Âm Dương Giới

chương 50: đưa tin về ngũ đài sơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Long Thủ Vu Bà dùng cường lực buộc Văn Thiếu Côn phải lấy đứa con gái cưng của bà. Tư Mã Huệ chẳng những xấu như ma lem mà tánh tình vô cùng quái gở, chỉ nhìn thấy mặt đã tởm, vừa nghe giọng nói ứa gan.

Thật không còn gì đau đớn tủi nhục bằng hoàn cảnh chàng lúc này. Chẳng những thế, Tư Mã Huệ còn đùa nghịch muốn làm chồng và bắt Văn Thiếu Côn cải trang làm phụ nữ.

Lúc đầu còn nghi ngờ cho là chuyện nói đùa cho vui, không dè Tư Mã Huệ đã ném trước mặt một gói đồ và nói :

- Hãy mặc bộ y phục này vào để làm lễ thành hôn.

Gói y phục bị mở tung. Chàng định thần nhìn kỹ thấy ngoài số quần áo lòe loẹt còn có cả trâm cài, hoa tai, xâu hột và một đôi giày cườm thêu hoa đỏ. Đôi giày này có lẽ của cô ả, đã rộng, thô mà còn hôi thối khó chịu.

Văn Thiếu Côn đã bị điểm huyệt “Âm Giao” không thể nào vận tụ được công lực, làm sao chạy thoát được nơi đây. Chàng vừa tức vừa buồn cười, nghĩ hận cho số phận hẩm hiu, lòng dạ xốn xang dở mếu dở khóc. Giá có tài độn thổ sẽ chun xuống đất cho khuất mắt.

Tư Mã Huệ nhìn chàng, ỡm ờ hỏi :

- Chàng ngốc, sao không mặc vào cho rồi, làm gì mà đờ người ra đấy?

Nàng đã xấu, thân hình thô kệch lại ăn mặc quần áo đàn ông, nói năng õng ẹo thật người chẳng ra người, ngợm không ra ngợm.

Thấy Văn Thiếu Côn không đáp, cô ta đưa tay nắm lấy chéo áo trước định kéo ra.

Văn Thiếu Côn tức quá, bước tránh sang một bên né khỏi và hét lớn :

- Tránh ra, gớm lắm rồi!

Cô ta sửng sốt trợn mắt hỏi :

- Ngươi.... ngươi mắng ta hả?

Rồi chạy lại, ôm chầm lấy Vu Bà dúi dầu vào lòng mẹ, la lớn :

- Mẹ có nghe nó chửi con không? Thôi, con không thèm nó nữa đâu!

Văn Thiếu Côn tức gần lộn ruột, nghĩ bụng :

- “Giá mày chán và bỏ đi thật quả là đại phúc cho ta rồi”.

Long Thủ Vu Bà vuốt tóc con đỗ :

- Con đừng khó tính như thế nữa. Trên đời này không thiếu gì đàn ông, nhưng tìm được một đứa như nó không phải việc dễ, phải kiên nhẫn mới được.

Tư Mã Huệ lái nũng nịu nhõng nhẽo nói :

- Nhưng, nói dám mắng chửi và khinh rẻ con, không thể chịu nổi đâu.

- Đánh là mến, chửi là yêu. Hắn có thương mới làm thế đó.

Cô ta vụt đứng dậy nhìn mẹ, hỏi :

- Thật hả?

Rồi ngó Văn Thiếu Côn :

- Anh yêu tôi thật không?

Văn Thiếu Côn chỉ muốn khạc nhổ ngay vào mặt, nhưng xét trong lúc này, chọc giận mẹ con mụ chỉ mang họa chứ chẳng ích gì, nên cố dằn lòng đáp :

- Tôi đã nói là tôi có vợ rồi? Dù rằng có yêu cô lúc này cũng vộ ích thôi vì chẳng còn duyên phận nữa, chỉ có thể chờ qua kiếp khác họa chăng...

