Trans: Zard
-----------
Sáng sớm hôm sau.
Khi tôi vừa thức dậy, bước ra khỏi căn lều—nơi mà tạo nên cảm giác như ở nhà—và duỗi người ra.
Do tôi cũng vừa mới hoàn thành xong công việc của mình ở đây, nên tôi có thức dậy muộn hơn bình thường một chút.
Và như bị ảnh hưởng bởi phép mầu bên trong căn lều đáng yêu và ấm áp mà Emily đã dựng nên, tôi cảm thấy như được phục hồi, và tất cả sự căng thẳng và mệt mỏi của tôi đều đã không còn.
[Mu?]
Một đống rác lập tứchiện ra trước mặt tôi và Celeste thì đang đứng cách xa ngọn núi rác đấy một chút.
Mặc dù cô ấy chỉ mới vừa tiêu hủy hết chúng vào hôm qua, mà chỉ trong một đêm, đống rác đấy lại được chất đống lên thành núi một lần nữa.
Mà khoan, có vẻ nó nhiều hơn mọi khi.
Có cảm giác như số lượng rác đã tăng thêm vài lần.
Celeste đến gần tôi, và tôi chào cô ấy.
[Buổi sáng tốt lành.]
[Chào buổi sáng, cuối cùng anh cũng đã dậy.]
[Đó là vì lều của Emily quá thoải mái mà.]
[Oh, tôi hoàn toàn hiểu ý của anh. Ngay cả đối với tôi, thật khó để ra khỏi lều vào buổi sáng. Tôi đã như thế, chỉ thêm 5 phút nữa, thêm 1 phút nữa, chỉ cần cho tôi thêm 30 giây nữa.... điều đó thực sự rất khó.]
[Chỉ để cho cô biết, một ngôi nhà bình thường sẽ không có sự thoải mái như vậy đâu. Chỉ có cái lều này mới có thể tạo ra cảm giác ấm áp và thoải mái như vậy khi cô vào bên trong nó, cô hiểu không?]
Celeste sau đó ngáp và che miệng.
[Một cái lều...tuyệt vời..…..*ngáp*….]
Cô ấy tiếp tục ngáp, tôi có thể biết tại sao tại sao.
Chỉ trong chốc lát, tôi cảm thấy muốn đưa cô ấy về lại nhà của chúng tôi.
Tôi muốn khoe những điều kì diệu của Emily cho cô ấy biết.
Vậy thì.
Với dòng suy nghĩ đó, tôi nhìn vào núi rác.
[Nhân tiện, cái số lượng vô lí gì thế này. Chẳng phải đống rác này nhiều hơn bình thường sao.]
[Tôi biết. Tôi nghe nói rằng Chủ ngục đã xuất hiện, thế nên các mạo hiểm giả không dám vào Dungeon nữa, hầu hết trong số họ chỉ ở đây ăn uống cả ngày mà thôi.]
[Chủ ngục?]
Tôi nghiêng đầu khi nghe câu đó.
Lại là một từ mới nữa.
[Như tên của nó, nó ở sâu bên trong Dungeon. Do đã nhiều tháng rồi và chúng ta vẫn chưa khám phá hết Dungeon, nên chắc đây là lí do mà nó được sinh ra.]
[Heh. Có cả một thứ như vậy nữa sao, nó có mạnh không?]
[Rất mạnh. Và đó là vấn đề đấy.]
Điều đó có nghĩa là gì, tôi nghiêng đầu một lần nữa.
[Những mạo hiểm giả ở Selen chủ yếu là người mới hoặc ở đây để kiếm tiền. Họ chỉ chuyên về tiêu diệt cá loại quái bình thường mà thôi.]
[Nghĩa là họ không thể chiến đấu với những loại quái mà vượt quá tầm của họ sao?]
[Vâng. Nhưng anh đừng lo, bắt đầu từ ngày mai, sẽ có những người chuyên đối phó với những con quái vật như thế này đến đây. Họ sẽ tiêu diệt con Chủ ngục này nhanh thôi.]
Tôi hiểu rồi.
Tôi đoán có rất nhiều loại mạo hiểm giả.
Có công chúa làm nghề kinh doanh bằng cách bán những cái Air box, và sau đó có những người như tôi được thuê để thực hiện đòn kết liễu vì có chỉ số Drop cao.
Vì vậy, nó không phải là chuyện lạ khi mà có những nhà thám hiểm chuyên đi tiêu diệt các loại quái vật cấp cao.
Mochi được bán trong một cửa hàng Mochi, và nếu bạn muốn một mochi, bạn có thể đến đó để mua một chiếc.[note8868]
[Ah….]
[Chuyện gì vậy?]
[Đằng kia hình như có một con Rogue vừa được sinh ra kìa. Và trông như cũng còn rất nhiều con khác nữa vừa xuất hiện, đây là hậu quả của việc thiếu người xử lí rác đây...]
[Có cần tôi xử lí nó không?]
[Eh? Nhưng....]
[Dù sao thì, hôm nay tôi sẽ không đến Dungeon, nên tôi có thể giúp cô một tay.]
[…….Cảm ơn anh.]
