Ảm Dạ Ly Du

chương 6: ác mộng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bệ hạ bớt giận. Bên Uyển Anh điện đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thám tử ở Diệu quốc cũng vừa truyền lại tin tức.”

“Nga? Diệu quốc…” Nghe tâm phúc nói như vậy, Dạ Quân Hi vẫn thản nhiên dựa vào tháp thượng, nhưng trong đôi mắt lợi hại thâm thúy cũng không thấy có chút buồn ngủ, “Nói nghe thử xem.”

Lâm Hứa cung kính nói một tiếng “Tuân chỉ”, lúc này mới không nhanh không chậm nói:

“Mẫu phi của Thiển Ly Du chính là Thục nghi mà Diệu quốc đế quân đã phong, xuất thân thấp hèn, là nữ nhi của một thương nhân ở Diệu quốc, bốn năm trước chết bệnh. Mà vị thất hoàng tử này từ khi Tuyết Phi chết sau liền bị thất sủng, đến cuối cùng không người hỏi thăm. Nếu không phải có đám hỏi lần này của Diệu quốc trưởng công chúa và bệ hạ, sợ là đương triều không mấy ai nghĩ còn có một vị hoàng tử như vậy.”

Dạ Quân Hi nghe vậy hơi hơi nheo lại con ngươi, thần sắc khó được lộ ra vài phần không hài lòng với tâm phúc mà chính mình tín nhiệm nhất:

“Là Thiển Ly Du kia quả thực tầm thường như vậy, hay trẫm nên triệu hồi tất cả mật thám ở các quốc gia, huấn luyện lại một lần?”

“Bệ hạ bớt giận.”

Lâm Hứa lập tức khom người thỉnh tội, ngay sau đó nói, “Thám tử ẩn nấp nhiều năm ở Diệu quốc, đích xác vẫn chưa phát hiện vị thất hoàng tử này có chỗ nào hơn người, cũng không có dấu vết cho rằng Diệu quốc quốc quân kia từng âm thầm dạy dỗ hắn. Bất quá thám tử thám thính được, năm đó vị Tuyết phi này từng là diễm quan (đẹp nhất) hậu cung, khi Thiển Ly Du mới sinh ra cũng vạn phần được sủng ái. Nhưng Tuyết Phi sinh hoàng tử không lâu sau từng bệnh nặng một lần, từ đó hằng năm đều nằm trên giường không thể đi lại, còn Thiển Ly Du lại càng ngày càng lộ ra tư chất bình thường, cho nên đôi mẫu tử này dần dần bị lạnh nhạt. Nhưng trước khi Tuyết Phi chết, từng triệu hai tên thân chất (cháu ruột) bên nương gia (nhà mẹ đẻ) vào cung mật đàm. Sau khi Tuyết Phi mất chưa tới một tháng, hai người này liền bán tất cả gia sản, rồi không biết tung tích.”

“Không biết tung tích?”

Nghe được câu cuối cùng, Dạ Quân Hi mới lộ ra hứng thú. Một lần mật đàm liền đã khiến con cháu bên nương gia bán hết gia sản sau đó rời đi hoàng thành không biết tung tích, xem ra Tuyết Phi cùng Ngụy gia mới là nơi cất dấu bí mật của Thiển Ly Du. Về phần tư chất bình thường…Chỉ sợ cũng chưa chắc đã như thế đi…Dạ Quân Hi nghiêng người tựa lên long sàng, khóe môi gợi lên một nụ cười bí hiểm:

“Tiếp tục tra.”

“Vi thần tuân chỉ.”

Lâm Hứa khom người hành lễ, đang định cáo lui, vị đế quân thiện biến (hay thay đổi) lại giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, phân phó:

“Chuyện xảy ra ở cung yến hôm nay ngươi tự mình đi thẩm tra.”

Lâm Hứa hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, đế quân nói hẳn là việc sứ thần đùa giỡn tần phi tại cung yến, vì thế khom người đáp lại, lúc này mới lặng yên không tiếng động rời khỏi tẩm cung. Ánh nến trong chủ điện lập tức đều tắt, cả Kình Thương cung đều chìm vào yên tĩnh, chỉ có đèn g trong tay nội thị cùng cung nữ trực đêm là còn tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

Uyển Anh điện.

Ánh nến đã tắt, Thanh Nguyệt tận chức tận trách cầm theo một chiếc đèn g, xác nhận lần cuối là chủ tử đã ngủ yên trên giường, lúc này mới tắt nến đi đến nhuyễn tháp ở một góc trong điện nằm xuống. Nhưng sau tầm rèm hoa lệ, thiếu niên đang nhắm chặt đôi mắt cũng ngủ không an ổn. Đôi môi nhếch lên cũng bàn tay trắng bệch vì nắm chặt lấy cẩm bị đều nói lên thiếu niên đang bị chìm vào một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.