- Nhưng mẹ tôi đã bảo anh có thể thoái hôn được cơ mà. Chỉ cần anh thật bụng yêu tôi thì chúng mình sẽ...

Văn Thiếu Côn vội xua hai tay rối rít :

- Không, không thể nào được như thế. Phàm người có lễ giáo thì bạn nghèo không thể quên, vợ nghèo không thể phụ. Tôi đã nhất định rồi.

Cô ta cau mày gạt lớn :

- Mẹ nghe chưa? Còn bảo hắn yêu mến con nữa không?

Long Thủ Vu Bà nói :

- Dù muốn dù không cũng không thành vấn đề, mẹ đã có cách buộc hắn phải tuân theo.

- Ủa, mẹ làm sao được.

- Con quên mẹ sở trường về y học hay sao?

Tư Mã Huệ không hiểu ngơ ngác hỏi :

- Nghề thuốc thì có ăn thua gì trong việc này. Mẹ có phương pháp gì đổi ý hắn được?

Vu Bà trầm tĩnh giải thích :

- Hay lắm, nghề thuốc có đủ khả năng và uy lực buộc con người hành động theo ý muốn. Đừng nói đến việc chửi mắng hay cãi cọ, chừng ấy con có thể sai bảo điều gì hắn cũng ngoan ngoãn tuân theo. Khi đã uống phải thuốc rồi, con người không còn cá tính riêng, không thể tự chủ được việc làm và hành động như một cái máy. Như thế con gái mẹ đã hài lòng chưa?

Văn Thiếu Côn làng tai nghe nói hãi kinh vội vàng nói :

- Lão tiền bối cứ như tài năng và sắc diện của lệnh ái, kiếm một người chồng còn hơn gấp trăm lần tôi, cần gì phải ép buộc và dùng đến thủ đoạn ấy.

Tôi nói thật...

Long Thủ Vu Bà hứ một tiếng nói :

- Thôi, hãy im mồm. Bây giờ không còn là lúc được biện luận nữa.

Rồi quay sang con gái :

- Này cưng, bây giờ cưng đã bằng lòng chưa?

Tư Mã Huệ chẫu mõ nheo cặp mắt ốc nhồi, lắc lư cái đầu bù xù như rễ tre rồi nhăn mặt đáp :

- Không, con chẳng thèm con người này đâu!

Long Thủ Vu Bà phất chưởng nói :

- Được rồi, công việc đâu tiên là cử hành hôn lễ, sau rồi mọi việc sẽ tuần tự sắp đặt lại. Đã có mẹ đây rồi, hắn không dám khinh rẻ con nữa đâu.

Nói rồi đưa tay về phía Văn Thiếu Côn phất nhẹ một cái. Một luồng kình lực từ bàn tay Vu Bà phát ra cuốn cả thân hình Văn Thiếu Côn kéo lùi trở lại như dắt một đứa con nít.

Vì huyệt “âm giao” đã bị bế tắc, công lực không thể nào quy tụ về Đan điền được, tay chân rụng rời không còn một tý khí lực nào, thật uổng thay cho Văn Thiếu Côn, bây giờ yếu như bún thiêu, chẳng khác nào một người thường nên không thể nào cưỡng lại với sự điều khiển của mẹ con bà già ác nghiệt.

Long Thủ Vu Bà xuất chỉ điểm luôn huyệt Kiên tỉnh nơi vai Văn Thiếu Côn rồi nói :

- Thằng bé, hãy chịu khó một thời gian nhé. Con gái ta quen được nuông chiều từ lúc bé, không chịu được những sự phản kháng hay lời nói nặng nề. Bây giờ mày tạm đóng vai trò làm vợ cho nó vui lòng. Sau đây lúc đã thương yêu nhau rồi thì mày làm chồng nó làm vợ cũng chỉ bao nhiêu đó mà thôi.

Nói xong bà đưa tay lần cởi nút áo chàng.

