—— Giải thích cái gì.
Chẳng lẽ nói hắn trung thành tận tâm với bên Liên Bang âm hiểm xảo trá kia sao?!
Tư Hoài Tây quả thật là một người Đế Quốc sinh ra trên một hành tinh rác rưởi nhưng hành tinh rác rưởi hẻo lánh kia vừa vặn ở biên cảnh, nơi giao nhau giữa Đế Quốc và Liên Bang, ngư long hỗn tạp, chỉ có thể là bị người Liên Bang mê hoặc mới đi làm gián điệp.
Đến nỗi khả năng Tư Hoài Tây kỳ thực không phải là gián điệp, căn bản Bùi Chiêu Chu không nghĩ tới, gián điệp thì làm sao? Anh còn từng bị người của cả hai bên Đế Quốc và Liên Bang ám sát qua, cũng không phải không có kẻ địch bị anh xúi giục.
Nhưng không ngờ rằng kẻ đâm anh sâu nhất lại là một đám người cao cao tại thượng ở Đế Quốc, hiện tại thân tâm anh hoàn toàn lạnh băng, nào để bụng việc Tư Hoài Tây là gián điệp của bên nào!
Dù phải sử dụng thủ đoạn hèn cũng phải bẫy hắn ở lại bên cạnh, vì đứa nhỏ trong bụng cũng tốt, vì cuộc sống đau khổ không thú vị này mà làm càn lần cuối cũng được, dẫu sao thì ngoài tiền ra anh cũng chẳng còn thứ gì, không có người thân, có một đứa bạn cũng không muốn làm liên lụy đến y.
Cho dù việc Tư Hoài Tây chữa trị chứng rối loạn pheromone của anh có để lại di chứng gì thì anh cũng quyết tâm muốn giữ lại, nhưng trong lòng Bùi Chiêu Chu vẫn có chỗ thấp thỏm lo âu.
—— Nếu anh chết, thai nhi trong bụng có phải sẽ trở thành cô nhi không.
Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim luôn cứng rắn kiên định của Bùi Chiêu Chu như bị xé thành mảnh nhỏ, là một cô nhi không người chăm sóc, anh đương nhiên biết sẽ khổ sở bao nhiêu.
Mà Tư Hoài Tây khẳng định cũng biết, đề là cô nhi, hắn nhất định hiểu nỗi đau của anh.
Trực giác của Bùi Chiêu Chu cho anh biết Tư Hoài Tây không phải loại người sẽ mặc kệ cốt nhục thân sinh, lần đó ở bệnh viện anh đã tinh tường phát hiện Tư Hoài Tây thật lòng vì một thai phụ chưa từng gặp mặt bị thương nặng như vậy mà tức giận! Tức giận vì thai phụ không màng đến mạng sống của mình! Tức giận vì thai nhi cũng sẽ phải đeo vận mệnh cô nhi! Cũng tức giận vì chính hắn!
Nghe thấy Tư Hoài Tây vạn lần không hài lòng đối với việc thai phụ mạo hiểm sinh mệnh sinh ra đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ, khiến trong lòng anh cũng do dự, quyết tâm giữ lại thai nhi nhưng tạm thời không thể nói cho Tư Hoài Tây.
Bản thân Bùi Chiêu Chu cùng có tâm tư ngu xuẩn, chờ đến vài tháng nữa, phá thai cũng sẽ khiến tính mạng gặp nguy hiểm, đến lúc đó Tư Hoài Tây không thể đồng ý cũng không thể phản đối được.
Nhưng không ngờ tới cuối cùng Tư Hoài Tây lại bị anh phát hiện ta thân phận gián điệp, còn phải giấu giếm việc mang thai, anh lo rằng mình không thể giấu đến lúc thai nhi được sinh ra.
Thân phận gián điệp của Tư Hoài Tây là tai họa ngầm, nhưng chỉ cần đứa nhỏ được sinh ra, cho dù có phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào nữa thì cũng có thể đem đứa nhỏ giao lại cho Tư Hoài Tây.
Đây là kế hoạch Bùi Chiêu Chu suy nghĩ rất rất lâu, nhưng trong kế hoạch, anh vẫn hy vọng Tư Hoài Tây vẫn có thể lấy thân phận người Đế Quốc làm cha đứa bé.
