Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Ăn cơm mềm: đàn ông bám váy phụ nữ, dựa dẫm vào phụ nữ
Sau khi đem diều về nhà, Bùi Chiêu Chu thường xuyên ngủ lại ở nhà Tư Hoài Tây, kem đánh răng, bàn chải, ly đựng, khăn lông đều có đôi có cặp.
Cuối cùng thậm chí còn dứt khoát chuẩn bị thêm mấy bộ tây trang ở nhà Tư Hoài Tây.
"Bùi ca, dậy đi."
Tiếng cười từ tính nhẹ nhàng vang bên tai, Bùi Chiêu Chu mở đôi mắt ngái ngủ, híp mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, chủ nhân của khuôn mặt tuấn tú nhìn anh cười với đôi mắt trong trẻo.
Tư Hoài Tây nửa ngồi trên mép giường, thân mật xoa nhẹ mặt Bùi Chiêu Chu, vô cùng lớn mật trêu đùa nói: "Bùi ca, gần đây anh luôn ngủ nướng, nếu còn không dậy ăn bữa sáng nữa thì sẽ đi làm muộn đấy."
Bùi Chiêu Chu bực mình, từ trước đến nay anh luôn là người đúng giờ nghiêm cẩn, nhưng sau khi mang thai lại càng dễ đi vào giấc ngủ, hơn nữa hôm qua Tư Hoài Tây nháo làm anh ngủ trễ, cái này không thể trách anh được.
"...!Ờ." Bùi Chiêu Chu rầu rĩ đáp, hai mắt nhắm nghiền có chút lười biếng uể oải, muốn ngủ.
Tư Hoài Tây cảm thấy dáng vẻ Bùi ca vừa tỉnh ngủ rất mềm mại, làm hắn ngứa ngáy trong lòng, liền hơi cúi người về trước, hôn lên môi anh.
Mấy ngày nay Bùi Chiêu Chu quen cùng hắn tiếp xúc thân mật, bị hắn hôn cũng không phản kháng, nhắm hờ mắt, buồn ngủ tận hưởng nụ hôn.
Mặc dù trông anh có vẻ không chyên tâm nhưng Tư Hoài Tây không ngại, vòng tay ôm lấy vòng eo tinh tế của anh, hôn sâu, hương cỏ lạnh lẽo ưu nhã quanh quẩn bên đầu chóp mũi.
"Bùi ca, có phải miếng dán chữa trị pheromone của anh lại rơi rồi không."
Tư Hoài Tây nghiêng đầu muốn nhìn tuyến sinh dục của Bùi Chiêu Chu, lại bị Bùi Chiêu Chu đẩy ngực ra, còn trừng hắn.
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu mát lạnh, giống như nhìn thấu tâm tư Tư Hoài Tây, trừng mắt nói: "Không phải bị em cố ý xé xuống sao."
Tư Hoài Tây chột dạ ho nhẹ một tiếng, nói: "Làm sao lại vậy được, tối hôm qua em chỉ muốn giúp anh trị bệnh."
Cái cớ này chắc ban đầu Bùi Chiêu Chu còn tin, hiện tại?
- - Ha hả, nam nhân.
Tuy rằng anh vẫn không hiểu, đến tột cùng Tư Hoài Tây cùng phương pháp gì để giúp anh giảm đau đớn ở tuyến sinh dục, giống như dùng một loại đồ vật vô hình chữa trị tuyến sinh dục của anh nhưng căn bản không cần xé xuống miếng dán chữa trị pheromone.
Rất nhiều lần khi Tư Hoài Tây chữa trị cho anh cũng không cần xé miếng dán chữa trị pheromone, nhưng bởi vì trong quá trình trị liệu, tuyến sinh dục quá mẫn cảm yếu ớt, chuyện này luôn làm cho anh rơi vào kỳ mẫn cảm của Alpha, cơ thể nóng lên và nhạy cảm, pheromone ngọt lịm khuếch tán toàn bộ phòng.
Tư Hoài Tây còn cố ý chơi xấu, trêu chọc cơ thể anh tê dại làm nhu cầu tình dục tăng vọt, mấy lần suýt bị hắn đắc thủ, cuối cùng bất đắc dĩ lắm mới dùng tay giải quyết giúp hắn.
