Nghe Khúc Tự Thủy nói thế, Chu Diệp Thanh và Tề Mãn Kiều vội vàng xông tới tính bao vây Thời Thiếu Côn để bắt sống.
Thời Thiếu Côn giật mình thối lui ba bước. Rẹt, thanh bảo kiếm đã tuốt ra khỏi bao, ánh sáng xanh dờn chói lấp lánh, rung rinh không dứt, làm hoa cả mắt.
Bọn Khúc Tự Thủy bị kiếm khí uy hiếp, bất giác phải rút lại thủ thế.
Chu Diệp Thanh nổi nóng thét lớn :
- Quả là con người vô lương tâm. Bây giờ dám thản nhiên bật kiếm chực giết hết chị em chúng ta sao?
Thời Thiếu Côn cau mày đáp :
- Đây chỉ là một hành động bắt buộc để tự vệ mà thôi. Ơn dày nghĩa nặng, nguyện xin bồi tiếp sau này. Ngoài ra, xinh Lệ cô nương nghĩ tình châm chước và thả Bạch Thái Vân ra! Chúng tôi xin rời khỏi nơi này tức khắc.
Lệ Minh Nguyệt cười gằn không nói.
Chu Diệp Thanh hét lớn :
- Anh nhất định giết chết hai chị tôi sao?
Bỗng đâu một giọng nói nhẹ nhàng đáp ngay :
- Xin cứ yên tâm, cô ấy không thể nào chết được đâu. Hừ, một người thông minh có nhiều điều xảo quyệt, dễ gì chịu tự sát, thật là điều chưa bao giờ có xưa nay.
Bốn cô gái Trường Bạch cùng giật mình biến sắc. Thời Thiếu Côn cũng ngạc nhiên nhìn ra. Thì ra Bạch Thái Vân đã xuất hiện và đứng bên cạnh chàng.
Tay nàng hoa thanh Âm kiếm, ánh sáng khiếp người, miệng nở nụ cười kiêu kỳ như muốn thách thức. Cặp mắt nàng loang loáng lên nhìn xung quanh, hình như không coi bốn nàng ra vào đâu hết.
Thời Thiếu Côn mừng quá nói :
- Vân muội, em...
Bạch Thái Vân mỉm cười nói :
- Em đã nghe thấy hết mọi sự việc vừa xảy ra. Anh đã chứng tỏ không phải là con người phụ tình đoạn nghĩa, và đã công nhiên thừa nhận em là người vợ chính thức của anh.
Nàng ngừng lời rồi tiếp luôn :
- Em đã thoát khỏi chỗ giam cầm và nấp nghe được phần lớn câu chuyện rồi.
Lệ Minh Nguyệt dậm chân nói :
- Người khôn nghĩ trăm điều, tất nhiên cũng có một điều sơ hở. Ta đã quên không tước hai thanh bảo kiếm nên nàng đã khoét đá mà ra được.
Bạch Thái Vân cười lạt nói :
- Khá khen cô là người khôn ngoan lanh trí. Nhưng phát giác được bây giờ thì cũng chưa muộn lắm mà...
Khúc Tự Thủy hừ một tiếng, nói :
- Vâng, không muộn đâu. Bốn cô gái núi Trường Bạch không chịu thua sút các người đâu.
Bạch Thái Vân cười ngặt nghẽo, vung thanh Âm kiếm thành một làn sáng xanh rồi nói :
- Sao các cô chưa làm thử, còn đợi đến chừng nào?
Miệng nói, tay nàng khẽ đưa ra, định nắm lấy tay Thời Thiếu Côn để cùng liên hợp ra tay phát chưởng.
Nhưng Thời Thiếu Côn đã rụt tay nói :
- Vân muội, không nên nông nổi vọng động!
Khúc Tự Thủy tái mặt thét lớn :
- Hôm nay cả bốn cô gái núi Trường Bạch quyết cùng chị liều mạng một phen.
Nàng xoay mình nhẹ nhàng như chiếc én, bay tới định ra tay.
- Đại thư!
Lệ Minh Nguyệt vừa gọi, vừa sấn tới chắn ngang trước mặt Khúc Tự Thủy.
Khúc Tự Thủy ngạc nhiên quá, hỏi ngay :
- Nhị muội, em... em lại...
Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :
- Đây là một việc không còn chối cãi được nữa. Thời công tử đã có bạn tình chung rồi, em đâu có thể cưỡng đoạt tình yêu của kẻ khác được. Thôi thì xin đồng ý thả họ ra đi cho rồi.
