Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ là do bị sốt, gương mặt nam nhân ửng màu hồng phấn xinh đẹp, thanh âm lãnh đạm mang tia khàn khàn nghi hoặc, không rõ là đã thanh tỉnh hay vẫn còn mơ hồ:
"Tom?"
"Giáo sư..."-Thiếu niên khuôn mặt ửng đỏ nhẹ nhàng đáp lời.
Tiêu Nhiên mặc dù thần trí không rõ, nhưng trong thâm tâm, có lẽ y đã sớm cho rằng thiếu niên trước mắt sẽ không tổn hại y, thanh âm hiếm khi gạt bỏ thanh lãnh mỉm cười nói:
"Ở lại với ta, được không?"
Như bị mê hoặc, Tom Riddle bước lại gần, hắc sắc mâu nhẹ nhàng ánh lên ý cười. Cánh môi nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt tinh xảo khi nụ hôn nhẹ, Tom nhìn ánh mắt người kia hiện lên chút mơ hồ thì mỉm cười, nụ cười mang ý tứ chiếm hữu mãnh liệt:
"Will, đây là do ngươi tự mình tìm đến."
Giọng nói thiếu niên mang theo ôn nhu hiếm thấy, nhưng cho dù là thần trí vẫn còn mơ màng, Tiêu Nhiên vẫn cảm thấy, dường như, y đã vướng vào rắc rối cực kì lớn.
Ma lực trong căn phòng đột ngột giao động mãnh liệt rồi bùng phát. Ma lực hùng mạnh len lỏi đến từng ngóc ngách trong căn phòng, chạm vào cấm chú trên tường rồi phát ra ánh sáng nhu hòa.
Tom Riddle nhìn ma lực của Tiêu Nhiên bạo động thì khẽ nhíu mày. Ma lực hùng mạnh đè ép lên cơ thể, cảm giác không hề dễ chịu nhưng nhiều hơn là không cam lòng.
Thiếu niên tự nhiên biết rõ, cậu thích nam nhân này, hơn nữa vừa nhìn thấy đã thích. Không chỉ thích, còn muốn chiếm hữu, muốn y chỉ là của riêng cậu, đó vốn là thiên tính của Slytherin. Nhưng ma lực hùng mạnh xung quanh cho cậu biết, nam nhân này, không dễ nắm giữ như vậy. Thoáng, có chút không cam lòng...
"Ngăn lắp."
Ma lực làm đồ đặc trôi nổi trong không gian, Tiêu Nhiên mặc dù không tỉnh táo, hiển nhiên cũng không ưa thích việc có thứ lơ lửng trên đầu mình. Ma lực sẵn có, nhận được mệnh lệnh, đồ đạc ngay lập tức đâu lại vào đó . Hiển nhiên, là đã quen với việc xảy ra.
Ánh mắt Tiêu Nhiên vẫn còn mơ màng, không có chút dấu hiệu thanh tỉnh. Y ngây ngô nhìn gương mặt thiếu niên hồi lâu rồi mệt mỏi nhắm mắt lại, hơi thở đều đều phát ra, cự nhiên, đã ngủ.
Tom Riddle nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Vòng tay thiếu niên thon dài như rắn chắc khóa lấy eo nhỏ gọn, Tom nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hơi thở thanh lãnh làm tâm hồn thanh thản, khóe môi nhẹ câu lên nụ cười, khuôn mặt dụi lên cần cổ nam nhân, chẳng lâu sau, ai cũng không còn thức.
Sáng hôm sau khi Tiêu Nhiên tỉnh lại, thiếu niên đã rời đi. Y xoa nhẹ vòng eo bị siết đến đau nhức nghi hoặc nhíu mày. Thật giống như, có người đã ở đây...
Mùi hương đáng ghét còn nhanh hơn chủ nhân của nó xộc vào căn phòng, Tiêu Nhiên khẽ ngẩn người nhíu nhẹ mày thờ ơ nhìn ra phía cửa phòng ngủ.
Honest Black đã lâu không gặp, so với lần trước bị Tiêu Nhiên lấy đi răng nanh còn thảm hơn, nhưng cản người xộc lên mùi hôi tanh kì dị khó ngửi. Bước chân mạnh mẽ dồn dập vang lên ngoài cửa, Tiêu Nhiên vươn tay, ma lực vẫn chưa tản đi tụ lại tạo thành không gian rộng lớn phong ấn cả căn phong.