Văn Thiếu Côn hậm hực, tức gần ứa gan, nhưng vì huyệt kiên tỉnh bị điểm, tay chân hầu như liệt bại, cử động không nổi đừng nói gì đến việc chống cự lại.

Nghĩ rằng có cưỡng lại hay mắng chửi cũng vô ích, Văn Thiếu Côn đành nhắm mắt lặng thinh mặc kệ.

Ngay lúc ấy, một tiếng hú thảnh thót xé không gian, tử xa vọng lại.

Long Thủ Vu Bà giật mình chợt ngừng tay, lắng nghe. Tư Mã Huệ cũng cụt hứng ngơ ngác nhìn.

Tiếng hú chỉ vang lên một tí rồi im ngay.

Hồi lâu ngoài cửa có tiếng kèn kẹt.

Long Thủ Vụ Bà chau mày hỏi :

- Ai đấy?

Không có tiếng trả lời, nhưng có giọng ngâm thơ, ngâm khe khẽ từ ngoài vọng vào.

Văn Thiếu Côn mừng mừng tủi tủi, đứng nghiêng tai nghe :

“Kẻ ấy ngâm rằng :

Ngoài trời muôn dặm sương bay,

Cỏ cây đồi núi, chờ ngày thu sang

Riêng ta lòng những xốn xang

Nhìn dòng sông lạnh bên hàng phong xanh”.

Người ấy ngâm chưa xong, Long Thủ Vu Ba đùng đùng nôi giận gầm lớn :

- Tên đồ gàn, đêm khuya còn lại đây làm gì hở?

Tiếng ngâm ngừng bặt. Một giọng nói vang lên :

- Nghe tin Đại nương vừa kén được rể hiền nên kẻ hèn xin lại chúc mừng kiếm chung rượu lạt.

Thì ra đó là một người quen của Long Thủ Vu Bà. Bao nhiêu hy vọng của Văn Thiếu Côn đã tiêu tan theo câu nói đó.

Long Thủ Vu Bà vẫn chưa hết giận nhưng không biết làm sao hơn chỉ hứ một tiếng rồi quay sang bảo con gái :

- Hãy mở cửa cho hắn vào.

- Không dám làm phiền Đại nương, kẻ này đã vào rồi!

Cánh cửa vừa hé mở, một trung niên thư sinh, người rong rỏng cao, mặt vàng như nghệ, lanh lẹ lách vào, nhẹ nhàng không gây tiếng động. Thủ pháp và khinh công của người ấy quả không phải tầm thường.

Nhìn kỹ thi người ấy ăn mặc theo lối học trò khó, áo quần đã cũ kỹ, rách nát nhiều nơi, chằm vá trăm mảnh.

Mặc dầu trời đã sang đông lạnh lẽo nhưng trong tay y vẫn phe phẩy một chiếc quạt xương sắt.

Tư Mã Huệ cất tiếng nói :

- Chào Hoàng Đại Thúc! Chú tới lúc này thật đúng dịp quá.

Ngươi ấy khẽ liếc mắt nhìn qua một lượt rồi từ tốn nói :

- Hiền đệ, cháu mặc áo quần con trai, xem ra vẻ anh dũng hiên ngang lắm.

Thật không kém bọn mày râu tý nào. Rất tiếc cháu không phải là đàn ông!

Long Thủ Vu Bà nói :

- Chú đồ gàn, nhà ngươi đến đây cũng có ích. Vậy hãy làm nhân chứng cho đám cưới con gái ta nhé.

Người ấy chắp tay vái :

- Hân hạnh cho kẻ này lắm. Xin sẵn sàng.

Quay sang nhìn Văn Thiếu Côn nói :

- A ha, chắc là chú rể đây rồi. Ta xin có lời chào mừng chú rể đây.

Văn Thiếu Côn xấu hổ đỏ mặt tía tai, hiềm vì đã bị điểm huyệt nên dù muốn chạy trốn đi cho đỡ thẹn cũng không làm được. Đành đứng yên, nhìn xuống đất.

