Ảo ảnh của Vu Hãn bất chợt rung lên mãnh liệt, Tiêu Nhiên liếc Vu Hãn la hét rồi biết mất nhìn vào mặt nước. Dumbledore đang mỉm cười giới thiệu với Harry cốc trà mật ong ngọt lịm rồi nói:
"Rất ít người biết rằng Chúa tể Hắc ám Voldermort thời niên thiếu còn có tên là Tom Riddle. Chính ta đã dạy y, dĩ nhiên, cùng với người nữa, bậc thầy Phòng chống Nghệ Thuật hắc ám lúc bấy giờ, cha đỡ đầu của Severus và mẹ con, William Black.
Ba mươi năm về trước, tại trường Hogwarts. Sau khi ra trường y biến mất... đi xa và đi nhiều... lún sâu vào Nghệ thuật Hắc ám, giao du với những phù thủy xấu xa nhất trong giới chúng ta, trải qua rất nhiều phen biến đổi pháp thuật hiểm nghèo, rồi y lại đổi tên thành Chúa tể Hắc ám Voldermort, khó mà nhận ra được y nữa. Hầu như không ai thấy có gì liên hệ giữa Chúa tể Hắc ám Voldermort và cậu học sinh thông minh đẹp trai từng là thủ lĩnh nam sinh của trường..."
Dumbledore thoáng thở dài. Tiêu Nhiên ngồi mình trong căn phòng rộng lớn, mi dài rũ xuống che đi phức tạp trong mắt tiếp tục lắng nghe. Harry bất chợt nói:
"Thưa giáo sư, thầy...có thể nói cho em chút về người gọi là William Black đó không ạ?"
Ánh mắt Dumbledore lóe lên cái nhìn kì lạ sau cặp kính nửa vầng trăng, ông hóm hỉnh hỏi:
"Sao vậy Harry? Hài tử của ta, sao con lại có hứng thú về William vậy?"
Mặt Harry đỏ lên:
"Dạ, chỉ là con có chút tò mò..."
"À"-Dumbledore nói, giọng có chút tưởng niệm-"Đó là ngươi xuất sắc nhất mà ta từng biết, Harry của ta. William Black là giáo sư được hầu hết mọi người trong Hogwarts lúc đó yêu mến, đặc biệt là Tom Riddle..."
"Tom Riddle? Ý thầy là Voldemort ấy ạ?"-Harry gần như không thể tin được kinh hô.
"Đúng vậy, Tom gần như có sự cố chấp đến cuồng nhiệt đối với William."-Dumbledore vươn cây đũa phép đặt lên thái dương, sợi tơ bạc theo đó xuất hiện, ông đặt nó vào tưởng kí rồi vẫy tay-"Nào, tới đây Harry, trò Malfoy dạy con đủ để con có thể đối mặt nhiều hơn ta có thể nghĩ.Ta tin con có thể hiểu được nhiều chuyện từ đoạn kí ức này."
Dumbledore kéo Harry bước vào chậu tưởng kí, Tiêu Nhiên im lặng ngẩn người đợi cho tới khi hai người lần nữa xuất hiện. Dumbledore im lặng lúc rồi ngẩng đầu cười từ ái với Harry, nhưng Tiêu Nhiên thấy rõ, bế quan bí thuật của ông đã sắp giữ không vững được nữa khi từng gợn sóng cuồng nhiệt đang dần xuất hiện trong đôi mắt xanh lơ sáng quắc:
"Con có nghĩ giống ta không hài tử của ta? Draco giống với William Black cách kì lạ, giống như hai người vốn là người. Cả ta và con đều biết Voldermort chưa chết, con có nghĩ tới chuyện khi hắn trở lại sẽ khiến Draco Malfoy trở thành vật thế thân không?"
Cả ta và ngươi đều biết Tom sẽ không mắc phải sai lầm như vậy, Albus.
Tiêu Nhiên nhìn Dumbledore đang nói lắc đầu.
"Con sẽ không để chuyện đó xảy ra thưa giáo sư!"-Harry khiên định nói-"Con sẽ cố gắng học tập, Draco nói bây giờ con đã có thể đối đầu với học sinh năm . Con sẽ không để thầy thất vọng."
"Con là Gryffindor đúng nghĩa, hài tử của ta."-Dumbledore mỉm cười nói-"Nhưng giờ đã khuya rồi, con lên trở về kí túc xá trước khi Severus tóm được con."
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào Dumbledore?"-Severus Snape bước ra từ lò sưởi hằn học nhìn Dumbledore-"Tại sao ngươi lại nói cho thằng nhóc đó về chuyện của cha đỡ đầu?"
Dumbledore mỉm cười:
"Severus, hài tử của ta, ngươi không thấy chuyện này thực thú vị hay sao?"
