"Đủ."
Tiêu Nhiên vò rối mái tóc bạch kim mềm mượt lười biếng lên tiếng. Chỉ nghe Blaise hoảng hốt la tiếng: Hình tượng!
"Relashio!"
Băng trên người Blaise tan ra, nhưng để lại trên người cậu vòng sáng lấp lánh. Blaise lại có vẻ cục kì thích vòng sáng đó, cậu hòa hứng xoay xoay người thốt lên:
"Không tệ đâu? Hallowen sang năm chúng ta dùng loại bùa chú này đi?"
"Hallowen không bao giờ là tốt đẹp cả Blaise."-Tiêu Nhiên vươn tay đỡ lấy áo chùng Sally đem tới khoác lên người -"Tới đại sảnh đường dùng bữa sáng thôi, trừ khi cậu muốn viện trưởng vào tới đây và tới hầm dùng bữa tối."
"Vâng, thưa chủ nhân."-Sallay cúi đầu tao nhã.
Blaise rên rỉ:
"Tớ thà tới văn phòng lão ong mật ăn điểm tâm còn hơn tới phòng viện trưởng."
Đại Sảnh đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Không kể một tá cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hàng chùm hàng chuỗi hoa ô rô và hoa tầm giăng mắc khắp trần; Sảnh đường còn được phù phép cho tuyết rơi êm đềm, tuyết phù phép nhẹ, ấm và khô, rơi từ trên trần xuống.
Khi Dumbledore học theo nón phân viện xướng lên bài hát yêu thích, Tiêu Nhiên cực kì tốt bụng mà gõ nhẹ lên mặt bàn, tạo bùa chú cách âm giúp đám tiểu xà thoát khỏi tra tấn.
Điểm tâm tiệc kết thúc, Tiêu Nhiên nhàn nhã trở về hầm bắt đầu "kiểm kê " quà giáng sinh.
Severus tặng cho y cuốn độc dược cao cấp. Qùa của Lucius là đám dược mĩ dung, Nacissa là chiếc áo lên đan tay.Tiêu Nhiên không biết liệu áo len đan tay có phải là món quà của các bà mẹ hay không? Harry thì tặng cuốn Quidditch qua các thời đại. Cặp song sinh nhà Weasley thì là cái gương hai chiều. Ron và Hermione thì chung tay tặng đôi bút máy tốc kí xinh đẹp. Blaise , bàn cờ Phù thuỷ. Sally Perks thì là cuốn Người thống trị kì lạ.
Nhưng lại có thứ giành sự chú ý của y: Một gói quà đóng giấy gói màu xanh nhạt trang nhã, trên thắt chiếc lơ màu bạc, đúng chất Slytherin. Tiêu Nhiên không hiểu, quà của đám quý tộc y đã bắt Dobby ném vào bảo khố nhà Malfoy từ sớm, y cũng không nhớ còn có người nào lại giử quà tới cho y?
Trong chút tò mò thóang qua, Tiêu Nhiên cẩn thận mở ra gói quà. Trong gói quà, vài cuốn sánh dạy sử dụng ma trận và bức thư. Tiêu Nhiên không thể phủ nhận, người giử thư đã làm cho y yêu thích chỉ cần những nét chữ thanh thoát.
Vu Hi thân mến,
Ta đã nghe Vu Hãn nói về sự xuất hiện của con. Tự giới thiệu, ta gọi là Ái Cách Lạp Vu Lan , là người đầu tiên trong Thập Nhị Thuần Huyết.
Có thể con không biết, Thập Nhị Thuần Huyết là phần quan trọng không thể thiếu đối với thế giới này. Có thể nói sự tồn tại của chúng ta là Bug trong hệ thống thế giới. Mọi việc chúng ta làm trái lịch sử sẽ đều được thế giới tự động chỉnh sửa theo hướng mới. Chúng ta là Bug, nhưng thế giới này không thể tồn tại nếu thiếu chúng ta.
Bạch Kim chi đế? Well, ta phải nói ta có chút ghen tị với con. Trong Thập Nhị Thuần Huyết, Bạch Kim chi đế mang sức mạnh lớn nhất và có nhiều tiềm năng nhất. Ta vẫn luôn nghĩ phải đến khi Thập Nhị Thuần Huyết xuất hiện gần hết con mới xuất hiện. Không thể không nói ta rất bất ngờ.
Ta đã nghe Vu Hãn nói, sức mạnh của con đã bị phong ấn. Điều này ta không lấy làm lạ. Trật tự thế giới này chưa ổn định, một sức mạnh lớn như thế sinh ra cơ thể hiện tại của con sẽ không chịu đựng được.
Ta nghĩ con biết như vậy là đủ rồi, nói hết thì sẽ không vui. Hiện tại ta và Vu Hãn đều bị kẹt ở chiều không gian khác, hiện tại không thể trở về được. Những cuốn sách này là tâm đắc của ta, hi vọng con sẽ thích nó.
Của con,
Ái Cách Lạp Vu Lan
Vu Lan thân mến,
Rất hân hạnh khi được biết ngài. Ta gọi là Tiêu Nhiên, thực sự, thân phận của ta ta chỉ được biết cách đây năm. Trước đó, ta được nhận nuôi bởi nhà khảo cổ của đế quốc Zacks. Nếu ngài rảnh, ta hi vọng ngài có thể ghé qua đế quốc và hỏi thăm người gọi là Tiêu Phàm. Thực cảm ơn món quà của ngài, ta rất thích nó.