Tại sao Celeste lại cảm ơn tôi rồi mặt cô ấy đỏ rực lên thế?
Tôi lấy hai khẩu súng của mình, và đi quanh núi rác tìm những con Rogue.
1 phút sau, tôi đã đến nơi.
Ở đó, có rất nhiều con Frankensteins đang đi loanh quanh.
Ừ thì việc này cũng đúng.
Nếu không ai ở gần nó, chúng sẽ tự động trở thành Rogue, và trong trường hợp này, thì sẽ không phải chỉ có một hai con thôi đâu.
Mặc dù Celeste lo lắng về điều này, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui khi gặp lũ này.
Bởi vì với tôi, những con Rogue này giống như cả một kho báu vậy.
Tôi hiện đang trang bị vòng tay Ruby đỏ, thứ này sẽ tạo ra xác suất tăng gấp đôi tỷ lệ rơi của lũ Rogue này.
Tôi nạp đạn lửa vào cả hai khẩu súng của tôi, và nấp ở một khoảng cách an toàn với đám Frankensteins, tôi bắt đầu cuộc tàn sát của mình.
Tôi đứng yên, và sử dụng những viên hợp đạn lửa để thiêu cháy từng con.
Lũ Frankenstein đã bị thieu rụi đấy bắt đầu rơi ra các viên đạn màu vàng--viên đạn Hành trình.
Hầu hết mỗi lần rơi là chỉ có một viên đạn, nhưng vì hiệu ứng của chiếc vòng tay, đôi khi tôi nhận được hai viên.
Và cứ như thế, tôi liên tục tiêu diệt lũ quái vật.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng, phong cách chiến đấu của tôi có thể được phân loại là săn bắn những con quái vật cùng loại.
Trong khi luôn phải gặp những đòn đột kích bất ngờ từ quái vật, cơ thể tôi trở nên quen với nó.
Hoặc khi mà tôi dụ lũ Slime lên phía trên đầu của chiếc xe ma thuật và đánh bại nó, vật phẩm rơi ra sẽ tự vào trong xe.
Đó là tốt, nhưng.
[Mình muốn thay đổi nó một chút.]
Trong khi lẩm bẩm, tôi nở một nụ cười cay đắng.
Sau một thời gian, chỉ còn lại một con Frankenstein. Tôi giữ khẩu súng của mình, nắm chặt tay lại và bước lại gần nó.
Với vài miếng vá xung quanh mấy cái cơ bắp của nó trên cả hai cánh tay, nó phóng một cú đấm vào tôi, và mỗi cú đấm như thể cắt xuyên qua cả gió.
Tôi dừng nó lại bằng cả hai tay, và một luồng sóng xung kích được tạo ra xung quanh tôi, rồi âm thanh 'Pachin' vang lên.
[Uoooo!]
Tôi nắm lấy tay nó và kéo nó về phía tôi. Nó mất thăng bằng và đó là nơi tôi phản công lại nó bằng một cú đấm.
Tôi liền chuẩn bị thêm một tư thế nữa trướ khi con Frankenstein gục xuống, siết chặt hai tay tôi lại và sử dụng nắm đấm của mình đập mạnh vào người nó.
Cơ thể khổng lồ đã bị đập nát bởi cú đấm của tôi, và lao xuống đất.
Mặt đất nứt ra, tạo ra một cái miệng núi lửa quanh nơi con quái bị đập xuống. Nhưng vẫn chưa xong--con Frankenstein không chết và đang cố gắng đứng dậy.
Tôi không dừng lại ở đó, tôi liên tục đấm vào nó.
Với sức mạnh cấp S và tốc độ cấp A của tôi, tôi tận dụng các chỉ số đấy và trình diễn những đòn tấn công chỉ có trong những bộ manga hoặc anime. [note8869]
Tôi liên tục đánh nó ngay cả khi ở trên không, tôi nhớ lại những ngày mà bạn của tôi từng thách tôi nhảy từ cây xà này sang cây xà khác để rồi tôi lại bị gãy 2 cánh tay của mình. Nhưng bây giờ tôi lại chẳng có vấn đề gì khi tấn công con Frankenstein ở trên không cả.
Cảm giác này, cũng không tệ.
Tôi cố gắng tấn công nó tại nhiều hướng khác nhau. Và cuối cùng, cũng kết thúc
Thời gian tôi mất để đánh bại con Frankenstein này mất nhiều hơn bình thường, và nó chỉ mới là 1 con mà thôi.
Thứ rơi ra là, một viên đạn Hành trình màu vàng.
Vì hiệu ứng không được kích hoạt, tôi chỉ nhận được một viên.
Mặc dù kết quả là như nhau, nhưng quá trình thì lại chẳng được như vậy.
Nhưng tôi thực sự vẫn muốn thử nó, và cảm thấy rất tuyệt.
Mặc dù tôi thường cố gắng tìm kiếm cách làm sao cho nó hiệu quả nhất, nhưng lần này tôi sẽ cho nó làm ngoại lệ.
Đây là một trong những thói quen xấu của tôi.
Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành xong công việc của mình, thế nên tôi có thể thử một thứ gì đó khác với phong cách bình thường của mình cũng chẳng sao.