Người nọ cười hì hì, chắp tay lễ phép chào và nói :

- Tiểu sinh tên là Hoàng Lương Mộng. Xin cho biết phương danh quý tánh để tiện xưng hô.

Văn Thiếu Côn đành trả lời :

- Tại hạ là Văn Thiếu Côn. Cái tên Hoàng Lương Mộng có vẻ văn hoa quá.

Hoàng Lương Mộng mỉm cười nói :

- Tiểu sinh nhìn thấy cuộc đời nay thay mai đổi, kiếp phù sinh thấm thoắt như giấc mơ. Vì cảm giác ấy nên lấy tên là Hoàng Lương Mộng.

Tiếp theo đó, ông dùng truyền ầm nhập mật nói :

- Có lẽ anh không được hài lòng lắm về cuộc hôn nhân này phải không?

Văn Thiếu Côn mừng rỡ, cũng dùng truyền âm nhập mật đáp lại :

- Chẳng giấu gì tiền bối vãn sinh bị người ta cưỡng bức, nhưng chẳng biết làm sao để thoát được, thật là khổ tâm.

- Tiểu sinh muốn giúp một tay để thoát khỏi cạm bẫy này, chú có bằng lòng không?

- Đa tạ tiền bối! Thật không có gì hân hạnh cho bằng.

- Nhưng để đáp lại, ta cần một điều kiện nhỏ!

Văn Thiếu Côn hồi hộp hỏi :bg-ssp-{height:px}

- Xin tiền bối cứ nói. Nếu được vãn bối xin tận lòng.

Hoàng Lương Mộng nói tiếp :

- Việc này hết sức đơn giản nhưng khá nguy hiểm.

Hoàng Lương Mộng định nói tiếp thì một bàn tay vỗ mạnh vào vai. Long Thủ Vu Bà sốt ruột, chộp lấy y xoay một vòng, trợn mắt hỏi :

- Đồ gàn, mày lẩm bẩm thứ gì đó?

Hoàng Lương Mộng lảo đảo đứng thẳng dậy, phe phẩy cây quạt rồi cười khề khà đáp :

- Đại nương nhè nhẹ tay chứ?

- Chuyện gì cứ nói ra, tại sao dùng truyền âm nhập mật, muốn qua mặt lão bà hay sao?

Hoàng Lương Mộng chỉ vào Văn Thiếu Côn rồi nói :

- Cậu bé không hài lòng cuộc hôn nhân này, muốn nhờ tiểu sinh giúp một tay để tẩu thoát.

Văn Thiếu Côn giật mình nghĩ :

- “Ủa, sao chú này lại bộc lộ dự định của mình cho lão bà biết. Ồ, nguy hại thật”.

Nhưng Long Thủ Vu Bà đã cười ha hả nói :

- Không cần nói, ta cũng biết rồi! Nhưng nhà ngươi đã nhận lời hắn chưa?

Hoàng Lương Mộng so vai lè lưỡi nói :

- Nhận lời! Tiểu sinh này có mấy cái đầu mà dám nhận lời giải thoát cho cậu ấy! Hơn nữa, tiểu sinh đối với hắn có quen biết gì đâu mà dại dột mang họa vào thân.

Vu Bà cười hà hà nói :

- Già này cũng đoán biết là mày không dám. Bây giờ mày hãy tạm lánh đi, chờ khi nào cử hành hôn lễ xong sẽ vào.

Suy nghĩ một chặp, bà nói lại :

- À mà quên! Nơi đây chả còn ai nữa. Thôi già đứng chủ hôn. Mày làm nhân chứng cũng được.

Hoàng Lương Mộng hỏi :

- Việc hôn nhân là điều quan trọng một đời người. Vậy lão bà đã xem lịch coi ngày lành tháng tốt chưa?

- À, cái đó...

