Khi Thiển Như Nguyệt được một cung nga dìu vào Ngự Lan đài, chào đón nàng chính là Lâm chiêu nghi đang dương nanh múa vuốt muốn lao lên liều mạng với nàng và ánh mắt mang theo chỉ trích, khinh miệt của mọi người. Nếu không có người bên cạnh dìu, thân thể chưa hoàn toàn khỏi hẳn của Thiển Như Nguyệt chắc chắn sẽ ngất đi trước những áp lực nặng nề như thế. Ngừng lại một lát rồi mới đi tới giữa điện, Thiển Như Nguyệt hít sâu một hơi cố gắng quên đi tất cả những người xung quanh, nàng khom người hành lễ với nam nhân trên đế tọa: “Nô tì tham kiến bệ hạ.”
Cho dù trong lòng hoảng loạn, nhưng nét mặt Thiển Như Nguyệt vẫn vô cùng trấn tĩnh. Nàng hiểu được cửa ải này không dễ vượt qua, chỉ cần một chút sơ sảy cũng có thể khiến nàng và hài tử trong bụng nàng rơi xuống vạn kiếp bất phục. Nàng biết chỉ dựa vào năng lực của một mình nàng thì chắc chắn không thể vượt qua kiếp nạn này, hy vọng người nàng xin giúp đỡ có thể cứu giúp nàng như những lần trước. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện ngón tay đang nắm lấy cung nga bên cạnh của Thiển Như Nguyệt đều đã trắng bệch vì quá căng thẳng.
Dạ Quân Hi cau mày nhìn Thiển Như Nguyệt quỳ rạp xuống đất, y phục của nàng tuy rằng chỉnh tề hoa mỹ lại vẫn không che đi được sắc mặt tái nhợt, không biết là vì bệnh nặng chưa lành hay vì có tật giật mình. Nhưng đúng vào lúc này, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên lời truyền âm nhập mật của ảnh vệ: “Bệ hạ, Tô tổng quản sai người bẩm báo việc này với công tử.”
Nỗi đau mất con dần dần giảm đi sau khi nghe được lời ảnh vệ bẩm báo, khi nghe được hai chữ ‘công tử’, ngay cả khóe môi hơi nhếch cũng nhịn không được cong lên, nhưng nhớ tới phía dưới đang có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào chính mình, lúc này Dạ Quân Hi mới cố gắng khắc chế tâm tình đang trỗi dậy trong lòng – nếu người nọ biết việc này, liệu có tiến cung hay không? Ngay khi mọi người cảm thấy kỳ quái vì sự trầm mặc của đế quân, Dạ Quân Hi giương giọng nói: “Bình thân, thưởng tọa.”
Thưởng tọa? Ngắn ngủi hai chữ đã dẫn đến sự bất mãn của những người nhà Lâm thị và cung phi trong hậu cung. Một người bị tình nghi đã đầu độc Lục hoàng tử, có tư cách gì ngồi trước mặt đế quân, ngồi trên đại điện này? Nhất là Lâm chiêu nghi, nghe thấy vậy khóe mắt như muốn nứt ra, nếu không phải có đế quân ở trên, bên cạnh lại có cung nga nội thị can ngăn, sợ rằng một khắc sau sẽ lao về phía Thiển Như Nguyệt đòi lại tính mệnh hoàng nhi của nàng. Dạ Quân Hi thấy thế hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của Thạc Nhi đã xảy ra, cho dù giết kẻ chủ mưu cũng không thể đổi lại tính mệnh cho Thạc Nhi. Huống hồ, hai ngày trước Như Nguyệt còn bị thương thân thể vì mấy kẻ không biết an phận trong hậu cung, lẽ nào các ngươi muốn trẫm tiếp tục mất đi một hài tử nữa thì mới thỏa mãn sao?”
Lời nói của đế quân tựa như chậu nước lạnh giội vào nước nóng, những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh lập tức ngừng lại. Thân là triều thần, thân là cung phi, tất nhiên không ai có can đảm đi gánh vác tội danh ý đồ mưu hại hoàng tử, nhất thời không ai dám nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiển Như Nguyệt thong dong ngồi xuống vị trí ngay bên đế tọa. Còn Thiển Như Nguyệt thì thoáng bình tĩnh lại vì những lời nói của Dạ Quân Hi, nàng quay đầu trao đổi ánh mắt với cung nga đứng bên. Cung nga này mặc bộ y phục của nữ quan cao cấp, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, khuông mặt dịu dàng xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt lại che đi tất cả tia sáng, đây chính là người từng hầu hạ Thiển Ly Du trong Uyển Anh điện – Tô Thụy. Tô Thụy trấn an Thiển Như Nguyệt, sau đó mới nhìn về phía Lâm Hứa đang đứng sau đế tọa. Thầy trò ăn ý vô cùng, Lâm Hứa khẽ gật đầu.