Thái độ đột nhiên thay đổi của Lệ Minh Nguyệt khiến bầu không khí đang căng thẳng đã lắng dịu xuống ngay.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân rất ngạc nhiên, không ngờ đâu câu chuyện đang gây cấn lại có thể biến chuyển một cách quá đột ngột như vậy.
Chàng có vẻ ngượng ngùng nhìn Lệ Minh Nguyệt, nói :
- Thật ra tôi cũng không biết xử trí bằng cách nào hơn nữa. Đối với tấm lòng tốt của cô nương, sau này sẽ xin đáp đền. Bây giờ xin phép được tạm bái biệt.
Nói xon, chàng cùng Bạch Thái Vân song song bước ra khỏi cửa nhà đá.
- Đứng lại!
Thời Thiếu Côn giật mình quay lại nói :
- Sao, cô nương có ý hối tiếc và muốn thay đổi thái độ sao?
Lệ Minh Nguyệt cười lạt nói :
- Tôn phu nhân xuất thân từ Vu Cổ giáo tại Tây Vực, rất giỏi về khoa “Ngũ hành kỳ môn”. Chắc rằng đối với lối bố trí ở dưới đất và trong khu vực này, chắc đã nhìn thấy được rõ ràng rồi. Nếu để tự ý một mình có thể đi ra bình an không?
Thời Thiếu Côn sực nhớ lại, đáp :
- Điều này...
Bạch Thái Vân cười lạt, nói :
- Thì ra cô nương muốn vận dụng yếu tố trận pháp để chuyển bại thành thắng chứ gì? Tôi cũng đã đoán trước rằng, một người như cô nương không thể nào mà có được một việc làm khoan hòa độ lượng như thế.
Lệ Minh Nguyệt điềm nhiên đáp :
- Cô nương muốn nghĩ sao thì tùy ý cô nương. Tôi chỉ muốn hỏi cô nương có thể tự tìm lấy lối đi ra được không?
Bạch Thái Vân đỏ mặt đáp :
- Nơi đây bố trị thật nhiệm mầu. Muốn thoát ra được phải vạn nan, đầy nguy, chứ chẳng dễ đâu.
Lệ Minh Nguyệt không nói gì, điềm nhiên vỗ tay ba tiếng.
Bỗng có tiếng kêu ken két, tường đá chuyển động, một cánh cửa vừa mở, có một nhà sư lông mày trắng phếu nhẹ nhàng bước ra, quay về phía Lệ Minh Nguyệt chắp tay nói :
- Thưa Đàn chủ, truyền bảo điều gì?
Thời Thiếu Côn vừa thấy vị sư này đã giật mình tự nghĩ :
- “Thì ra Tuệ Tĩnh hòa thượng của “Thánh Tích tự” cũng quy phục Chí Tôn giáo rồi”.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Hãy đòi hai tên đàn tiểu thị giả.
Tuệ Tĩnh hòa thượng vâng lệnh, rút lui.
Không bao lâu, có hai lão già râu quai nón bạc phếu, lục đục bước ra đứng nghiêm ở hai bên.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Hai người này phụ trách điều hành các cơ quan bí mật. Họ sẽ đưa anh ra. Đi với họ không có điều gì trở ngại nữa.
Thời Thiếu Côn hỏi :
- Nơi này có liên quan đến chỗ ở của Chí Tôn giáo chủ chứ?
Lệ Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Nói thật với anh cũng chẳng sao. Hiện nay Giáo chủ đang ở tại núi Hồng Vân, cách đây hơn hai trăm dặm về phía Nam. Nhưng có lẽ trong vài ba ngày nữa sẽ không còn ở đó nữa.
- Cô nương nói thật đấy chứ?
- Tin hay không tùy anh, nhưng bây giờ chắc chắn anh có thể ra đi được rồi.
Hai lão già đồng nói :
- Lão nô xin dẫn đường nhị vị.
Ra khỏi nhà đá, gần trước nhà giam, Độc Vương Sa Thiên Lý đứng đờ người như khúc gỗ. Lão đã bị điểm huyệt từ lâu, và Hoàng Lương Mộng bồng Thời Tư Tình đứng cạnh chờ đó chờ đợi.
Thì ra, sau khi Khúc Tự Thủy đem Thời Thiếu Côn đi rồi, Bạch Thái Vân lừa lúc Độc Vương Sa Thiên Lý đến sát lỗ hổng, dùng chỉ phong điểm vào huyệt của lão rồi dùng Âm kiếm khoét tường mà chui ra khỏi nhà giam tìm đến phòng Lệ Minh Nguyệt.