- Hôm nay là ngày Hắc đạo, sát nhật, không lợi cho việc hôn nhân. Ngày mai mới đúng là kiết nhật!

Thấy y nói năng có vẻ nhiệt thành nên Long Thủ Vu Bà tin lời ngay, gật đầu nói :

- Thôi cũng được. Vậy để ngày mai đã con nhé! Chậm một hôm nhưng chọn được ngày lành giờ tốt, hợp với cuộc hôn nhân một đời, không nên hấp tấp...

Rồi nhìn Hoàng Lương Mộng, bà nghiêm trang nói :

- Từ nay đến mai, ta giao thằng bé này cho mày coi sóc. Nếu sơ mất một cái lông của nó, mày sẽ mất mạng đấy nhé!

Nói xong dắt cô gái vào trong. Tư Mã Huệ có ý không vui, nhưng thấy mẹ đã quyết định rồi, đành riu ríu bước theo.

Trong căn nhà trống chỉ còn Hoàng Lương Mộng và Văn Thiếu Côn.

Văn Thiếu Côn dùng truyền âm nhập mật chất vấn ngay :

- Vì sao vừa rồi tiền bối lại đem câu chuyện dự tính của mình nói thật cùng bà lão. Cũng lạ là bà ấy cũng cho qua, hình như không thèm quan tâm đến.

Hoàng Lương Mộng cười hì hì nói :

- Cậu bé quả ngây thơ! Nếu không nói thật, dễ gì giấu được bà ấy. Thà nói như vậy mà Vu Bà còn tin tưởng nơi mình, hơn là gieo điều ngờ vực. Hơn nữa bà ta không thể ngờ là ta dám bội phản. Tiểu sinh này nói như vậy cũng đã sành tâm lý lắm đấy.

Tuổi y đã quá tứ tuần nhưng xưng hô lúc nào cũng tự gọi mình là tiểu sinh.

Mỗi lời nói lại lắc lư cái đầu quả tánh tình còn ham đùa nghịch.

Văn Thiếu Côn hỏi :

- Tiền bối cùng mẹ con lão bà có liên hệ gì từ trước?

Hoàng Lương Mộng ngậm ngùi nói :

- Tiểu sinh vốn ở một mình trong dãy núi phía sau đây. Trước kia vì vô ý bị Vu Bà bắn một mũi ám khí có cấy nhiễm trùng “Hắc bì cổ”. Suốt mười hai năm qua Long Thủ Vu Bà cứ mỗi tháng cấp cho một viên thuốc “Linh cổ đơn” để kìm chế loại trùng này bộc phát. Nếu quá hạn mà không có thuốc này tất nhiên phải mất mạng ngay.

Thở dài một cái, y buồn rầu đáp :

- Mẹ con mụ này có đủ khả năng hóa giải hết trùng độc trong người tiểu sinh, nhưng họ muốn kéo đài tình trạng này, cầm chân tiểu sinh phải ở gần đây để phục vụ cho chúng. Cần mạng sống, không còn cách gì thoát khỏi Long Thủ Sơn quá một tháng, cho nên tiểu sinh đau lòng oán hận chúng đến tận xương tủy.

Văn Thiếu Côn cảm thấy bùi ngùi xúc động. Té ra hoàn cảnh của người này cũng mang máng như mình, hiện nay còn một số “Vô vi cổ” trong huyết quản. Nếu kéo dài quá một năm thì không còn sống được nữa.

Thật tình có gặp nhau, cùng bệnh tương liêu!

Suy nghĩ một chập, chàng e dè nói :

- Nếu tiền bối thả cho cháu trốn đi thế nào Long Thủ Vu Bà cũng nổi cơn thỉnh nộ, như vậy chẳng quá ra là gieo tai họa cho tiền bối sao?

Hoàng Lương Mộng khoát tay nói :

- Cậu khỏi quan tâm tới điều ấy.

- Hồi nãy, tiền bối có nêu một điều kiện trao đổi xin cho biết.