Bên khác, Tư Hoài Tây cũng không muốn một ngày nào đó nhìn thấy Bùi ca sẽ là kẻ thù, hắn cũng không muốn rời xa cuộc sống yên bình này, cứ tiếp tục làm chim hoàng yến của Bùi ca là được.
Chờ đến khi hắn tìm được cha mẹ của nguyên chủ, nếu đến lúc đó, hắn cũng không có hứng thú gì với giới giải trí, hắn sẽ quyết định rời khỏi giới này, trực tiếp làm chim hoàng yến Bùi ca nuôi trong nhà.
—— Xin lỗi, Bùi ca, em chỉ có thể làm mơ hồ trí nhớ của anh, khiến anh không còn cảnh giác với em nữa.
Đôi mắt Tư Hoài Tây phảng phất như một mảnh sương mù bao phủ hải vực, ẩn giấu cảm giác áy náy cùng miễn cưỡng.
Trong lòng Bùi Chiêu Chu cũng có tính toán, giành nói trước: "Tư Hoài Tây, cậu có từng nghĩ tới việc phản bội rồi tới Đế Quốc chưa? Lấy vinh quanh của Đế Quốc, tôi đảm bảo sẽ cho cậu nhiều hơn Liên Bang, tôi sẽ cho cậu một thân phận hợp lý, không cần phải cố kỵ Liên Bang và Đế Quốc, thoát khỏi thân phận gián điệp."
"Kết hôn với tôi đi, làm người kết hôn hợp pháp với tôi, tôi sẽ giao tất cả cho cậu!"
Đôi mắt hổ phách vàng kim của Bùi Chiêu Chu vô cùng chuyên chú, giọng điệu kiên định bất di, môi mỏng nhấp nháy, tựa hồ vẫn còn một chút xấu hổ cùng khẩn trương.
Kết hôn???!!!
Tư Hoài Tây nghẹn họng nhìn trân trối, đôi mắt xanh biển triệt để ngây ngốc, kinh ngạc đến mức động tác tay đều ngừng lại, vốn hắn còn muốn dùng tinh thần lực làm mơ hồ ký ức của Bùi Chiêu Chu.
Lần này thì tốt rồi, không cần làm mơ hồ, Tư Hoài Tây cảm thấy có phải đại não hắn có phải xảy ra vấn đề gì không? Bằng không sao hắn cảm thấy người bị làm mơ hồ ký ức là hắn mới đúng.
Hắn, khẳng định, đang nằm mơ?
Làm sao Bùi ca nói sẽ kết hôn! Đối tượng còn là hắn!!!
Như vậy coi là cầu hôn sao? Kiếp trước hắn cũng chưa từng gặp phải chuyện này, không ngờ rằng ở trong mơ lại thành hiện thực, ha a…
Vẻ mặt Tư Hoài Tây cứng lại, đôi mắt kinh ngạc đến dại ra, hít sâu lấy một ngụm khí to, véo một cái mạnh vào đùi mình.
Đau ——
Thật sự đau!
Tư Hoài Tây nhéo quá mạnh, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo trong phút chốc, đúng là sẽ đau thật.
Vẻ mặt hắn nháy mắt trở nên trang nghiêm đoan chính, đôi mắt Tư Hoài Tây ngưng trọng, đè nén suy nghĩ dồn dập như ngàn con ngựa chạy qua trong lòng, trầm giọng hỏi: "Bùi ca, sao anh lại… đột nhiên nghĩ như vậy?"
Bùi Chiêu Chu rũ mắt xuống, nhấp môi nói: "Cậu không bằng lòng sao?"
Tư Hoài Tây trong lòng hoảng hốt: "A, chuyện này, có phải quá sốt ruột rồi không, không phải anh cho rằng em là gián điệp sao? Anh không sợ em làm tổn thương anh sao?"