Tôi nhặt viên đạn Hành trình, và đi vòng quanh đống rác.
Ở đằng xa kia, là một cô gái hoàn toàn trái ngược với tôi, một người có hiệu suất làm việc tồi tệ nhất ở đó.
Chỉ cách Celeste một chút, là một đống rác đang bị đốt cháy bởi ma thuật của cô.
Thông thường, bạn chỉ sử dụng những ma thuật cấp thấp để đi đốt những thứ như rác hay gì đó, nhưng riêng Celeste thì chơi tận ma thuật cấp 3 để đi đốt một đống rác rất nhỏ, lí do thì là vì cô chỉ biết đúng một phép đó mà thôi.
Và vì lí do đó, mà cô nàng đấy đã sắp gục vì hết Mp.
Ngay cả bây giờ cơ thể của cô cũng đang lắc lư.
[Emily, em có ở đấy không?.]
[Vâng desu ~]
Khoảnh khắc tôi vừa gọi em ấy thôi, thì em ấy đã từ đâu xuất hiện và trả lời.
[Hãy để Celeste nghỉ ngơi đi. Nếu cô ấy không chịu, hãy cứ cưỡng ép cổ nằm xuống và bắt cô ấy đi ngủ. Anh sẽ xử lí đống rác này.]
[Em hiểu rồi desu.]
Sau khi nói xong, em ấy đi thẳng đến nơi của Celeste.
Cô nắm lấy tay Celeste, và kéo cô vào lều.
Emily với khuôn mặt hạnh phúc, và Celeste với vẻ mặt bối rối. [note8870]
Mặc dù cô ấy cố để thoát khỏi tay của Emily, nhưng lại chẳng thể làm đưuọc.
Celeste, với chiều cao 170cm, không thể thắng được Emily cao 130cm.
Nhìn cảnh này thật vui nhộn.
Sau một lúc, Emily đã kéo Celeste vào lều.
Trước khi Emily đi vào lều, em ấy đã kéo chiếc lều ra xa khỏi đống rác.
Đúng như mong đợi từ Emily, em ấy không bao giờ không làm tôi hết ngạc nhiên, em ấy thậm chí còn biết ý định của tôi nữa.
Thật là một người con gái tuyệt vời.
Điều còn tuyệt vời hơn nữa, vào khoảng khắc mà em ấy vừa mở cửa lều ra, khung cảnh như thể một ngôi đền vậy.
Emily, quả thật là một vị thánh nữ tuyệt vời
[Cô ấy nên có một ngày của riêng mình.]
Trong khi lo lắng cho Celeste, tôi giữ khoảng cách xa khỏi đống rác.
Lần này tôi sẽ sử dụng những viên hợp đạn lửa để tiêu diệt bọn quái nhanh-gọn-lẹ.
[Nn .... Sướng quá ... ..] [note8871]
Bên trong lều, một giọng nói phát ra. Tôi cố gắng quét sạch đống rác này, và thu được một lượng lớn đạn Hành trình.
[Oh?]
Ngay sau đó, ở đằng xa kia, 4 nhà thám hiểm đang đi đến Selen, họ đi từ hướng của Shikuro.
Tôi cảm thấy như tôi đã gặp 4 người này trước đây.
Họ dường như có sự cân bằng rất tốt trong khi làm việc.
[Có phải đó là...]
[Có vẻ như đó là các mạo hiểm giả được thuê để đánh bại Chủ ngục nanodesu.]
Emily trả lời từ phía sau tôi.
[Đúng như anh nghĩ.]
[Vâng desu. Mặc dù họ có vẻ mạnh nhưng họ thậm chí còn không mang theo một chiếc xe ma thuật nào cả. Họ chỉ mang toàn trang bị cho việc chinh phục Chủ tầng không thôi.]
[Aah, em nói đúng.]
Cả 4 người đều có những trang bị tốt từ trên xuống dưới.
Những trang bị của họ có vẻ tốt hơn so với các những người khác khác, nhưng tôi nghĩ vẫn nên mang theo vài chiếc xe chứ. Nhưng trong tình huống này, tôi đoán nó không cần thiết.
Chúng chỉ là những trang bị đặc biệt được sử dụng để chinh phục.
[Có vẻ như Selen sẽ trở lại bình thường vào ngày mai.]
[Vâng desu.]
[Nhân tiện, Celeste thế nào rồi?]
[Cô ấy đang ngủ trưa desu. Khi cô tỉnh dậy, chúng ta sẽ bắt đầu bữa ăn nhẹ.]
[Làm cho anh nữa.]
[Vâng desu!]
Để chữa lành Celeste, Emily sẽ làm một ít đồ ăn nhẹ khi cô tỉnh dậy.
Mặc dù tôi không chắc cô ấy sẽ làm gì, tôi chắc chắn nó sẽ là một điều tuyệt vời nữa.
Sự chữa lành ban đêm của Emily.
Hôm sau, một điều tôi không ngờ đến đã xảy ra.
Toàn bộ 4 mạo hiểm giả đấy
Tất cả
Đều đã bị giết bởi Chủ ngục.