Nhị hoàng tử Kyle thu lại đoạn video, trong lòng lại nghĩ đến bộ dạng mê người khiến tim y loạn nhịp.
Vương phi Chitty nở nụ cười kiều mị, đôi mắt hẹp dài tỏa sáng khiếp người, nói một cách say mê: "Kyle, mau đi tìm nó cho mẫu phi!"
Nhị hoàng tử Kyle theo bản năng nhíu chặt mày, ánh mắt bỗng nhiên tối sầm lại, y vẫn không nghĩ tới việc sẽ nhường.
Có lệ nói: "Có thể Bạch Hoài Ngọc đã được cứu ra và đang trên đường trở về chủ tinh, nếu đến lúc đó mẫu phi còn hứng thú với cậu ta, con sẽ đưa cậu ta vào."
Nhưng trong lòng y lại nghĩ, bỏ đi, để Bạch Hoài Ngọc thoát khỏi cái lồng sắt này, nhất định sẽ không để mẫu phi bắt lại.
Nhị hoàng tử Kyle hạ cặp mắt xanh biển, đáy mắt giấu đi ý niệm cố chấp.
"Nhỡ đứa bé xinh đẹp kia không trở về chủ tinh thì sao?" Móng tay đỏ máu bén nhọn của vương phi Chitty sờ hàm dưới, ánh mắt hơi lo lắng phù hợp với vẻ ngoài.
"Ý của người là gì?" Trong lòng nhị hoàng tử Kyle bỗng xoắn xuýt, ngước mắt u ám nhìn về phía vương phi Chitty.
"Ta đã tra qua, đứa nhỏ xinh đẹp kia không có trong danh sách cứu viện thành công lần này.
Cho dù trong đoạn video giám sát nó trốn ra được phi thuyền bị tinh tặc cướp, nhưng không thể chắc chắn nó còn có thể sống tiếp, có lẽ khoang cứu hộ vô tình trôi vào bão vũ trụ hay hố đen hoặc thứ gì đó…"
Đôi mắt xanh biển của nhị hoàng tử Kyle lập tức nổi sóng, không cam lòng nghĩ đến việc chim trắng nhỏ của y rơi vào hoàn cảnh đó.
"Con sẽ phái thật nhiều người đi tìm, nhất định phải tìm được cậu ta."
Đôi mắt vũ mị của vương phi Chitty hơi kinh ngạc, không ngờ đến con trai mình sẽ thật sự để tâm đến một Omega quý tộc nhỏ như vậy, đến bà còn chỉ coi như một thứ tương đối mới lạ mà thôi.
"Vâng, có thể tìm được thì tốt, mẫu phi, con cũng không hy vọng cậu ta sẽ chết nhanh như vậy."
Đôi mắt vương phi Chitty dịu lại, làm như lơ đãng hỏi: "Vậy sự kiện kia làm tới đâu rồi?"
Nhị hoàng tử Kyle híp mắt lại, trầm giọng nói: "Lần này Bùi Chiêu Chu nhất định không trốn thoát được."
Vương phi Chitty hơi nhướng mày, nhắc nhở nói: "Đừng quên con đã thất thủ nhiều lần đến vậy, mấy cái đuôi nhỏ cũng là do mẫu phi bảo gia tộc Barcelona của cậu con đến giải quyết."
Trong mắt nhị hoàng tử Kyle hiện vẻ không cam lòng, mỗi lần bố trí đều phải thành công, mỗi lần đều cách một chút đã ám sát thành công Bùi Chiêu Chu, nhưng cơ bản hắn đều hữu kinh vô hiểm tránh thoát được.
Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Chỉ có một lần Bùi Chiêu Chu suýt chạm đến thời khắc tử vong, trong chiến dịch, cơ giáp của Bùi Chiêu Chu bị động tay chân, bộ điều tiết khí phía sau bị hư hao, để ngừa vạn nhất y còn cho người cài bom mini vào.
Theo lý mà nói, trong quá trình chiến đấu với Trùng tộc, vì bộ điều tiết khí bị hư hao, tính năng thao tác cơ giáp bị phá hủy, Bùi Chiêu Chu không thể thoát khỏi cơ giáp, cuối cùng chết trong vòng vây đàn áp của Trùng tộc.
Nhưng không ngờ tới bộ điều tiết khí chưa hư hao quả bom mini kia lại bị kíp nổ trước, khiến bộ điều tiết khí hoàn toàn hỏng, Bùi Chiêu Chu vậy mà vẫn phát ra vòng vây của Trùng tộc.
