằng mình làm hỏng việc, vội vàng đi đến bên cạnh Thích Thất.

“Làm sao vậy?” Thích Thất ngồi xổm xuống, dùng tay chấm chút nước dưới đất, đưa lên mũi.

Nếu Bạch Uyên có thực thể, có lẽ giờ phút này đã đỏ mắt: “Là nó...!là Hủy ….” Nó hung tợn quay đầu, mắt sáng như đuốc giống như muốn đốt ra hai cái động ở trên người Thanh Ngư, “Bọn họ cho ngươi thứ gì?”

(兕 tê giác/Hủy (兕/sì) hay tỷ là sinh vật có tướng mạo giống một con trâu, thân thể màu xám đen, trên đầu mọc một cái sừng.

Hủy còn được gọi là Độc Giác Thú, tượng trưng cho văn đức, cổ nhân thường hay khắc hình ảnh của Hủy lên đồ đồng thau hoặc là vẽ thành chân dung để làm đồ trang trí hay còn gọi là Hủy quang.)

“Là..

bọn họ nói là sừng tê giác… mài thành bột…” Thanh Ngư chưa từng nghe qua Hủy là thứ gì, nhưng từ thần thái của Bạch Uyên cũng đoán ra mấy phần.

“Là mắt trận kia.”

Thanh Ngư vừa nghe Thích Thất giải thích, kinh ngạc cùng hoảng loạn trên mặt giấu cũng không giấu được, nơm nớp lo sợ: “Như thế nào sẽ..

như vậy...!người nơi này mỗi lần đi cúng bái thần linh đều có thể lấy được thuốc bột của đạo trưởng, bọn họ biết mình đang uống cái gì không…”

Nghi vấn của y không ai có thể giải đáp, Thích Thất và Bạch Uyên nhìn nhau, lâm vào im lặng không nói.

Thẩm Húc vẫn còn đang bồi hồi trong mộng, có những lúc, hắn nhìn mình lớn giống như một con chó nhỏ, chạy từ đầu sân này đến đầu sân kia, đụng ngã vô số chậu hoa bình hoa, vĩnh viễn không biết mệt, hắn nhịn không được cảm thán: Thì ra mình khi đó thiếu đánh như vậy.

Thẩm Phác Sơ có phòng sách của mình, tách ra với ông nội.

Khác với phòng sách của ông nội, phòng sách của cha vĩnh viễn đều hoan nghênh hắn.

Thẩm Húc nhìn mình bò lên trên bàn với hắn mà nói vẫn là cao không thể với tới, quỳ ở trên nắm bút lông lên bôi vẽ linh tinh vào giấy Tuyên thành của cha.

Khi đó hắn nào có quy củ gì, cuối cùng cả mặt dính đầy mực, thiếu gia vốn đang tinh xảo đáng yêu nháy mắt biến thành đứa bé mới ra từ hố than.

Kết quả ngày đó hai vợ chồng Thẩm Phác Sơ trở về trước thời hạn, cha Thẩm Húc vừa vào cửa, thấy con trai ngồi trên bàn mình, trên mặt trên người đều là đen, sắc mặt lập tức cùng một màu với nghiên mực kia.

Tạ Oánh Oánh đi sau, thấy trượng phu không đi tiếp, trên người mình bị thương, vốn dĩ liền tính toán trở về xử lý cho tốt, lập tức liền nóng nảy.

Bà đẩy Thẩm Phác Sơ, không nhịn được chen qua người ông, quay đầu cũng lập tức để ý thấy đứa bé trên bàn.

Thẩm Húc không ngốc, vốn đang nghĩ hôm nay cha mẹ không ở nhà, có làm ầm ĩ cũng không có ai quản.

Nhưng hắn không nghĩ tới cha mẹ đột nhiên về nhà, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của bọn họ, nháy mắt liền trợn tròn mắt.

“Cha….

mẹ…” Hắn kêu hai tiếng một cách yếu ớt, dưới ánh mắt uy nghiêm của Thẩm Phác Sơ, chậm rãi trượt xuống.

Thẩm Húc khẩn trương đi đến trước mặt phụ thân, giấu hai tay đen thui kia ra sau lưng, cũng không chờ phụ thân tức giận, mình lại bẹp miệng trước.

“A ——”

Tạ Oánh Oánh thình lình hít hà một hơi, làm đảo loạn bầu không khí chạm vào là nổ ngay giữa đôi cha con này.

Thẩm Phác Sơ không để ý đứa con, ngược lại là đi vào trong thư phòng của ông tìm thuốc trị thương.