“Tiêu Ly, ngươi cũng biết tội?!”

Thanh đao nhiễm huyết chỉ vào chóp mũi mình, Thiển Ly Du nhìn thấy tên thị vệ cuối cùng bảo hộ tại trước người chính mình ngã xuống, mà bây giờ đứng ở trước mặt, chính là đại tướng quân mà trước khi tiên hoàng băng hà không lâu từng bị y lấy tội danh kết bè kết cánh phế bỏ tước vị nhốt vào đại lao tùy ngày xử trảm. Cho dù đã là rất nhiều năm trước kia, thậm chí vượt qua khoảng cách thời không, cảnh tượng trước mắt vẫn rõ ràng giống như chỉ vừa mới phát sinh hôm qua.

“Bản cung có tội gì?”

Thiển Ly Du thấy chính mình ngồi nghiêng trên tháp thượng, trên dung nhan khuynh thế tràn đầy ý cười khiến trái tim người ta băng giá. Đại tướng quân trừng mắt đến sắp nứt ra, đôi mắt nhìn chằm chằm người ngồi trên tháp thượng tựa hồ muốn lập tức đưa y trảm ở dưới đao:

“Tiêu Ly, ngươi thân là nhi tử Công Khanh nhưng lại dĩ sắc thị quân (lấy nhan sắc mê hoặc quân vương) khiến kẻ khác khinh thường, ngươi lại không biết hối cải, thậm chí còn yêu ngôn hoặc chủ (xúi dục quân vương) bại hoại triều cương, khiến cho triều đình dân chúng trên dưới đều tối tăm rối loạn, tội này đáng chém!”

Tiếp đó, Thiển Ly Du nghe thế lại chỉ nở nụ cười:

“A~ bản cung thân là nhi tử Công khanh nhưng dĩ sắc thị quân…ha ha…ha ha!”

Vốn chỉ là nhẹ giọng cười nhạo nhưng càng về sau càng trở nên điên cuồng, Thiển Ly Du nghe được sự tráo phúng nồng đậm trong đó. Y vốn tưởng rằng đã dần dần quên lãng cái loại bi thương thẩm thấu tới cốt tủy này, nhưng nó lại giống như lạc thiết (que sắt được nung đỏ để tra tấn), một lần nữa khắc vào trong lòng, bức ra những giọt nước ướt át ở khóe mắt y.

“Người, bắt lại Tiêu Ly, nhốt vào thiên lao, chờ tân đế xử lý!”

Thanh đao trong tay đại tướng quân vung lên, lập tức có hai gã binh sĩ tiến đến muốn kéo y khỏi tháp thượng. Thiển Ly Du thấy trên mặt mình hiện lên nụ cười đủ để làm say lòng người, y rút ra một thanh chủy thủ từ trong tay áo, đâm về phía tướng quân kia…Ánh hàn quang khiếp người cách cổ đại tướng quân chưa đến nửa tấc đã rơi xuống đất, rơi xuống tấm thảm rất dày phía dưới phát ra tiếng vang trầm trầm. Lưỡi đao đâm vào da thịt, cũng không có gì thống khổ, Thiển Ly Du ngửi được mùi tanh ngọt từ trên người mình phát ra, mà khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thế kia lại mang theo ý cười, dần dần nhắm lại con ngươi…Người nằm trên sàng ngồi bật dậy, vội vàng thở hổn hển, vươn tay đè lại g ngực đang kinh hoảng không ngớt của chính mình… Từng cơn đau đớn như xé rách khuấy đảo khiến y nhăn chặt lông mày, trong đôi mắt hắc diệu thạch hiện lên nhè nhẹ đau thương cùng bối rối. Sao lại mơ tới chuyện này a… Thiển Ly Du ôm cẩm bị bao lấy cơ thể chính mình, cho dù than hỏa được đốt suốt đêm cũng không thể xua đi cái giá lạnh quanh thân lúc này. Từ khi tỉnh lại trong lòng mẫu phi đã thề sẽ quên đi, phần ký ức về kiếp trước vốn nghĩ rằng đã quên, lại đột nhiên không kịp phòng bị mà xuất hiện trong cơn ác mộng của y, nhắc nhở y về quá khứ dơ bẩn kinh khủng của mình…Thiển Ly Du không khỏi ôm chặt cơ thể, tựa như làm vậy có thể khiến y cảm thấy ấm áp hơn một chút. Ngơ ngác như vậy không biết bao lâu, nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Thanh Nguyệt ở nơi không xa, Thiển Ly Du vươn tay xoa mặt mình, sau đó hít một hơi thật sâu, một lần nữa vùi mình vào trong cẩm bị…

Ngày mai.

Canh giờ còn rất sớm, chân trời mới vừa hiện lên vài tia ngân bạch sắc (màu trắng bạc), người ở sau rèm liền đã mở mắt, khoác y phục đứng dậy.