Nhờ sự hướng dẫn của hai lão già râu bạc, bọn họ vào một con đường ngầm chật hẹp quanh co, hai người lặng lẽ đi trước, Hoàng Lương Mộng bồng Thời Tư Tình theo sau. Đường chật hẹp, chỉ vừa hai người đi. Thời Thiếu Côn vẫn chưa hết hoài nghi, tuy đi nhưng lúc nào cũng lưu ý đề phòng mọi sự bất trắc.
Hai lão già hình như không thèm quan tâm gì đến mọi việc, cứ lặng lẽ bước đi, dọc đường không có một việc gì xảy ra cả.
Không bao lâu đã đi đến chỗ nối liền nơi đại điện.
Chớp mắt, mọi người vọt ra ngoài sơn dã. Bao nhiêu xác chết các nhà sư không ai thu cất, vẫn còn ngổn ngang khắp nơi, trông thật thê thảm.
Hai lão già râu bạc chắp tay chào nói :
- Bọn lão nô rất tiếc không thể đi xa hơn nữa, vậy xin tạm biệt các vị nơi đây.
Nói xong hai người quay mình trở lại.
Thời Thiếu Côn vừa đi vừa ngẫm nghĩ :
- “Lệ Minh Nguyệt nói hiện nay Chí Tôn giáo chủ đang ở tại núi Hồng Vân, điều này thật khó mà tin được”.
Nghĩ đoạn, chàng quay mình rảo bước đi về phía ấy.bg-ssp-{height:px}
Trong thạch thất, sau khi Thời Thiếu Côn đi rồi, bốn cô gái núi Trường Bạch cũng ở lại. Khúc Tự Thủy thở dài, nhìn Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thật không ngờ bốn chị em chúng ta bây giờ đành chịu thua sút một người đàn ông, cả võ công lẫn tình cảm.
Lệ Minh Nguyệt cũng rầu rầu, nói :
- Tiểu muội đã biết trước và hứa trước, bây giờ xin nhận chịu kỷ luật của môn quy.
Khúc Tự Thủy cười lạt, nói :
- Đáng tiếc bây giờ nhị muội đã là môn đồ của Chí Tôn giáo chủ, Trường Bạch Vô Vi môn không còn đủ uy lực để giữ cô lại nữa.
Lệ Minh Nguyệt ngậm ngùi nói :
- Đại thư, cả đến chị cũng không hiểu thấu lòng em chăng?
- Tôi không hiểu nổi cô rồi. Sự thật thì...
- Chị em chúng ta đã cùng nhau kết nghĩa, thề nguyện sống chết chẳng rời nhau, tiểu muội đâu dám phản bội lời...
- Nhưng...
- Việc gấp phải tòng quyền, đó chẳng qua là điều ứng biến nhất thời mà thôi.
Khúc Tự Thủy cười mỉa :
- Thì ra nhị muội nhận Chí Tôn giáo chủ làm sư phụ cũng chỉ là một mưu kế, mà ngu tỷ lại cho là điều phát nguyện dứt khoát chứ.
- Bốn cô gái Trường Bạch đã đặt chân vào Trung Nguyên rồi thì không còn nói tới chuyện rút lui được nữa.
Chu Diệp Thanh thở dài nói :
- Chúng ta đã thua keo này rồi! Cứ suy xét theo tình hình ban nãy, lẽ ra thì nhị thư không nên tha cho chúng được ra đi một cách quá dễ dàng như vậy.
Lệ Minh Nguyệt cau mày nói :
- Ngoài ra chẳng có cách nào hơn nữa. Nên biết rằng với uy lực kinh hồn của U Hạo thần công khi Thời Thiếu Côn và đứa tiện tỳ họ Bạch kia hiệp phát chưởng, dù Chí Tôn giáo chủ cũng không chống cự nổi, huống hồ là bọn chúng mình.
Chu Diệp Thanh không đồng ý, liền cãi lại :
- Theo thanh danh của bốn nàng con gái của Trường Bạch, lẽ nào ra trận sợ địch. Bất luận U Hạo thần công của chúng có cao siêu đến đâu, bọn ta cũng nên cùng chúng so tài cao thấp.
Lệ Minh Nguyệt phá lên cười khanh khách, rồi nói lớn :
- Chiếm được thành trì đất đai không thắng, mà chiếm được lòng người mới thắng. Tôi đâu có nhịn thua một cách tầm thường như thế được.