Hoàng Lương Mộng gật đầu nói :

- Phải, việc này hết sức đơn giản nhưng rất nguy hiểm. Nếu cậu không sợ, dám nhận lời, tiểu sinh sẽ thả cậu ra khỏi nơi này tức khắc.

Văn Thiếu Côn chắp tay nói :

- Cháu không hề biết sợ là gì! Xin tiền bối cứ giúp cho.

- Sau khi thoát khỏi chốn này, cậu lập tức đến ngay chùa Thiên Trấn tại Ngũ Đài sơn, đem một phong thư giao tận tay người trụ trì Phương trượng ở trong ngôi chùa ấy.

- Còn phải làm gì nữa không?

- Không! Chỉ cần đem phong thư này đến nơi, giao tận tay người ấy. Như thế kể ra đã đền đáp được cái ơn của tiểu sinh đã giải thoát cậu ra khỏi nơi này.

Sau này gặp nhau, đôi bên khỏi còn nợ nhau điều gì nữa.

Văn Thiếu Côn sốt sắng bảo :

- Hay lắm, việc này tôi xét có thể thực hiện được. Vậy phong thư đâu rồi.

Hoàng Lương Mộng hớn hở hỏi :

- Thế là cậu đã bằng lòng đảm nhận rồi đấy chứ?

- Xin bằng lòng.

Hoàng Lương Mộng đưa tay vào bọc lấy ra một gói nhỏ rồi phất luôn năm chỉ, giải khai huyệt Kiên tỉnh cho Văn Thiếu Côn.

Văn Thiếu Côn đưa tay trịnh trọng tiếp nhận gói ấy, cầm thấy khá nặng.

Hình như ngoài bức thư và những tài liệu ra còn có những vật gì khác nữa. Nhưng vì bên ngoài có niêm xi cẩn thận không tiện mở ra để nhìn thấy chứa đựng những gì.

Hoàng Lương Mộng đưa ngón tay chỉ vào gói ấy, run run cất giọng nói :

- Thư và tài liệu này chẳng những quan hệ đến sự sống còn của tiểu sinh mà ngoài ra còn có một sự quyết định vô cùng quan trọng cho sự tồn vong...

Câu nói chưa hết, nhưng y nín luôn không nói nữa và hướng sang một câu chuyện khác :

- Bây giờ đã sắp sang canh tư rồi. Theo tiểu sinh dự đoán, con mẹ kia nhiều lắm là canh năm thế nào cũng trở lại. Bây giờ cậu lên đường là vừa lúc.

Cứ nhận đúng phương hướng đi thẳng về phía Đông là có thể thoát khỏi vùng núi rừng này.

Văn Thiếu Cộn cầm lấy gói đồ khá nặng, bỗng nhiên lắc đầu nói :

- Không tiện đâu. Cháu tự thấy không cáng đáng nổi việc này. Xin tiền bối hãy tìm một kẻ khác để giao phó thì hơn.

Hoàng Lương Mộng vừa ngạc nhiên vừa bực mình, chau mày hỏi :

- Ủa, sao cậu bỗng nhiên lại đổi ý như vậy? Hay ý cậu muốn ở lại để lấy cô gái con mụ La Sát này làm vợ phải không?

Chàng lắc đầu :

- Không.

- Thế tại sao?

Văn Thiếu Côn ngậm ngùi đáp :

- Tiền bối không biết là cháu đã bị Long Thủ Vu Bà dùng thủ pháp đại liệt điểm vào huyệt “âm giao”. Giờ đây không còn cách gì vận tụ công lực, nên không hơn gì người thường. Từ đây đến Ngũ Đài sơn, đường sá xa xôi hiểm trở, biết đâu sẽ có nhiều sự bất trắc xảy ra cháu làm sao ứng phó nổi. Nếu rủi tài liệu này không đưa đến tận tay vi trụ trì chùa Thiên Trấn thì quả đã làm lở vỡ cả đại sự của tiền bối phó thác. Vì vậy cho nên cháu không dám nhận.