"Ta không phải hài tử của ngươi Dumbledore!"-Snape rít lên tiếng khó chịu-"Đầu của ngươi bị đồ ngọt ăn mòn hết rồi, chuyện này không có điểm nào thú vị cả. Potter cả nhà đều toàn cự quái, ngươi lên cầu nguyện sáng mai hắn ở tiết độc dược của ta không phạm phải sai ầm nào đi!"
Trầm mặc quay trở về kí túc xá Slytherin, Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt, ngày càng rối bời vì chuyện nghe thấy được.
Có lẽ y phải kiếm lọ vô mộng dược tề...
Tiêu Nhiên nghĩ rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Từ sau vụ xảy ra tai họa với mấy con yêu nhí, Lockhart thôi không đem các con vật sống vào lớp nữa. Thay vào đó, hắn giảng chay bằng cách đọc những đoạn văn trong sách của hắn cho lũ học trò nghe, thỉnh thoảng diễn xuất minh họa một tý cho thêm ấn tượng.
Hắn thường bắt Harry hỗ trợ thầy trong vụ tái hiện câu chuyện trong sách. Tính cho đến nay thì Harry đã bị bắt đóng vai một dân làng Transylvanian được Lockhart cứu khỏi lời nguyền Bép xép, một người tuyết bị bệnh lạnh đầu, và một con ma rồng không thể ăn được cái gì khác ngoài củ hành sau khi bị Lockhart xử lý.
Trong buổi học Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám hôm đó, Harry đã bị lôi ra trước lớp diễn kịch, lần này cậu đóng vai người sói. Nếu hôm ấy Harry không chủ tâm làm vui lòng Lockhart, thì cậu từ chối trò này.
Blaise nhìn Harry vẻ mặt đau khổ bị Lockhart dằn vặt thì bĩu môi:
"Draco, hay là chúng ta cho lão đó lọ dược nữa đi?"
"Lần này cậu muốn làm gì Blaise?"
Tiêu Nhiên cười hỏi, mái tóc màu bạch kim của y bay bay trong gió, thoảng mùi hương nhè nhẹ. Blaise Zabini nhún vai:
"Một lọ dược nào đó cậu chế ra đi Dra? Chỗ đó làm cặp song sinh nhà Weasley chết mê chết mệt, hẳn là hiệu nhiệm lắm."
"Khi nào đi..."
Tiêu Nhiên mỉm cười nói. Chuông vang lên,tan học. Đám trẻ hạ xuống chổi bay vào đại sảnh đường. Pansy Parkinson cùng Crable và Goyle chạy đến chỗ y, Pansy mỉm cười nũng nịu:
"Draco, chốc nữa chúng ta đi dạo đi?"
Tiêu Nhiên im lặng dùng bừa trưa, đá vào chân Blaise đáng cười khúc khích bên rồi lắc đầu:
"Ngày mai là trận Quidditch, Marcus học trưởng hi vọng sẽ không để thua Gryffindor, ngươi hẳn là hiểu điều này, Pansy."
Pansy Parkinson khó chịu liếc nhìn Blaise đang yên vị ngồi cạnh Tiêu Nhiên rồi kiêu ngạo quay đầu bỏ đi. Blaise ngó theo cô nàng thì thầm vào tai Tiêu Nhiên:
"Hey, Dra, cậu biết gì chưa? Sally nói Pansy đang luyện tập loại bùa chú hắc ám nào đó, cậu không có ý định ngăn cản vị hôn thê sao?"
"Miễn cô ta không đi quá giới hạn, không cần phải quan tâm."
Tiêu Nhiên ưu nhã lau miệng đáp lời. Blaise Zabini nhún nhún vai:
"Tùy cậu thôi."
Ngày hôm sau, tranh đoạt cúp Quidditch cuối cùng cũng diễn ra. Sau hồi bị Marcus lảm nhảm bên tai về chiếc lược, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng được ra khỏi phòng chờ đi về phía sân cỏ.
Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, bỏ qua cái gọi là lễ nghi quý tộc thường ngày huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor.
Bà Hooch, giáo viên dạy môn Quidditch, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.
Harry, cặp song sinh nhà Weaslley và Tiêu Nhiên liếc nhìn nhau, đồng thời tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai cái.
Bà Hooch nói:
" Nghe tiếng còi của tôi, ba... hai... một..."
Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch.
Tiêu Nhiên lé tránh trái Bludger lạc đàn bay tới cảnh giác nhìn xung quanh. Dobby hiện tại đã là gia tinh của Harry, nhưng việc Harry đến trễ tàu tốc hành vẫn còn ghi nhớ trong đầu Tiêu Nhiên. Vì thế, thay vì đi tìm tráibanh Snitch như Harry, y lại ngưng thần cảm nhận ma lực giao động xung quanh.
Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry; cậu tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi cậu cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sọet qua.
George gọi:
" Harry, sát sườn!"
Anh phóng nhanh như chớp ngang qua Harry, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Harry thấy George nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Adrian Pucey, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.