Bùi Chiêu Chu giọng điệu bình tĩnh, lạnh lùng kiên định nhìn Tư Hoài Tây đang dao động, nói: "Kết hôn với tôi, làm người kết hôn hợp pháp với tôi, chân chính trở thành một công dân Đế Quốc! Rời khỏi Liên Bang đi, tôi sẽ cho cậu hết thảy những gì cậu muốn, cho dù cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, tôi cũng sẽ cho, chỉ cần cuối cùng cậu chịu ở lại Đế Quốc và làm chồng hợp pháp của tôi!"
Nhiệm vụ gì? Chồng gì?
Tư Hoài Tây ở trong lòng chửi bậy, hắn không hiểu được hướng đi này, chẳng lẽ người ở thời đại hòa bình tinh tế đều nhảy bước nhanh như vậy sao?
Bọn họ gặp nhau có bao lâu đâu, mới hơn một tháng đi, còn chưa đầy hai tháng! Cái này gọi là hôn nhân chớp nhoáng hả!
Hơn nữa cho dù hắn có giải thích như thế nào đi nữa, Bùi Chiêu Chu vẫn nghĩ rằng hắn là một gián điệp.
Tốt thôi, hắn thừa nhận hắn ngạo mạn làm lộ ra năng lực mà Beta cấp E không nên có, từ sau khi hắn nhập vào cơ thể này, tinh thần lực rèn luyện thân thể này gần sát trạng thái thân thể ở mạt thế kiếp trước của hắn, trình độ có thể cứng đấu cứng với thây ma, thú thây ma.
Tuy rằng Bùi Chiêu Chu là Alpha cấp S, nhưng xét về sức mạnh vẫn đánh không lại hắn, cũng khó trách vì sao Bùi Chiêu Chu sẽ cảm thấy hắn là gián điệp từ quốc gia khác như Liên Bang phái tới.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ hoài nghi, ai có thể nghĩ đến việc hắn là người từ thời đại mạt thế dị năng xuyên vào cuốn sách chứ.
Câu hỏi đặt ra là, trong đầu Bùi Chiêu Chu rốt cuộc là nghĩ cái gì? Nếu kiên định bất di cho rằng hắn là gián điệp, vậy mà anh vẫn muốn kết hôn với hắn??
Anh không sợ người bên gối là gián điệp địch quốc, sau đó nhân cơ hội tổn thương anh?
Tư Hoài Tây vắt hết óc nghĩ cũng không thôi, Bùi ca đã vạch ra kế hoạch gì?
Chẳng lẽ người trong tiểu thuyết trong não đều chỉ có yêu đương não tàn sao? Tư Hoài Tây nhớ tới quyển tiểu thuyết tam quan rách nát 【Tinh tế vạn nhân mê】 kia, nhóm công chính cho dù có quyền cao chức trọng, tuấn mỹ phi phàm, gặp được nhân vật chính đều giống như trúng cổ, không chút do dự vì nhân vật chính lên trời xuống bể, không thứ gì không làm.
Cho nên…
Bùi ca cũng bị tiểu thuyết tiêm nhiễm thành yêu đương não tàn sao?
Mới vừa muốn cùng hắn làm một hồi ngược luyến tình thâm oanh oanh liệt liệt, kịch bản bá đạo tổng tài và chim hoàng yến Beta không đủ cho anh chơi, nên quyết định đổi vai, cùng hắn, gián điệp địch quốc tương ái tương sát, còn đề nghị kết hôn?
Tư Hoài Tây tâm loạn cào cào, mặt đỏ tim đập, làm sao có thể hạ thủ với Bùi ca, người vừa mới nóng bừng bừng cầu hôn với hắn đây?
Đừng nói là mờ ký ức, hắn hiện tại chỉ muốn làm mờ ký ức của mình lúc Bùi Chiêu Chu cầu hôn hắn cơ!
Tư Hoài Tây nửa bụm mặt, đối mặt với ánh mắt sáng quắc của Bùi Chiêu Chu, cự tuyệt nói: "Xin lỗi Bùi ca, em thật sự không hiểu vì sao anh lại muốn làm như vậy? Hôn nhân là chuyện cả đời của hai người, anh không cần phải bốc đồng như vậy."