Chu Diệp Thanh ngạc nhiên nhìn sững nàng, hỏi :
- Ủa, nhị thư! Chả lẽ đó lại là một kế sách riêng của chị hay sao?
- Lẽ dĩ nhiên chúng mình phải chuyển bại thành thắng và cố tìm lấy cái thắng trong cái bại mới hay.
Rồi nàng nghiến răng kèn kẹt hậm hực nói :
- Đành răng nhất thời chúng ta phải chịu nhường chúng một bước, nhưng chúng ta sẽ nhất định được bồi thường xứng đáng trong một dịp khác. Ta nhất định phải làm cho con tiện tỳ họ Bạch chết không đất chôn thây mới hả dạ này.
Khúc Tự Thủy ngơ ngác hỏi :
- Nhị muội, em có kế hoạch gì sao mà nói như vậy?
Lệ Minh Nguyệt nở một nụ cười ranh mãnh trên vành môi thắm, rồi ghé vào tai Khúc Tự Thủy mà thầm thì mấy câu.
Sau đó cả bốn cô cùng lộ vẻ vui mừng hớn hở, chừng như đã nắm chắc phần thắng lợi về phần mình.
Hồi lâu, Lệ Minh Nguyệt mỉm cười nói :
- Bây giờ chúng ta đã có Độc Vương Sa Thiên Lý, hai mẹ con Long Thủ Vu Bà cùng một số đông cao thủ thuộc Phân đàn Chí Tôn giáo tại Vân Mộng sơn, khi chúng ta đặt chân vào Trung Nguyên, dọc đường trù liệu đặt được căn cứ xong xuôi, chỉ cần làm sao tách rời được Thời Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân, trừ bỏ được Chí Tôn giáo rồi, tự nhiên toàn thể võ lâm Trung Nguyên phải chịu sự điều khiển của chị em mình...
Thì ra trong thâm tâm Lệ Minh Nguyệt đang xây dựng một âm mưu to tát và thâm độc đáng sợ.
Nàng lộ vẻ hân hoan đầy tự tin nói :
- Chúng mình cũng nên đi. Nhưng vì địa thế và hoàn cảnh tại Vong Ngã cốc thuộc Vân Mộng sơn rất thuận tiện và thích hợp, cần phải nhân cơ hội này sắp đặt, xây dựng lại kiên cố hơn nữa.
Khúc Tự Thủy mỉm cười nói :
- Nhị muội, em quả là một người đầy mưu lược, liệu việc như thần.
Thế rồi, cả bốn nàng đem hết đoàn tùy tùng kéo nhau về Vân Mộng sơn.
Đây nhắc lại bọn Thời Thiếu Côn, Bạch Thái Vân, Hoàng Lương Mộng cùng Thời Tư Tình, bốn người trên đường ngày đêm đi mãi.
Thời Tư Tình bị điểm huyệt mê man như người ngủ say, không hay biết gì hết, mặc cho Hoàng Lương Mộng và Thời Thiếu Côn thay phiên nhau bồng đi.
Thời Thiếu Côn lòng nóng như lửa đốt, chàng vận hết tốc lực chạy đi, một ngày vượt qua trên một trăm dặm. Mấy hôm sau chỉ còn cách Hồng Vân sơn non năm chục dặm mà thôi.
Khi ấy mặt trời đã gác non Tây, mọi người vừa đặt chân tới một tòa thị trấn khá to lớn.
Thời Thiếu Côn phóng tầm mắt nhìn về hướng chính Nam, thấy nhấp nhô một trái núi cao, hùng vĩ, gội nắng chiều, càng trông càng thấy đẹp.
Tâm ý chàng muốn đi thẳng một mạch về Hồng Vân sơn nhưng Bạch Thái Vân không đồng ý. Theo nàng, thì sở dĩ chưa ai am hiểu địa thế vòng quanh núi, và trời lại sắp tối, trong một dãy núi xa lạ, muốn tìm một hang kín tạm trú không phải dễ. Tốt hơn hết là nên ghé vào thị trấn này tìm nhà trọ tạm trú một đêm rồi sáng ngày sẽ đi tiếp.
Tuy nôn nóng, song Thời Thiếu Côn cũng không tiện khăng khăng theo ý mình. Cuối cùng cả bọn ghé lại thị trấn.
Tuy là một thị trấn khá lớn, đường phố rộng rãi, nhà nhà san sát, nhưng chẳng hiểu vì sao trời mới về chiều mà nhà nhà đều đóng cửa im lìm.
