Chị Trình nhìn anh: “Trần Kiều Độ, cậu đang nghĩ gì vậy?! Trong những kịch bản của mấy đợt này, cái này là tốt nhất, cậu cho tôi một lý do để không nhận.”
Trần Kiều Độ nghẹn lời nửa ngày, mới nói ra một câu:
“Lý do cá nhân.”“Hôm đó cậu không phải nói với tôi là cậu và Biên Dật không có gì sao?”.
“Ừm… Anh ta nói muốn theo đuổi tôi, có lẽ, đây là một chiêu trò mánh khóe, chị hiểu mà.”
Chị Trình sững sờ: “Chị không hiểu.”
Trong giới giải trí, thủ đoạn dùng tiền để dụ dỗ người khác thực sự không hiếm, nhưng lại không phải là trường hợp này. Theo đuổi và bị theo đuổi cùng hạng, lại còn dùng những nguồn lực tốt như vậy để dụ dỗ, lại là những kịch bản hay mà Trần Kiều Độ không thiếu, trường hợp này, nói là “chiêu trò” dường như cũng có phần khiếm nhã.
Trần Kiều Độ cũng thực sự có chút lo lắng, chỉ là ở một chiều hướng khác. Cậu cũng từng trải qua thời kỳ mới vào nghề, cũng từng bị cái gọi là “tư bản” ném cho những “cái cớ” dụ dỗ như vậy, đương nhiên là một dạng trao đổi quyền lợi và sắc dục. Cậu luôn phản cảm với những thủ đoạn này, nhưng không ngờ khi cậu đã đứng vững, vòng vo lại rơi vào tình cảnh này.
Xem đi, quyền, sắc, cả hai đều có.
Mặc dù Biên Dật khẳng định tình cảm của anh ta không phải ngủ mà ra, nhưng Trần Kiều Độ vẫn có chút khó chịu.