Khi đó y xuống tay với Bùi Chiêu Chu không phải chỉ vì nghi ngờ hắn đã biết… chân tướng về việc y muốn ám sát đại hoàng tử Edward, mà còn xuất phát từ… việc ghen tị đối với Alpha cấp S thiên tài trẻ tuổi, hoàn mỹ, được mọi người ngưỡng mộ này.
Y ghen tị với Bùi Chiêu Chu, một Alpha cấp S không có khuyết điểm, mà người trong gia tộc bọn họ phải chịu lời nguyền của Alpha cấp S.
Riêng hoàng thất Odyssey đã biết gia tộc bọn họ chịu nguyền rủa, gần như mỗi Alpha lớn trong hoàng thất đều có bệnh kín không ai biết và phải chịu tra tấn thống khổ.
Sau sự kiện cơ giáp gặp sự cố, Bùi Chiêu Chu có không ít lần gần như tra được chân tướng.
Lúc ấy thế lực y còn yếu, để không bị Bùi Chiêu Chu tìm ra được tay chân của mình, y đã cầu xin mẫu phi và gia tộc Barcelona sau lưng hỗ trợ, nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc y hoàng toàn bị cột vào một chiếc thuyền với gia tộc Barcelona.
Nhị hoàng tử Kyle nheo mắt đầy thâm ý, nhấp môi nói: "Vâng, con sẽ không quên công lao của mẫu phi và gia tộc Barcelona."
"Lần này, xin mẫu phi yên tâm, trừ phi Bùi Chiêu Chu có chín cái mạng, nhất định sẽ không thể tránh được."
Vương phi Chitty hơi nâng đôi môi đỏ mọng: "Chà, mọi thứ đã sẵn sàng?"
Ánh mắt nhị hoàng tử Kyle lạnh lùng: "Xem đi, chờ đến ngày hắn chết."
- ------------------------------------
Ánh sáng ấm áp được khoang nghỉ ngơi mô phỏng giống như ánh nắng thật chiếu vào trong phòng.
Cảm nhận được động tác của người bên cạnh, Bùi Chiêu Chu còn buồn ngủ mở mắt ra, nhìn Tư Hoài Tây đã ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt xanh biển mang theo ý cười nhìn anh, sáng ngời chói lọi như những vì tinh tú.
"Bùi ca, sao anh không ngủ thêm nữa, mang thai mà thích ngủ là chuyện bình thường.
Bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cho người bầu trí não Ngân Hồ phối cho anh, em hỏi có hỏi, nó bảo chuẩn bị xong rồi, đang được hâm lại trong phòng bếp, chờ đưa đến cho anh."
Trên mặt Bùi Chiêu Chu lộ ra xấu hổ, nhớ lại hôm qua đã bị Tư Hoài Tây biết mình mang thai, cũng không thể tiếp tục ngượng ngùng che giấu được nữa, lúng túng tiếp nhận lòng tốt của Tư Hoài Tây.
Chẳng qua từ trước tới nay Bùi Chiêu Chu luôn là là Alpha kiên cường không ỷ lại vào người khác, hiện tại được đối xử cẩn thận như người bầu, luôn cảm thấy không quen.
"Anh cũng nên rời giường, thân là chỉ huy hạm đội phi thuyền cứu viện này, dậy quá muộn sẽ ảnh hưởng tới tác phong của mình."
Tư Hoài Tây muốn nói lại thôi, nhưng hắn tôn trọng ý kiến của Bùi ca, thầm thở dài, nói: "Bùi ca, em không an tâm để anh lại một mình chỗ này, nếu không em tạm thời rút khỏi đội cứu viện, ở lại phi thuyền với anh."
Bùi Chiêu Chu nhíu mày lại, nhớ lại quả thật hôm nay là ngày Tư Hoài Tây dẫn dắt một chi đội ra ngoài để tìm hành khách may mắn sống sót trong vụ cướp phi thuyền, tức khắc cảm giác buồn ngủ đều tiêu tán, trong lòng ẩn ẩn bị thuyết phục, muốn phê chuẩn yêu cầu của Tư Hoài Tây.
Nhưng lý trí Bùi Chiêu Chu nhanh chóng liền cự tuyệt.
Bùi Chiêu Chu kiên nghị nói: "Anh không thể làm thế, mặc dù anh có mục đích khi tham gia chiến dịch lần này nhưng tính mạng hành khách trên phi thuyền càng quan trọng hơn.