Thời Thiếu Côn gõ cửa hoài mà chẳng nhà nào chịu mở. Tức quá, chàng đạp mạnh vào cách cửa lớn. Bỗng nhiên, một thảm cảnh kinh hoàng hiện ra trước mắt ba người. Cả nhà già trẻ lớn bé đều bị giết chết thê thảm vô cùng. Kẻ cụt tay, người đứt đầu, máu chảy loang ra cả nhà.
Thời Thiếu Côn và Bạch Thái Vân liền đi mở cửa những căn nhà khác. Đâu đâu cũng hiện ra một thảm cảnh tương tự.
Chợt thấy một bóng đen vụt qua, Thời Thiếu Côn quát lớn :
- Đứng lại!
Bóng đen dừng lại và quay mặt về phía Thời Thiếu Côn.
Thì ra là Bang chủ Cái bang Cung Bá Ước.
Thời Thiếu Côn mừng rỡ hỏi :
- Cung bang chủ đi đâu đấy? Bang chủ có biết ai đã gây ra thảm cảnh ở đây không?
Cung Bá Ước nói :
- Tôi đang có công chuyện thì được tin cấp báo là ở đây đang xảy ra một vụ tàn sát nên tới đây xem sao.
Thời Thiếu Côn hỏi :
- Cung bang chủ có được biết tin tức gì về quần hùng không?
Cung Bá Ước nói :
- Chỉ có một ít tin tức thôi.
Thời Thiếu Côn tiếp lời :
- Có phải tin Chí Tôn giáo chủ đem môn đồ đi Tam Tiên Lĩnh hay không?
Cung Bá Ước lắc đầu :
- Việc này càng khó nói quá.
- Tại sao? Chả lẽ...
- Lúc ấy lệnh sư nhất định cứ bám sát không rơi bỏ, đuổi đến Hồng Vân sơn. Nhưng dần dần vắng bặt, không có tin tức gì nữa.
- Ủa, vậy bao nhiêu tai mắt, bộ hạ của quý bang đâu cả rồi?
- Lão hủ cũng đang phân vân về điều đó. Có lẽ Giáo chủ Chí Tôn đã bố trí nhiều cao thủ bất thần uy hiếp quần hùng, dồn vào một nơi nào đó.
- Nhưng bất kỳ thế nào cũng không giấu nổi tai mắt của quý bang được.
- Chẳng giấu gì thiếu hiệp, nhiều đồ đệ thuộc các tổ liên lạc của tệ bang bị bắt cóc, cho nên việc báo cáo chưa được rõ ràng và rành mạch được.
Thời Thiếu Côn nhăn mặt, nói :
- Nếu vậy thì hiện giờ, chưa được biết rõ Chí Tôn giáo chủ đang ở nơi nào sao?
- Có chứ! Tin cuối cùng cho biết, hiện giờ Chí Tôn giáo chủ đang ở núi Hồng Vân sơn. Nơi đấy kín đáo vào hiểm trở vô cùng. Vì bọn môn đồ của tệ bang chưa tìm ra tung tích quần hùng, nên lão hủ mới cho là...
- Chí Tôn giáo chủ về ở ngoài eo biển Hồng Vân từ bao lâu rồi?
Cung Bá Ước suy nghĩ một chập rồi đáp :
- Mới một ngày một đêm thôi! Hiện nay chưa có tin nào mới và cũng chưa có hiện tượng nào chứng tỏ bà ấy rời khỏi nơi này.
Thời Thiếu Côn thở dài, nói :
- Như vậy bao nhiêu vụ sát nhân giết người trong thị trấn này đều do bà ta gây nên hay sao?
- Nơi này thì...
Cung Bá Ước vội nói thêm :
- Lão hủ quên chưa nói cho thiếu hiệp biết những thảm trạng xảy ra nơi đây, hình như không phải do Chí Tôn giáo chủ làm đâu.
Thời Thiếu Côn ngạc nhiên quá, vội gạn hỏi :
- Hiện nay, trừ Chí Tôn giáo chủ ra, ai có khả năng và thủ đoạn tàn nhẫn gây nên cảnh tượng này?
Cung Bá Ước trầm ngâm đáp :
- Thiên hạ bao la, giang hồ phức tạp, biết bao nhiêu kẻ tàn ác, cùng biết bao nhiêu việc bất ngờ có thể xảy ra ngoài sự dự tính của mình.