“Lâm Hứa, ngươi tới chủ thẩm đi.”
Dạ Quân Hi liếc nhìn tâm phúc. Khi ánh mắt xẹt qua thi thể của Dạ Hành Thạc, đôi mắt phượng lập tức trở nên âm u, lóe lên một tia sát ý. Lâm Hứa khom người hành lễ, đem đứa trẻ trong lòng giao cho thị vệ sau đó tiến lên thi lễ với Thiển Như Nguyệt: “Vi thần Lâm Hứa, ra mắt Thục viện nương nương.”
“Lâm đại nhân miễn lễ.”
Thiển Như Nguyệt vươn tay ra hiệu, ngôn hành có chút mất tự nhiên. Dù sao đây là lần đầu tiên nàng đối diện với tình cảnh như vậy.
“Nương nương có nhận ra Lục hoàng tử điện hạ và mẫu phi của điện hạ là Lâm chiêu nghi nương nương không?”
Thiển Như Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được ánh mắt mang theo huyết hải thâm cừu đang nhìn chằm chằm chính mình của Lâm chiêu nghi, nàng lắc lắc đầu rồi lại gật đầu nói: “Lục hoàng tử chưa từng gặp mặt nhưng Lâm chiêu nghi thì ta có thể nhận ra.”
Lâm Hứa men theo ánh mắt của Thiển Như Nguyệt liếc nhìn về phía Lâm chiêu nghi, khi hắn quay đầu lại, trong mắt đã có thêm một chút thâm ý, Lâm Hứa trầm giọng hỏi tiếp: “Bà vú của Lục hoàng tử, cũng là cung nga bên cạnh Lâm chiêu nghi, ở trước khi tự sát đã xác nhận là nương nương nhân chuyện hôm trước ghi hận trong lòng vì vậy mới sai nàng ta đầu độc Lục hoàng tử, nương nương nghĩ thế nào về việc này?”
Hai chữ ‘đầu độc’ vừa nói khỏi miệng liền khiến Thiển Như Nguyệt nao nao, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi, nàng theo bản năng vươn tay xoa lên bụng mình, nhíu mày cắn môi run giọng nói: “Đó chính là lời nói bậy!”
Ngay khi Lâm Hứa muốn tiếp tục mở miệng, Lâm chiêu nghi đứng phía dưới đã nhịn không được, phẫn hận hô to: “Thiển Như Nguyệt, ngươi này đồ độc phụ! Nhân chứng xác thực, ngươi còn muốn chối tội phải không? Ngươi trả lại hoàng nhi cho ta, trả lại hoàng nhi cho ta a!” Hô xong, còn muốn xông tới.
Thiển Như Nguyệt bị tiếng thét chói tai làm kinh sợ, nhịn không được dựa vào cung nga đứng bên người. Một đôi tay ấm áp lập tức vây quanh, Thiển Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy cung nga đang mỉm cười cổ vũ nàng, chỉ là một nụ cười nhưng lại khiến Thiển Như Nguyệt trấn tĩnh, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Lâm chiêu nghi lạnh lùng nói: “Lâm chiêu nghi, bản cung cũng là người sắp làm mẹ, sao có thể làm chuyện ác độc, tổn hại tới âm đức của con ta như vậy? Huống chi, đó chỉ là lời nói phiến diện của bà vú, sao có thể coi là chứng cớ xác thực, chỉ trích bản cung là người hạ độc? Rõ ràng là có người nhân cơ hội vu oan hãm hại bản cung!”
Nhưng Lâm chiêu nghi đã mất lý trí từ lâu, sao có thể nghe vào được lời nào, nàng ta lại hô to: “Chắc chắn là ngươi ôm hận vì chuyện ngày ấy, cho nên mới hạ độc thủ với hoàng nhi của ta, ngươi còn muốn chống chế thế nào!”
Nhìn tình thế như nước với lửa giữa hai nữ nhân kia, trong lòng Dạ Quân Hi bắt đầu có chút không kiên nhẫn, nhưng vì thi cốt của thân tử còn chưa lạnh, kẻ độc thủ phía sau màn còn chưa lòi đuôi, hơn nữa nhân vật chính mà ảnh vệ vừa mới bẩm báo vẫn chưa xuất hiện cho nên hắn mới nhẫn nhịn ngồi ngay ngắn trên đế tọa, trầm giọng quát: “Đều câm miệng cho trẫm! Tô Thụy, ngươi nói.”