Không ai có đường lui, Tiêu Nhiên lạnh nhạt vuốt ngược vài lọn tóc rủ trước trán nhướn mi:
"Jackie có vẻ rất tận tụy với ngươi? Thảm tới dạng này mà cũng tới đây được, ta có chút tán thưởng đấy."
Honest Black cả người te tua không có chỗ nào lành lặn, nhưng điên cuồng trong đôi mắt thì vô cùng dọa người. Trong không khí, len lỏi giữa mùi tanh hôi của máu và bùn, còn mùi hương tanh tưởi kì lạ. Tiêu Nhiên thoáng nhíu mày, cảm nhận cơ thể dàn yếu đuối vô lực, đôi mắt màu nâu nhạt lạnh xuống. Có độc!
Ma trận hiện lên trong tay bao lấy cây đũa phép tạo thành thanh kiếm đỏ rực lửa, Tiêu Nhiên không chíu do dự vung kiếm chém về phía Honest Black.
Nếu hắn đã muốn dùng độc, y cũng không lấn ná làm gì, hơn nữa còn không biết rõ công dụng của dược, kéo dài thời gian chính là muốn chết!
Trong phòng ngủ không tính là rộng, nhưng do phong ấn không gian mà trở lên chật hẹp. Honest Black mặc kệ vết thương ngày càng nhiều trên người mình liều mạng đánh tới, cuối cùng cũng tạo lên trên cánh tay Tiêu Nhiên vết móng vuốt dài sâu. Để hỏa kiếm của Tiêu Nhiên đâm xuyên qua trái tim, Honest bật cười điên cuồng:
"Ha ha,ta cho ngươi kiêu ngạo, ta biết chính mình không có đủ năng lực đả bại ngươi. Nhưng không sao, nhưng đã sớm trúng mê dược, cùng với kịch độc đầy rẫy trên người ta, trong vòng giây nữa,ngươi cũng độc phát mà chết. Chí ít, ta có thể nhìn ngươi chết trước mắt ta,vậy là được rồi!"
Năm giây trôi qua, không tính là dài nhưng đủ để Tiêu Nhiên nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Honest Black từ đắc ý chuyển sang ngạc nhiên kinh hoàng. Y cúi thấp người xuống, nụ cười dịu dàng thường trực không còn, chỉ còn hổ phách mâu lạnh lẽo như hàn băng. Dần dà, Tiêu Nhiên híp mắt nói nhỏ:
"Không nên trêu chọc ta, cơ thể ta là bất tử, loại kịch độc này của ngươi không ăn nhằm với ta. Ta, là thích nhất , cho người ta hi vọng, sau đó từng chút một hủy hoại nó. Người nhà Ái Cách Lạp, là vạn lần không nên động vào, ngươi không biết hay sao?"
Ái Cách Lạp?
Cho dù là sinh mệnh sắp lụi tàn, Honest Black nghe được chữ Ái Cách Lạp, trong mắt trông tự chủ xuất hiện hỏng sợ cùng dẫy dụa. Vị kia không có nói cho hắn kẻ này là gia tộc đáng sợ kia, nếu có nói, cho dù y hạ sát cả dòng họ người sói hắn cũng không dám dây dưa tơi.
"À đúng rồi!"-Tiêu Nhiên giống như đột ngột nhớ ra gì đó nghiêng đầu mỉm cười-"Xuống dưới đó, nhớ nhắn Lucifer ta gửi lời chào."
Sinh khí cuối cùng biến mắt, Tiêu Nhiến nhìn vết thương nhiễm độc vẫn bắt đầu lan tràn khẽ mím môi. Hơi thở quen thuộc bên ngoài nhắc nhở y, thiếu niên kia đang ở ngoài đó, y không thể để cậu thấy tình trạng hiện tại của mình. Ma lực lại lần nữa bạo động như nhắc nhở y, nhìn thoáng qua chỗ máu đen nhỏ giọt trên sàn nhà, Tiêu Nhiên khẽ nhắm mắt lại:
"Trang viên Malfoy, mùa hè năm ..."