Còn về miếng dán chữa trị pheromone, ha hả, nó nằm phần giữa và sau của quá trình trị liệu, vì ghét việc nó gây trở ngại nên hắn mới xé nó đi.
Trong phòng bếp, Tư Hoài Tây đang làm bữa sáng.
Bùi Chiêu Chu rửa mặt xong mới tò mò lại gần xem, Tư Hoài Tây thuận miệng đút một miếng lạp xưởng cho Bùi Chiêu Chu, vừa mới chiên xong rồi đặt trên dĩa, không nóng.
Vẻ mặt Bùi Chiêu Chu nghi ngờ, miệng lại theo bản năng ăn miếng thịt đỏ thẫm không rõ nguồn gốc này, anh cũng không biết Tư Hoài Tây cho anh ăn cái gì, dù sao mọi thứ hắn làm đều ngon không ngờ nên anh cũng quen bị đút ăn như vậy.
Lớp da cháy xém và giòn rụm, mùi thơm của thịt thơm phức, nước thịt đậm đà càng nhai càng ngon, Bùi Chiêu Chu vừa tỉnh ngủ đã bị cảm giác thèm ăn vực dậy, chưa đã thèm nhìn miếng lạp xưởng giòn rụm dư lại trên dĩa.
Nghĩ đến việc một cô nhi như Tư Hoài Tây học đâu ra kỹ thuật nâu nướng tốt như vậy, chắc chắn là do được tổ chức thần bí kia bồi dưỡng, Bùi Chiêu Chu hỏi một cách phức tạp và đầy ẩn ý: "Chẳng lẽ việc huấn luyện của em bao gồm cả nấu ăn sao?"
Tư Hoài Tây đập một quả trứng gà bỏ vào trong nồi, nói: "Huấn luyện gì?"
Bùi Chiêu Chu trầm mặc, nói: "Là tổ chức bồi dưỡng em ấy."
Tư Hoài Tây: "..."
Nếu hắn có tổ chức vậy khẳng định là căn cứ ở mạt thế.
Kết quả, bây giờ Bùi Chiêu Chu còn cho rằng hắn là gián điệp, được luôn, không phải là kịch bản gián diệp trong vai chim hoàng yến sao, hắn diễn!
Đôi mắt Tư Hoài Tây tức khắc âm trầm, giọng điệu nặng nề nói: "Vâng, không có cách khác, em chỉ là một Beta nhỏ yếu không có sức phản kháng, không thân thích không nơi nương tựa, cho dù tổ chức giao cho em nhiệm vụ gì em đều phải dốc toàn lực hoàn thành, cho dù là nấu ăn..."
Trong nháy mắt, Bùi Chiêu Chu liên tưởng tới Tư Hoài Tây khi còn nhỏ, dưới áp lực của tổ chức gián điệp không thể không học đủ loại kỹ năng, kể cả kỹ năng sinh hoạt cao cấp như nấu ăn.
Nhìn miếng lạp xưởng giòn rụm trên dĩa, bỗng dưng trong lòng Bùi Chiêu Chu khó chịu, không thể không có áp lực tâm lý ăn vào.
Bùi Chiêu Chu cau mày: "Vậy về sau nếu em muốn làm cơm thì làm, tôi có thể ăn thuốc dinh dưỡng, tổ chức gián điệp bên kia tôi sẽ lo, sau này em chỉ việc lo một đối tượng nhiệm vụ là tôi được rồi."
Tư Hoài Tây nghe thấy thiếu chút nữa phụt cười, những mắt vẫn ươn ướt, làm bộ vô cùng cảm động nói: "Cảm ơn, Bùi ca."
"Phiền anh đưa nước tương cho em cái."
"Ồ, là cái này hả?"
"Không, đó là giấm."
"Cái màu đỏ này thì sao?" Bùi Chiêu Chu lại lấy một lọ khác.
"Là dầu ớt đỏ, chính là vị cay lần đó trong món tôm, anh ăn đến đầu lưỡi đều cay." Tư Hoài Tây trêu chọc nói.
Bùi Chiêu Chu nhớ lại lần đầu tiên anh ăn món cay, ăn đến môi đỏ lên, đầu lưỡi đau đến tê dại, kết quả còn bị Tư Hoài Tây trêu chọc một hồi.