“Chủ tử dậy rồi?”

Thanh Nguyệt cũng không biết đêm qua chủ tử bị ác mộng quấy nhiễu, chỉ là đã sớm quen thuộc giờ giấc của y, vừa thấy màn được vén lên liền cầm y phục và đồ dùng hằng ngày tiến đến, cũng không kinh động những thị nữ trong điện khác, chỉ một mình hầu hạ y thay y phục rửa mặt.

“Hôm nay không giống như ngày trước, sáng sớm cũng không thể làm cái gì, sau này ngươi thức dậy muộn ta cũng không ngại.”

Thiển Ly Du nhìn thị nữ đi theo mình từ nhỏ, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ cực vất vả nàng cũng không từng oán giận một câu, khóe miệng y mang theo một tia ý cười. Từ khi mẫu phi y mất, trong cung Diệu quốc liền không có người đem y thất hoàng tử này để vào mắt. Mà phụ hoàng y cũng thuận theo tự nhiên mà quên đi nhi tử không có khả năng có quyền thừa kế này. Thiển Ly Du đối với điều này cũng không bất mãn, ngược lại, này chính là kết quả mà y và mẫu phi của y muốn. Đợi cho thời cơ chín muồi, y có thể ly khai hoàng cung Diệu quốc, tới nơi khác sống cuộc sống tự do vô kỵ (không bó buộc). Mà trước đó, y phải khiến chính mình trở nên cường đại. Ban đêm và sáng sớm khi bốn bề vắng vẻ chính là thời cơ để y luyện võ. Thế nhưng hôm nay tới trong Lam Vũ đế cung, nơi mà đâu đâu cũng có tai mắt, y cũng vô pháp tiếp tục tu tập.

“Chủ tử nhiều lo lắng, ta đều đã quen.”

Thanh Nguyệt cười đáp, cũng không để tâm. Thiển Ly Du năm nay mới mười bốn, mà nàng tuy chỉ lớn hơn y ba tuổi, nhưng trong tiềm thức lại luôn đem chủ nhân thành đệ đệ của chính mình mà thương yêu. Biết được thói quen của Thiển Ly Du, Thanh Nguyệt đi đến bên cửa sổ thay y đẩy ra. Ngoài cửa sổ vốn nên là một phiến hoa ngu mỹ nhân() diễm lệ, thế nhưng đã qua mùa hoa, chỉ còn lưu lại cành lá khó coi, nhìn có chút cảm giác hiu quạnh. Trời có chút u ám, những đám sương lơ lửng, hàn ý cuối thu khiến Thiển Ly Du cau mày lại, vươn tay nắm chặt vạt áo. Bỗng nhiên có một con sơn ca cả người trắng muốt bay qua cánh cửa sổ được mở, đánh vỡ sự yên tĩnh lúc này. Thiển Ly Du ngẩng đầu nhìn thấy điểu nhi chính tay mình nuôi không khỏi nhíu mày lại, trong miệng nhẹ kêu mấy thanh, liền khiến điểu nhi kia vô cùng nhu thuận bay lượn hai vòng quanh y, cuối cùng đậu lại trên cánh tay y vươn ra. Thiển Ly Du vuốt vuốt lông chim trên người điểu nhi, đứng dậy đi tới bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ vẫn không người như trước, lúc này Thiển Ly Du mới thả lỏng một chút. Thanh Nguyệt nhìn trên mặt con chim sơn ca lộ ra thần sắc vui vẻ, cũng hơi có chút kinh ngạc mà cảm thán:

“Điểu nhi này có thể tại thâm cung đại viện ở đây tìm được chủ tử a…” Thiển Ly Du nghe vậy mỉm cười nói:

“Đừng coi thường nó, nó rất lanh lợi.”

Nói xong Thiển Ly Du liền từ gói thư rất nhỏ ở chân con sơn ca lấy ra một đoạn tín. Buông tay, con chim liền vỗ cánh, bay lên trên xà nhà, an tĩnh nhìn xuống. Thiển Ly Du kéo ra tín chỉ trong tay đọc lướt qua, thần sắc vốn bình tĩnh bỗng dưng trầm xuống, mở ra lư hương trên bàn ném mảnh giấy nhỏ vào trong. Lư hương vốn im lặng đột nhiên lóe lên ngọn lửa màu xanh đậm, ngay sau đó lại yên tĩnh xuống, chỉ tỏa ra một tia mùi khét khác thường, những cũng tán đi rất nhanh. Con ngươi trong trẻo hơi hơi nheo lại, mang theo cảm xúc không biết tên nhìn ra một nơi nào đó ngoài cửa sổ.

——————————————————

Chủy thủ: Dao găm hay đoản đao.

( )

( )

Ngu mỹ nhân: là một loại hoa, theo anh gu gồ nói thì nó là hoa anh túc :O

( )

Truyện Chữ Hay