Em với tư cách là phó chỉ huy của đội ngũ cứu viện, không có chuyện lâm trận thay tướng… Hơn nữa anh và em bé ở chỗ này rất an toàn, em không cần lo lắng."
Khi nói đến câu cuối cùng, âm thanh Bùi Chiêu Chu có chút hàm hồ, đôi mắt màu hổ phách hơi xấu hổ, anh vẫn chưa quen cách nói chuyện như vậy với Tư Hoài Tây.
Tư Hoài Tây nhíu mày, rối rắm mấy hồi đành thỏa hiệp.
"Được, vậy Bùi ca cũng phải đáp ứng với em, tuyệt đối không được tự tiện hành động, cho dù phát sinh ra tình huống gì cũng phải chờ em về."
"Nếu không, em sẽ không đi."
Bùi Chiêu Chu không cho là đúng cười cười: "Ừm, anh ở đây thì còn có chuyện gì được, chưa kể toàn bộ con thuyền đều trong tầm kiểm soát của chúng ta, trí não Ngân Hồ thời khắc đều theo dõi dị thường ở gần đây, sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
Tư Hoài Tây không yên tâm, trước khi đi còn tăng cường bảo vệ trên người Bùi Chiêu Chu.
Cơ thể tinh thần nhỏ bé trong túi thai thân mật tiếp cận hắn, lần này Tư Hoài Tây không trêu đùa với nó, chỉ truyền một chút tinh thần lực vào cơ thể tinh thần nhỏ bé.
Việc hại thân chẳng lợi mình như này rất khó làm, tinh thần lực cần phải tu dưỡng một đoạn thời gian mới khôi phục bình thường, nhưng mà vì Bùi ca nên chẳng có cách nào khác.
Tư Hoài Tây ôm Bùi Chiêu Chu từ đằng sau, tay nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng mềm mại của Bùi Chiêu Chu, đôi mắt sâu thẳm giống như thấu thị nhìn chăn chú vào thai nhi trong bụng Bùi ca.
"Bùi ca, anh có nghĩ ra tên nào hay cho đứa bé?"
Hai mắt Bùi Chiêu Chu sững lại, do dự một hồi, nói: "Tên thì chưa nghĩ ra, nhưng nhũ danh của nó là Tiểu Hoàng Đậu."
Tư Hoài Tây vốn đang âm thầm vận chuyển tinh thần lực chợt bật cười thành tiếng.
"Ha ha ha ha —— Bùi ca, sao anh lại nghĩ ra cái tên như vậy."
Nghĩ đến đứa nhỏ bướng bỉnh xấu tính trong bụng Bùi ca vậy mà có cái tên ngốc nghếch như vậy, một chút cũng không hợp với cái nết của nó đâu.
Không phải trước đó không lâu hắn trêu chọc nó thôi sao, vừa rồi gặp còn nhớ rõ hơi thở của hắn mà không thèm để ý đến hắn.
Nếu không phải hắn đút cho không ít tinh thần lực, tẩm bổ cơ thể tinh thần mới chớm này, nó phỏng chừng vẫn bày ra bộ dạng xấu tính này.
Bùi Chiêu Chu thẹn quá hóa giận, nheo mắt lại nói: "Nghe không hay sao?"
Tư Hoài Tây lập tức thu lại nụ cười, ảo não nghĩ đến trong ngực mình còn có một thai phu xấu tính, cũng không thể tùy tiện trêu đùa.
Mười phần đứng đắn mà trái lương tâm nói: "Không, tên này rất đáng yêu, nghe có vẻ sẽ là một đứa nhóc thông minh."
Tư Hoài Tây ôm eo Bùi Chiêu Chu, theo ảnh hưởng của nội tiết tố, mùi hương cỏ trên người anh trở nên đậm đà và hay thay đổi, giống như tầng tầng hương vị trải qua loa, không khí tràn ngập mùi pheromone phức tạp hay thay đổi.
Đôi mắt xanh biển thoát qua nét dịu dàng, sắc môi bỗng trở nên tái nhợt.
—— Tiểu Hoàng Đậu, con phải thay cha bảo vệ tốt Bùi ca.
======
Tác giả có lời muốn nói: Hô, rốt cuộc cũng viết xong, gần đây có hơi bận quá ấy (/ω\)
Lời editor:
Tiểu Hoàng Đậu: Con biết hết đó!