Hoàng Lương Mộng cười xòa nói :

- Việc này cậu khỏi phải lo âu nữa. Tiểu sinh chung sống với mụ La Sát này gần mười năm rồi, đã lén lút tìm hiểu và học hỏi được thủ pháp của nó. Vậy tiểu sinh có thể giúp cậu giải khai huyệt đạo được rồi.

Nói xong đưa tay rờ vào mình Văn Thiết Côn vừa bóp vừa xoa. Chỉ nghe các đầu khớp xương của chàng chuyển lắt rắt, bao nhiêu sự mệt mỏi nặng nề đã tiêu tan hết.

Văn Thiếu Côn mừng rỡ vội vàng vận công đề khí. Một luồng khí nóng đã chuyển động khắp cơ thể, cuồn cuộn đưa về Đan điền qua phế phủ, rần rật theo các kinh mạch, thông suốt tận đến tay chân.

Trong phút thốc, bao nhiêu trọng huyệt đã giải khai, công lực phục hồi sung mãn như trước.

Hoàng Lương Mộng mỉm cười nói :

- Sao, cậu cảm thấy thế nào trong người?

Văn Thiếu Côn hớn hở cất gói tài liệu vào mình chắp tay vái dài nói :

- Cháu đi ngay. Trong thời gian ba ngày, nếu chậm lắm là bốn hôm thế nào thư này cũng đến nơi đến chốn.

Bỗng nhiên chàng nhớ lại một việc, ngập ngừng hỏi :

- Nhưng, nếu mẹ con mụ ấy truy cứu ra việc này thì sao?

Hoàng Lương Mộng khoát tay nói :

- Khỏi cần lo, việc nay tiểu sinh đã trù liệu kế hoạch rồi. Cậu cứ lo đi, đừng hỏi gì lôi thôi nữa.

- Vậy cháu xin cáo từ.

Văn Thiếu Côn vừa xoay mình bước ra khỏi cửa thì Hoàng Lương Mộng kêu với lại :

- Hãy khoan.

- Tiền bối còn điều gì chỉ dạy?

Hoàng Lương Mộng điềm đạm nói :

- Đường đi hiểm trở, đầy dẫy gian nguy. Một mình cậu xông pha giang hồ chẳng lẽ cứ hai tay không cần vũ khí tùy thân.

Nói xong đưa tay chỉ trên tường.

Văn Thiếu Côn đưa mắt nhìn theo, thấy thanh dương kiếm của mình bị Tư Mã Huệ chiếm đoạt, còn treo lủng lẳng nơi đó.

Vừa mừng vừa sợ, thật suýt nữa đã quên mất báu vật này. Chàng vội vàng tiến lại nhẹ nhàng cầm lấy, đeo vào hông rồi bước đi ngay.

Hoàng Lương Mộng đi theo tiến ra khỏi cửa, dặn dò :

- Cậu nhớ kỹ là phải đưa tận tay cho trụ trì Phương trượng, ngoài ra nhất thiết không trao cho bất cứ một kẻ nào khác đấy nhé.

Văn Thiếu Côn gật đầu nhận lời, bái biệt rồi phi thân đi ngay.

Lúc này đã cuối canh tư.

Nhiều cơn gió tây thổi tới ào ào, lạnh như cắt. Đêm khuya càng đượm vẻ thê lương huyền bí.

Văn Thiếu Côn không dám ngừng chân, nhận đúng phương hướng vượt qua những khoảng đường đá lởm chởm, chạy về phía Đông.

Trong căn nhà, tứ bề vắng lặng. Mẹ con Long Thủ Vu Bà vẫn còn mê man trong giấc ngủ say.

Hoàng Lương Mộng đứng tựa cửa nhìn theo. Đến khi Văn Thiếu Côn khuất dạng mới chậm rãi lê bước đi về hướng Tây.

Truyện Chữ Hay