Cái tên xa lạ được chính miệng đế quân bệ hạ nói ra, quần thần và cung phi đều quay mặt nhìn nhau, không biết ‘Tô Thụy’ này là thần thánh phương nào. Còn Thiển Như Nguyệt thì ngạc nhiên nhìn về phía cung nga đứng bên cạnh. Chỉ thấy cung nga này tiến lên cung kính hành lễ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, nhiều ngày nay Tô Thụy tại Cầm Y cung hầu hạ Thục viện nương nương không rời dù chỉ chốc lát, nhưng chưa từng thấy nương nương có hành động du củ (vượt qua khuôn phép), càng không cần nói tới tội lớn tày trời độc hại Lục hoàng tử.”
“Ngươi là người nào, dám ở đây vọng ngôn bao che!” Lâm chiêu nghi vốn đã an tĩnh, nhưng vừa nghe vậy liền nhịn không được nhảy ra mắng.
“Hồi bẩm chiêu nghi nương nương, Tô Thụy là nữ quan chủ sự của Cầm Y cung.”
Tô Thụy hơi hơi khom người về phía Lâm chiêu nghi, đạm nhiên nói. Từ ngày Thiển Như Nguyệt suýt nữa sảy thai, đế quân bệ hạ vừa từ ngoài cung trở về liền mệnh nàng tới Cầm Y cung hầu hạ và bảo hộ Thiển Như Nguyệt. Người thông tuệ như Tô Thụy tất nhiên sẽ hiểu được hành động này của đế quân là vì người nào, bất quá Thiển Như Nguyệt này cũng không giả dối như trong tưởng tượng của nàng.
“Bệ hạ, cho phép nô tỳ góp lời, Tô Thụy đã là người trong Cầm Y cung thì cũng có quan hệ chủ tớ với Thiển thục viện, lời làm chứng của nàng sợ rằng khó mà phục chúng.” Người mở miệng lúc này chính là Liên quý phi. Nàng vừa mở miệng liền có đông đảo triều thần và cung phi ứng theo.
Dạ Quân Hi lạnh lùng liếc nhìn Liên phi, nhìn bộ dáng ôm lấy hai nhi tử, vẻ mặt đoan trang của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy chán ghét, hắn cười lạnh nói: “Ái phi nói vậy không phải là không có lý, bất quá Như Nguyệt cũng không nói sai. Chỉ bằng lời nói phiến diện của bà vú, sợ rằng không thể định tội Như Nguyệt.”
“Nếu như vậy, không bằng sai người lục soát Cầm Y cung. Nếu Thiển thục viện quả thực trong sạch, chắc sẽ không e ngại người khác lục soát tẩm cung đi?”
Liên phi nói như vậy, tác phong kiêu ngạo tựa như chính mình là người đứng đầu hậu cung. Thiển Như Nguyệt nhìn nữ nhân vẫn âm thầm gây khó dễ cho mình kia, trong lòng âm thầm cắn răng, trên mặt lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Liên quý phi nói rất đúng.”
Sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, mà người nàng chờ mong vẫn không hề xuất hiện, trong lòng Thiển Như Nguyệt lại cảm thấy hoảng loạn, không thể tiếp tục duy trì sự trấn tĩnh trước đó.
“Nếu thế….. Người đâu, lục soát Cầm Y cung.”
Dạ Quân Hi nói xong, liền lập tức có một nhóm thị vệ đi xuống chấp hành, “Việc này có phải do Như Nguyệt gây ra hay không, hãy chờ kết quả lục soát đi.” Dạ Quân Hi nói, đôi mắt phượng sắc bén đảo qua từng người phía dưới, những người bị ánh mắt lướt qua đều cảm thấy lạnh buốt trong lòng, nhịn không được run mạnh lên.
Liên phi thấy thị vệ đã đi xa, trong mắt liền lóe lên một tia sáng, tiếp đó nàng mở miệng nói: “Bệ hạ, xin cho nô tỳ lắm miệng thêm một câu. Bà vú đầu độc chắc chắn sẽ chiếm được chỗ tốt. Nếu bà vú đã chết, vậy người được lợi tất nhiên là người nhà của nàng ta, phụ mẫu hoặc hài tử. Nô tỳ cho rằng, không bằng sai người tới nhà của bà vú ở ngoài cung tra xét. Biết đâu sẽ tìm được manh mối.”
Nghe xong lời ấy, mọi người cảm thấy có lý, đều phụ họa theo. Nhưng ngay khi Liên phi cho rằng Dạ Quân Hi sẽ tiếp tục làm theo những lời nàng nói, thì trên Ngự Lan đài đột nhiên xuất hiện một bóng người tóc bạc. Sau đó liền nghe thấy tiếng nói già nua quen thuộc vang lên: “Cựu thần Bạch Khải Nhiên tham kiến bệ hạ.”