Trần Kiều Độ bỏ chạy.
Nói là “bỏ chạy” cũng không sai, cậu không hỏi Biên Dật ý của anh ta là gì, anh ta nên hiểu rồi, nhưng lại có vẻ như không hiểu.
Biên Dật không đuổi theo, có lẽ là sợ bị người đi đường nhìn thấy ở nơi công cộng. Nhưng anh ta gửi rất nhiều tin nhắn, Trần Kiều Độ đều không trả lời.Cậu liên lạc với trợ lý, ngồi xe về nhà, nhà cậu ở khá xa, gần như là băng qua toàn bộ thành phố, xe chạy chạy dừng dừng ở các đèn giao thông, khiến cậu chóng mặt, nhìn điện thoại lâu một chút là muốn nôn.
Cuối cùng cậu cũng về đến nhà, quẳng mình xuống ghế sofa, mới giật mình nhận ra dường như mình bị bệnh.
Không biết là do đi dạo trong tuyết dưới trời lạnh hôm qua, hay là một loại bệnh về tâm lý, nhiệt kế hiển thị 38 độ, Trần Kiều Độ tự mình pha thuốc hạ sốt, trùm chăn ngủ cả ngày.
Ý thức cuối cùng trước khi ngủ mê man là may mắn mấy ngày nay đã sắp xếp nghỉ ngơi, sẽ không ảnh hưởng đến công việc. Suy nghĩ như vậy, ai mà biết được cậu nghiện công việc đến mức nào.
Người nghiện công việc lại mơ màng mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong mơ Biên Dật mặc nhiều bộ trang phục diễn khác nhau hỏi cậu “Vậy có thể hẹn hò không”, cậu không trả lời được lần nào, lại rơi vào giấc mơ tiếp theo.
Khi cậu tỉnh dậy, điều đầu tiên không phải là sờ trán xem đã hết sốt chưa, mà là mở điện thoại đọc lại những tin nhắn của Biên Dật mà cậu đã đọc qua một lượt nhưng không trả lời khi còn mơ màng.
Ngoài mấy tin nhắn đầu tiên, Biên Dật không nhắn lại, có lẽ đã từ bỏ.
Trần Kiều Độ nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng thoát khỏi khung chat, không trả lời.