Bùi Chiêu Chu không khỏi nhíu nhíu mày, đôi mắt hổ phách vàng kim lộ ra mất mát, dùng giọng trịnh trọng cầu xin làm người ta mềm nhũn, nói: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định, cậu sẽ là một đối tượng bạn đời hợp pháp thật tốt, nếu cậu cảm thấy tôi chỉ nói đùa, hiện tại tôi có thể đi mua nhẫn, cùng cậu đến Cục Dân Chính Đế Quốc đi đăng ký."
Bùi Chiêu Chu nghĩ việc không màng đại cục mà trở thành bạn đời của Tư Hoài Tây sẽ tốt hơn, nhưng Tư Hoài Tây từ chối ngược lại làm anh càng thêm quyết tâm kiên định.
Nếu Tư Hoài Tây vì nhiệm vụ thà khuất nhục mà đồng ý kết hôn với anh, có lẽ anh còn cho rằng Tư Hoài Tây là một kẻ không từ thủ đoạn.
Bên này, Bùi Chiêu Chu từng bước tiếp cận, lại làm Tư Hoài Tây luống cuống tay chân, tinh thần lực vô hình phản phất giống như chủ nhân của nó, hoảng loạn đến giống như rong biển uốn éo, cẩm thận từng chút tới gần Bùi Chiêu Chu…
—— Bùi ca, anh đang nói dối đi mà.
Mau nói cho em là anh đang nói dối đi.
Tư Hoài Tây bây giờ không muốn làm mờ ký ức của Bùi Chiêu Chu, hắn chỉ muốn biết những gì Bùi Chiêu Chu nói với hắn có xuất phát từ trái tim không, nếu là vì bắt giữ gián điệp như hắn mà giả kết hôn, vậy thì Bùi Chiêu Chu thật sự sâu không lường được…
Đồng tử Tư Hoài Tây khẽ run, thu lại cảm xúc không ngừng gợn sóng, đôi mắt xanh biển thân thúy như dòng nước xoáy âm u nguy hiểm, tùy thời đem thủy thủ bị lạc cuốn vào trong lốc xoáy, táng thân dưới đáy biển.
Âm thanh trầm thấp từ tính quanh quẩn ở bên tai, như thì thầm những ham muốn ích kỷ, gợi lên câu trả lời sâu kín trong lòng, không chút ngăn cản, giống như một thánh đồ thành kính hướng thần minh cao thượng vĩ đại nhất nói hết những cuồng nhiệt, cống hiến hết thảy chính mình, nhiệt tình không giữ lại gì mổ xẻ bày ra trước mắt thần minh.
Đôi mắt Tư Hoài Tây u ám, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm, hỏi Bùi Chiêu Chu: "Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?"
Trong chốc lát, Bùi Chiêu Chu đột nhiên cảm thấy thần chí hoảng loạn, đem nội tâm không chút giấu giếm đáp lại: "Đúng vậy."
Vẻ mặt Tư Hoài Tây nghiêm túc: "Anh thích em?"
Bùi Chiêu Chu ngốc ngốc nhíu mày lại, anh chưa nghĩ tới vấn đề thích hay không này, thuận theo tự nhiên ở bên Tư Hoài Tây sẽ rất thú vị, là cảm giác thả lỏng mà anh chưa từng cảm nhận được, Tư Hoài Tây là một tồn tại đặc biệt đối với anh, nhưng nếu nói chuyện thích này…
Anh trước nay chưa từng cùng người khác ở chung thân mật như Tư Hoài Tây, anh không phân biệt được mình thích ở mức độ nào cho nên anh không thể phán đoán chuẩn xác, chỉ có thể nghiêm túc mà thản nhiên nói.
"Tôi không biết có thích không, nhưng tôi chỉ muốn cậu…"
Trên mặt Tư Hoài Tây từ từ đỏ lên, đầu óc đột nhiên chết máy, nhấc chân vừa động, tức khắc chạy trối chết!
Lập tức lao ra khỏi nhà, tim đập thình thịch loạn xạ, Tư Hoài Tây che lại khuôn mặt nóng đỏ bừng, xấu hổ ngồi xổm ờ ngoài đường gió thôi lạnh, trái ngược cả người một thân đổ mồ hôi, đầu óc sắp thành hồ nhão.
Cũng không dám về nhà.
Bời vì Bùi ca đang ở trên lầu trong nhà chờ hắn.
—— Toang rồi, là sự thật.