Hai ngày trước khi chính thức khởi quay, Trần Kiều Độ chuyển đến căn hộ khách sạn mà đoàn phim chuẩn bị, ngay cạnh phòng của Biên Dật.
Trần Kiều Độ đang cùng trợ lý dọn dẹp hành lý, Biên Dật gõ cửa phòng cậu. Trần Kiều Độ mở cửa, ngẩn người đứng tại chỗ, hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Nghe qua có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng Trần Kiều Độ thực sự chỉ hỏi theo nghĩa đen. Bình thường khi gặp nhau ở khách sạn, Biên Dật sẽ thông báo trước, hoặc là trực tiếp nhận thẻ phòng, không bao giờ có khâu gõ cửa.
Đây cũng là lần đầu tiên Biên Dật đến khi phòng cậu còn người khác, trợ lý cũng sững sờ, lắp bắp chào hỏi: “Biên lão sư chào anh.”Biên Dật tỏ ra rất tự nhiên, ung dung nói: “Hê lô, đến thăm hàng xóm mới, tiện thể tham quan được không?”
Câu nói thậm chí không phải câu hỏi, Trần Kiều Độ chỉ có thể gật đầu: “Tiện mà.”
Thật ra phòng của Trần Kiều Độ rất đáng để tham quan, cậu bài trí rất chu đáo, đó cũng là lý do cậu để trợ lý ở lại giúp. Nếu chỉ là treo vài bộ đồ thường, cậu hoàn toàn có thể tự làm một mình.
Nhưng bộ phim này có bối cảnh hẹp, không nhiều cảnh, đều quay tại cùng một khu vực, vì vậy trong quá trình quay không cần phải đổi khách sạn. Phải ở liên tục hơn ba tháng, gần như là ở nhà, Trần Kiều Độ đã bỏ nhiều tâm sức để chuẩn bị trước một số thứ nâng cao chất lượng cuộc sống.
Ví dụ như ấm đun nước. Thấy Biên Dật dường như không có ý định rời đi trong thời gian ngắn, trợ lý rất tinh ý đã pha một ấm trà táo cam nóng, sau đó được Trần Kiều Độ ngầm đồng ý, liền cáo lui.
Cửa vừa khép lại, Trần Kiều Độ liền bực bội: “Không có ý định giấu à?”
Biên Dật nhàn nhã nhấp một ngụm trà: “Giấu gì, theo đuổi cậu à? Có gì phải giấu, đợi cậu đồng ý rồi trợ lý của cậu sớm muộn cũng biết thôi.”
Trần Kiều Độ suy ngẫm hai câu này trong đầu, cảm nhận được một sự chắc chắn, cậu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, đuổi Biên Dật ra khỏi phòng.
Biên Dật mang theo một chiếc cốc, đó là một trong hai chiếc cốc sứ mà Trần Kiều Độ mang theo. Trần Kiều Độ giả vờ không thấy, mặc dù trước khi đi Biên Dật còn cố ý rót đầy một cốc trà táo cam nóng.