Thẩm Húc thấy trên tay mẫu thân có máu, hắn đi qua, tay chân nhẹ nhàng vén ống tay áo của Tạ Oánh Oánh lên, thấy một vết thương thon dài, bỗng nhiên nước mắt lớn chừng hạt đậu liền lăn ra.

“Sao lại đột nhiên khóc?” Tạ Oánh Oánh thở dài, sờ sờ đầu Thẩm Húc.

Thẩm Phác Sơ thật mau liền lấy Kim Sang Dược đặc chế tới, rải thuốc bột lên miệng vết thương một cách thật cẩn thận.

Thuốc bột chạm đến giữa máu thịt, như là kim đâm lên người, Tạ Oánh Oánh không thể không cắn chặt răng.

Thẩm Phác Sơ băng bó cho bà, đổ ly trà cho bà, Tạ Oánh Oánh một bên nhận trà, một bên khuyên nhủ Thẩm Húc đứng bên cạnh: “Đừng khóc, Húc Nhi.

Hứa với mẹ, chuyện mẹ bị thương, ngàn vạn lần không được nói với ông nội, biết không?!”

Thẩm Húc nghe lời gật đầu, dùng mu bàn tay lau hai cái ở trên mặt, bôi từng vết mực thành một đống.

Nhìn động tác của con trai, Tạ Oánh Oánh buồn cười, kéo hắn vào trong lòng, ôn nhu an ủi: “Con mèo nhỏ Húc, con nói con vừa rồi khóc cái gì nha? Cha con cũng không phải muốn ăn con.”

“Không phải, không phải,” Thẩm Húc nho nhỏ lắc đầu ở trong lòng mẫu thân, hít nước mũi, “Con không muốn mẹ bị thương… con muốn bảo vệ mẹ…”

“Cha con sẽ bảo vệ mẹ nha.” Tạ Oánh Oánh cười liếc nhìn Thẩm Phác Sơ, vỗ về lưng Thẩm Húc, “Chờ Húc Nhi trưởng thành, tự nhiên sẽ có người muốn bảo vệ hơn.”

Thẩm Húc mở mắt vào ban đêm, cảm thấy thân thể nặng như ngàn cân, ngay cả ngón tay đều không muốn nhúc nhích.

Hắn gian nan quay đầu, thấy Thích Thất ngồi dưới đất, dựa vào mép giường đang ngủ say.

Chỉ cần một cái chớp mắt, ánh mắt hắn liền không có cách nào dời khỏi lệ chí ở khóe mắt Thích Thất, có đôi khi hắn sẽ nghĩ, may mắn trên mặt người này còn có một nét mực như vậy, điểm thêm vô số màu sắc.

Dựa vào sức mạnh của Bạch Uyên, hắn có thể tiếp nhận phản phệ Thích Thất đã chịu.

Hắn chưa từng nghĩ đến, thì ra linh lực kia nóng bỏng mà bá đạo như vậy, giống như muốn thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn đến gần như không còn.

Nhưng Thẩm Húc biết, đây là bởi vì Thích Thất làm ra chuyện y vốn không nên làm, là kiếp nạn của làm trái quy tắc y gánh thay cho hắn.

Lúc tay Thích Thất che mũi miệng hắn ở trong nước, hắn có một khoảnh khắc thất thần.

Tay y trước giờ đều sẽ không run, cho dù là trong đáy nước vẩn đục này, cho dù biết rõ xong việc chính mình sẽ bị linh lực phản phệ bao phủ.

Thẩm Húc phát hiện, mình sợ lại phải nhìn thấy bộ dạng phong tuyết mệt mỏi không chịu nổi của Thích Thất, không biết từ lúc nào hắn bắt đầu hy vọng, Thích Thất phải là một người sống sờ sờ, ấm áp, mềm mại, tươi sống, mà không phải một khối băng lạnh ngàn năm.

Khi hắn ôm Thích Thất hôn mê, hắn chỉ có một suy nghĩ: Hắn không thể mặc kệ Thích Thất bị phản phệ tra tấn đến thương tích đầy mình.

Tay không tự chủ duỗi về phía mặt đối phương, ngón tay cọ qua lệ chí kia, độ ấm của làn da như dòng suối, chảy róc rách vào thần kinh của hắn.

Còn sống.

Giờ phút này, hắn cảm nhận được hơi thở mềm nhẹ của Thích Thất, không khỏi cười rạng rỡ.

Con cũng có người muốn bả o vệ rồi..

Truyện Chữ Hay