.
Khi tôi ngủ một giấc rồi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối đen.
Vì cả ngày nay tôi còn chưa ăn cơm nên bây giờ bụng tôi đã rống lên vì đói.
Tôi tự hỏi bây giờ là mấy giờ rồi, có lẽ giờ này đại ma vương đã ngủ rồi.
Tôi lén lúc rời khỏi phòng.
Thật đúng như tôi đoán, bên ngoài tối đen và yên tĩnh.
Tôi bật đèn pin và đi nhẹ nhàng xuống phòng bếp.
Khi tôi gần đến cuối cầu thang thì cửa nhà vệ sinh mở ra, Từ Mục Chi bước ra với thân người ướt sủng.
Tôi cầm đèn pin chiếu rọi lên người trước mặt.
Trên người của Từ Mục Chi không có gì cả ngoài một cái khăn tắm.
Cơ bụng tám múi săn chắc cũng lộ ra.
Tôi nhìn về phía anh với dáng vẻ ngạc nhiên. Từ Mục Chi cũng không ngờ tôi sẽ xuất hiện. Đứng được một lúc,anh cúi người sát vào tai tôi nói:
"Phương Giai Giai, em nhìn đủ chưa?"
Tôi cảm thấy khuôn mặt của mình đang đỏ bừng lên như lửa đốt. Tôi phản ứng ngay lập tức, cầm đèn pin rọi xuống cầu thang rồi chạy thật nhanh.
"Cẩn thận một chút."
Từ Mục Chi ở phía sau tôi nói vọng xuống.
Nhưng hiện giờ tôi chỉ lo chạy,trong tình trạng hoảng loạn như vậy nên tôi cũng không nghe rõ anh đã nói gì.
Tôi đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh, tôi lục tung từng ngóc ngách.
Cuối cùng tôi cũng tìm thấy được một túi bánh bao trong tủ lạnh.
Tôi đặt nó sang một bên, rồi lấy nồi, cho nước vào đun sôi.
Sau khi nước sôi, tôi cho bánh bao vào trong nồi. Bánh bao nằm trong nổi chín dần.
Ồ,nhìn bánh bao có chút đáng thương nhưng mà nằm trong bụng với một ít giấm và ớt thì tuyệt vời.
Bánh bao vẫn làm tôi hạnh phúc, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn.
"Ding doong..."
Tiếng chuông cửa vang lên.
"Ơi...tới đây... "Tôi bỏ miếng bánh bao vào miệng rồi chạy nhanh ra mở cửa.
"Xin chào..." Cô gái đó tưởng tôi là Từ Mục Chi nên vẫy tay quyến rũ.
Khi nhìn thấy tôi thì cô ấy lại lập tức cứng đờ. Cô ấy nhìn tôi, ngay sau đó mặt cô ấy lập tức thay đổi và nheo mắt hỏi tôi:
"Cô là ai vậy?"
.
"Tôi là.." đối với câu hỏi khập khiễng này, tôi không biết trả lời. thế nào: "Cô đến tìm giáo sư Từ sao?"
"Tất nhiên." Cô gái đó đứng nhìn vào trong với đôi mắt tìm kiếm.
"Mục Chi,anh có ở đây không?"
Cô gái đó vừa gọi vừa đi vào trong.
Tôi thấy chiếc túi đóng gói có in logo Gucci trên tay cô ấy dường như đã bị một chiếc xiên đâm thủng và những giọt dầu chảy ra.
Trời đất là xiên que, tôi cảm động đến nước mắt sắp chảy ròng ròng.
Cô ấy đi tới đây, cười đưa tay ra: "Em gái xinh đẹp, túi rất nặng, em xách giúp chị đi."
"Cẩn thận, đồ ăn còn rất nóng đấy."
Tôi nhận lấy: "Được, tôi sẽ cẩn thận."
Tôi đứng cầm cái túi đồ ăn đợi Từ Mục Chi.
Từ Mục Chi đi tới và nhìn thấy rồi hỏi: "Nếu em có thức ăn thì đưa đây tôi."
Gì, không được ăn à?
Nếu vậy thì tôi phải ăn cái bánh bao đông lạnh khi nãy.
"Thế thì tự mang đi."bg-ssp-{height:px}
Tôi đưa lại túi cho anh và quay lại phòng bếp để ăn bánh bao.
Trong khi đó, Từ Mục Chi cầm cái túi đi vào bếp.