"...!Nước tương trông như thế nào?"
Lộn xộn một hồi, Tư Hoài Tây rốt cuộc lấy được nước tương, tiếc là món trứng rán đã bị chiên đến cháy cạnh.
Bùi Chiêu Chu nhíu mày thật sâu, do dự rối rắm lại ngại ngùng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Vậy...!Tôi có phải đối tượng nhiệm vụ đầu tiên của em không?"
Tư Hoài Tây vừa tức vừa buồn cười, xem ra Bùi ca còn muốn hắn có thêm những đối tượng nhiệm vụ khác nữa...!
Tư Hoài Tây không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu như hiểu rõ, thở ra một hơi, vẻ mặt đứng đắn trang nghiêm nói: "Không sao, tôi sẽ không ghét em, em là Beta, học kỹ năng sắc dụ để câu dẫn đối tượng nhiệm vụ là chuyện bình thường, cho dù trước kia em có quan hệ với ít nhiều đối tượng nhiệm vụ đi chăng nữa..."
Tư Hoài Tây càng nghe mặc càng đen, vội vàng chặn lại, nói: "Từ từ! Đối tượng nhiệm vụ của em chỉ có mình anh."
Ánh mắt Bùi Chiêu Chu có chút không tin tựa hồ thương hại, lại có chút muốn nói lại thôi.
Tư Hoài Tây nghẹn khí, cảm giác như vác đá đập chân mình, vội vàng giả thích đến suýt nữa mình cũng tin là thật: "Em học kỹ năng câu dẫn cũng giống như mấy kỹ năng bình thường, tổ chức phái em tới chỉ để tương kế tựu kế, hơn nữa em mới hơn mười tám tuổi, vừa qua tuổi thành niên ở Đế Quốc không lâu, bọn họ không có khả năng phái em đi tiếp xúc với nhiều đối tượng nhiệm vụ như vậy!"
Bùi Chiêu Chu suy tư gật đầu, nói: "Nhưng kỹ năng học được là thật sự."
Mặt Tư Hoài Tây lập tức đen, cảm thấy bị xúc phạm vô cùng, hạ quyết tâm muốn tìm tài nguyên để chăm chỉ học tập!
Thời gian không sai biệt lắm, phải đi làm, đi làm, đi đoàn phim, đi đoàn phim.
Bùi Chiêu Chu tiện đường lái xe đưa Tư Hoài Tây đến đoàn phim.
Ngồi trong siêu xe, Tư Hoài Tây rốt cuộc cũng cảm nhận được đãi ngộ mà chim hoàng yến nên có, tâm tình cũng sung sướng mà thực hiện chức trách của chim hoàng yến.
Tư Hoài Tây: "Bùi ca, tối nay anh muốn ăn gì?"
Bùi Chiêu Chu ở nhà hắn mấy ngày nay, đã học được cách gọi món, tùy tiện nói vài món ăn.
Tư Hoài Tây: "Có một số nguyên đã hết, hôm nay tan làm ở đoàn phim phải đi siêu thị mua."
Bùi Chiêu Chu: "Tan tầm tôi đến đoàn phim đón em."
"Vâng." Tư Hoài Tây cong khóe miệng.
Tới đoàn phim.
Đôi mắt Tư Hoài Tây trong trẻo mong chờ giữ lại cửa xe.
Bùi Chiêu Chu ngượng ngùng liếc mắt nhìn trái phải xem xung quanh có người tới không, khuôn mặt lạnh lùng cấm dục kéo Tư Hoài Tây xuống xe rồi còn giữ lại cửa xe, hôn lên.
Lại tức giận nói: "Lần sau tôi đưa xe cho em, em tự mình tới đoàn phim."
Tư Hoài Tây nhướng mày khoe khoang nói: "Không cần, em không có bằng lái."
"Đi thi."
"Không."
Bùi Chiêu Chu nghẹn khí lái xe rời đi, để lại một đuôi khói ảo chỗ Tư Hoài Tây.
Nhưng tâm tình Tư Hoài Tây vẫn sung sướng như cũ, khuôn mặt vẫn còn cười đi vào trường phim.
- - Làm chim hoàng yến ăn cơm mềm thật tốt.
======
Tác giả có lời muốn nói: Chương thiếu lúc sau bù nha (:з" ∠)_.