Giữa trưa, Nhị hoàng tử tâm bất cam, tình bất nguyện đẩy đại môn Võ đài hoàng gia ra.
Sàn đấu là một không gian hình tròn, tứ phía đều có gương, chiết xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng ánh sáng có lạnh tới đâu đi nữa thì cũng không bằng cái người đang đưa lưng về phía hắn.
" Ngươi tới muộn."
Thanh âm vang vọng mấy cái, trầm thấp mà nguy hiểm, rõ ràng biểu hiện cơn tức giận của chủ nhân.
Nhị hoàng tử nhún vai.
" Nhận được điện thoại của ngươi, ta liền chạy qua đây, không tính là muộn đâu."
" Bớt nhiều lời đi!"
Lăng Diệp xoay người lại.
" Tô Tranh, ngươi chọc tới ta."
Đồng tử Lăng Diệp là đen tinh khiết, diện vô biểu tình nhìn qua như vậy, cực kỳ uy áp.
Nhị hoàng tử hoang mang nhăn mày lại.
" Biểu đệ, ngươi cho rằng ta nhiều chuyện?"
" Đương nhiên."
Lăng Diệp hơi nhấc đầu, bắt đầu cởi nút ở cổ áo.
Thái độ của Lăng Diệp làm Nhị hoàng tử có chút tức giận.
" Bởi vì ta tùy tiện nói hắn mấy câu, ngươi liền muốn đem biểu ca thân ái của mình ra đánh?"
Lăng Diệp trầm ngâm một lát, mày hơi nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ. Một lát sau, mày lại giãn ra, nhẹ nhàng nói.
" Hắn gọi điện thoại cho ta, bộ dạng khởi binh vấn tội, ta đương nhiên phải chỉ danh ngươi!"
" Ta nói với hắn như vậy còn không phải vì muốn tốt cho ngươi sao?"
Nhị hoàng tử giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
" Thiếu chủ đại nhân tôn quý quản thúc thư thú của mình không tốt, việc này nếu truyền tới trong tộc, ta thấy ngươi còn mặt mũi nào đi gặp người nữa."
" Biết chuyện chỉ có mình ngươi, nếu truyền tới trong tộc, vậy nhất định cũng là ngươi nói."
Lăng Diệp không dao động nhanh chóng cởi áo, lộ ra lồng ngực tinh hãn.
" Hơn nữa, làm sao quản thúc thư thú của mình là chuyện của ta, không chút liên quan đến biểu ca ngươi."
" Ngươi còn đứng đó làm gì, không định biến thân sao?"
Lăng Diệp sốt ruột nói.
" Nếu ngươi không biến thân, ta lo rằng ta một ngụm liền cắn chết ngươi."
Lúc Lăng Diệp đang phiền muộn tính toán làm sao có thể khống chế sức mạnh không cắn chết Nhị hoàng tử thì Lãnh Tử Diễm cũng đồng thời muộn phiền khó thấy.
Thái dương cháy bỏng ban trưa, đốt đến toàn thân nóng lên.
Lòng vòng quanh quẩn trong thành, phát hiện bản thân lại không có nơi nào có thể đi.
Về nhà? Vừa mới nháo một trận với phụ thân, làm sao trở về được?
Đến nhà tình nhân? Bây giờ đang ở giai đoạn xanh chuyển vàng, tình nhân cũ đi rồi, tình nhân mới còn không biết ở đâu.
Lãnh Tử Diễm chụp lên tay lái, vào cửa hàng ôm ra một két rượu lớn, phóng xe lên đỉnh núi, vừa hóng gió vừa uống điên cuồng.
Dâm tiện? Đúng vậy, thật đúng là dâm tiện....
Khối thân thể này, không biết có bao nhiêu nam nhân đã phun tinh dịch ở bên trong.
Những nam nhân đó luôn ăn sâu nhớ kỹ, có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, lần thứ ba, điên cuồng bất chấp tất cả như hận không thể bơm đầy thân thể hắn.
Vô luận là ai tác cầu với mình, hắn cũng bày thân ra không chút giữ lại, cái hắn theo đuổi bất quá chỉ là cái loại vui sướng dữ dội đến mức tận cùng, vị trí là trên hay dưới, hắn sớm đã không muốn, cũng không có tư cách để tâm.
Nhưng hôm nay, Lãnh Tử Diễm phát hiện mình để ý.
Nhị hoàng tử luôn mồm gọi hắn thư thú thư thú, bởi vì hắn là mặt dưới, cho nên liền muốn dùng loại từ ngữ vũ nhục đó ghê tởm hắn?
Hắn chỉ có thể bị sáp, không có nghĩa là hắn cũng muốn quỳ phục hầu hạ nam nhân.
Lon nắp bật ném đầy đất, Lãnh Tử Diễm đánh một tiếng nấc, khép mắt ghé sấp trên tay lái.
Thái dương trên đỉnh đầu chiếu sáng làm người nhức đầu hoa mắt, vươn tay gõ thật mạnh lên đầu mấy cái.
Nhị hoàng tử mà còn gọi hắn là thư thú, vậy Lăng Diệp thì đem hắn coi là thứ gì ?
Đối tượng có thể tùy ý ức hiếp?
Lúc cao hứng liền thượng, lúc mất hứng liền đánh?
Nhất định là Lăng Diệp gọi hắn thư thú trước mặt Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử mới kêu hắn như vậy.
" Ọe....."
Từ sáng đến giờ không ăn gì, nôn ra đều là nước chua, phát ra mùi tanh tưởi, Lãnh Tử Diễm không kịp mở cửa, nôn toàn bộ trên xe, vừa mới lau lau miệng, ngửi được vị thối gai mũi, dạ dày lại cuộn lên, tiếp tục nôn đến khi hắn kiệt sức.
" Lăng Diệp sao không chết luôn đi!"
Lãnh Tử Diễm cảm thấy khắp nơi đều đau, nhất là đại não bị cồn rượu đốt qua, ngay cả phải suy nghĩ thế nào hắn cũng không biết.
Bên vành tai ầm ầm.
Tất cả đều là tiếng Nhị hoàng tử gọi hắn thư thú.
Dần dần, thanh âm kia chồng lên nhau.
Trở nên lạnh lùng, bất cận nhân tình.
Thanh âm kia là của Lăng Diệp.....
Y nhếch môi, cười nhạo hắn....
Lãnh Tử Diễm, ngươi tại sao chỉ có thể bị nam nhân thượng vậy hả?
Lãnh Tử Diễm, ngươi thật dâm đãng, chỉ cần là nam nhân, đều có thể làm ngươi.
Lãnh Tử Diễm, mau cúi sấp nào, nhếch cái mông lên.
Lãnh Tử Diễm, ngươi là thư thú của ta....!