Tôi liếc mắt nhìn qua vì bây giờ anh đã mặc đồ đàng hoàng.
Từ Mục Chi đặt thịt nướng ra đ ĩa và nói:
Từ Mục Chi: "Lúc nãy tôi có nói về việc sẽ gọi thịt nướng vậy tại sao em lại đi ăn bánh bao?"
Ừ tôi nghe không rõ, vả lại trong tủ lại còn đồ ăn.
Tôi: "Em ăn bánh bao được rồi, tôi sẽ không thèm ăn thịt nướng đâu."
Tôi kiềm chế bản thân nhìn vào đ ĩa thịt nướng phát ra màu óng ánh của mỡ.
"Thật sự là có người không thích ăn thịt nướng?"
Từ Mục Chi lấy một que thịt bò nướng và đưa lên mũi ngửi, làm nước miếng tôi muốn tràn ra.
"Còn một cơ hội nữa ......"
"Có, em thật sự rất thích. Em xin lỗi thầy vì chuyện lúc nãy. Em thật sự rất muốn thử món này!"
Từ Mục Chi đưa xiên thịt và nói: "Ăn đi. "
Từ Mục Chi hài lòng rút tay lại và đẩy thịt nướng sang cho tôi: "Tất cả là của em, cứ ăn từ từ."
.
Chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Từ Mục Chi đứng dậy nhìn ra khe thở rồi mở cửa.
Ngay khi vừa mở cửa, một giọng nói vang lên: "Bất ngờ!"
Cô gái đó có tóc màu đỏ, trên tay cầm một ly rượu vang: "Cách ly thật buồn chán,anh có muốn uống chút không?"
Cô gái đó nhìn chằm chằm vào Từ Mục Chi, sau khi bước vào thì lại rất tự nhiên mà khoác vào tay anh.
Tôi thấy tình hình không ổn liền lùi về phía sau đi theo mép tường mà chuồn lên phòng.
Nhưng mà tôi đã rất ngạc nhiên khi nhận ra một điều chính là căn nhà này thật sự là cách âm không tốt.
Tôi nghe rõ tiếng cười của cô gái đó. Tuy không hiểu gì nhưng mà tôi cũng rất vui vẻ.
Mặc dù ngày thường Từ Mục Chi trông khá nghiêm túc và nghiêm khắc trong công việc nhưng không phải lúc nào cũng như vậy.
Còn một điều quan trọng hơn hết là Từ Mục Chi có một cơ thể rất đẹp.
Từ Mục Chi là một giáo sư được rất nhiều bạn học nữ trong trường ngưỡng mộ, ở nhà thì lại có một người phụ nữ đeo bám.
Trong lòng tôi lại đang rất buồn vì bị một người tự cao tự đại xúi giục.
Cô gái đó dường như không muốn tiếp tục vì không thích những cuộc tranh luận.
Cô ấy ngồi dậy: "Đủ rồi, tôi phải về đây."
Có lẽ cô ấy đang lo sợ rằng Từ Mục Chi sẽ say rượu và mất kiểm soát.
Nếu Từ Mục Chi mất kiểm soát thì sau này sẽ hồi hận nên tôi đã nhanh chóng đi nhanh xuống tầng dưới.
"Giáo sư Từ.."
"Giai Giai, có chuyện gì sao?"
Từ Mục Chi đi đến đối diện, anh hơi cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt hờ hững con ngươi giờ phút này chợt lóe lên một tia sáng nhất thời.
"Không có gì, em chỉ muốn hỏi xem thầy có say hay không thôi. Nếu say rồi thì em sẽ dẫn thầy đi nghỉ ngơi."
"Không sao." Từ Mục Chi hơi hơi mím môi mỏng, cố gắng nở ra một nụ cười, sau một hồi bình tĩnh, anh ngẩng đầu nói: "Thật sự là không có gì đáng ngại."
Từ Mục Chi đang cười sao? Phải! Từ Mục Chi đang cười?
Anh ấy có lẽ đã thích cô gái đó?
Nhìn vào diện mạo của anh bây giờ, tôi đoán chắc là anh ấy đã rơi vào tình yêu rồi..
"Tôi không cần sự giúp đỡ đâu."
Anh lẩm bẩm một mình rồi lắc đầu, cuối cùng thở dài trong thất vọng.
Vừa định quay lại, người phụ nữ đó lại kéo tôi lại.
"Em gái, em có muốn uống không?"