Sức mạnh của ta trước đây, ta vẫn luôn nghĩ nó là dạng ma lực. Nhưng ma lực không thể áp chế thần lực, nên ta đã nghĩ nó là dạng biến dị nào đó. Như ngài nói, có lẽ sức mạnh của ta đang bị phong ấn, hơn nữa ta cảm thấy loại áp lực nào đó ép lên mình. Ta là người của thế giới này, nếu vậy thì thứ áp lực lên ta là gì? Theo thời gian càng lâu về trước, nó càng mạnh hơn.
Ta hi vọng nhận được hồi âm sớm.
Của ngài,
Tiêu Nhiên.
"Quác!"
Tiêu Nhiên đọc lại bức thư lần, giống như trách y quá chắm chú vào bức thư mà không để ý đến nó, Chanon bất mãn kêu lên tiếng.
"Biết rồi, xin lỗi mà!"-Tiêu Nhiên bật cười xoa lên bộ lông vũ xinh đẹp của nó thả Chanon xuống bàn-"Chúng ta thử xem?"
"Quác!"
Chanon kêu lên tiếng tỏ vẻ đồng ý. Tiêu Nhiên khẽ nở nụ cười mở ra cuốn sách nhận được.
Đọc qua vài lần, Tiêu Nhiên nâng lên bút lông sói, tỉ mỉ vẽ lên bộ lông màu đen ánh xanh của Chanon từng nét của trận pháp. Cho tới khi nét vẽ cuối cùng vừa dứt, Tiêu Nhiên lấy cách không hề có hình tượng đổ rập xuống. Vẽ trận pháp, tiêu hao ma lực nhiều hơn y nghĩ rất nhiều. Nếu không phải lo lắng trận pháp vẽ hỏng, Chanon sẽ bị tổn thương, y đã sớm bỏ qua trận pháp.
"Quác!"
Chanon âu yếm rỉa lên tai y, đổi lấy nụ cười mệt mỏi của Tiêu Nhiên:
"Đi đi!"
Khi Tiêu Nhiên lấy lại được chút sức lực đi ra khỏi phòng ngủ, vọt qua trước mắt y là mái tóc màu vàng có chút đỏ của Crabbe.
Ron?
Tiêu Nhiên khẽ chớp mắt rồi mỉm cười.
Lũ nhóc tinh nghịch!
Lẳng lặng bám theo hai người, Tiêu Nhiên có chút không biết phải làm sao khi thấy "Crabbe và Goyle" dần dần thu nhỏ lại và "Goyle" suýt vấp ngã khi làm tuột cái giày khổng lồ của nó.
Hai đứa té nhào ở bậc thềm dẫn đến lối vào Sảnh đường tối thui, ở đó vang lên tiếng lục đục từ góc xép mà tụi nhóc đã nhốt hai thằng Goyle và Crabbe thật. Bỏ lại mấy chiếc giày to tướng bên ngoài của góc xép, chỉ còn mang vớ, hai đứa cắm đầu cắm cổ chạy lên cầu thang cẩm thạch, hướng về phía nhà vệ sinh nữ của con ma khóc nhè Myrtle.
Ron vừa đóng cửa nhà vệ sinh vừa thở hổn hển:
" Ôi, cũng không đến nỗi uổng thì giờ. Tuy tụi mình vẫn chưa tìm ra được ai là kẻ đã thực hiện mấy vụ tấn công, nhưng ngày mai mình sẽ viết thư xúi ba khám xét phòng bí mật dưới sàn phòng khách nhà Parkinson."
"Hermione, ra đi, tụi này có cả đống chuyện kể cho bồ nghe nè..."
Hermione rên rỉ:
" Tránh ra chỗ khác đi!"
Harry và Ron nhìn nhau:
"Có chuyện gì vậy? Bây giờ thì chắc bồ đã trở lại nguyên hình như xưa rồi chứ? Hai đứa tụi này..."
"Hermione không muốn ai nhìn thấy cậu ấy lúc này đâu Ron."
Tiếng nói mang đầy ý cười vang lên, Ron và Harry hoảng hốt quay lại. Tiêu Nhiên dựa người lên tấm ván cửa, tủm tỉm cười mái tóc vẫn chưa trả màu của Harry Potter.
"Draco..."
Cứu thế chủ có chút chột dạ lên tiếng. Thình lình con ma khóc nhè Myrtle lướt xuyên qua một cánh cửa, hiện ra trước mặt chúng. Harry chưa từng bao giờ thấy con ma khóc nhè lại vui vẻ như lúc này. Con ma nói:
" Uùiiiii daaaaa, tụi bây chờ đó mà coi, khủng khiếp lắm..."
Ron và Harry nghe tiếng mở chốt cửa, rồi Hermione xuất hiện, thút thít khóc, cái áo chùng của cô bé được kéo lên trùm kín đầu.
Harry ngờ ngợ hỏi:
"Sao vậy? Chẳng lẽ bồ vẫn còn đeo cái mũi của Bé Bự hay sao?"
"Hermione này, thực ra thú hình cũng không quá khó coi đâu."