"Bạch lão sư, có đó không?"
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Người đại diện Bạch Úc Tế sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn về hướng Bạch Hoài Ngọc.
Sắc mặt Bạch Hoài Ngọc âm trầm, không chỉ vì lời nói vừa rồi bị nghe thấy được mà còn vì cái giọng nữ mảnh mai này, cậu làm sao có thể quên!
Bạch Hoài Ngọc hung hãn nghiến răng nghiến lợi: "Không sao, đây là Alpha nữ khiến tôi bị thương, đoán chừng là tìm tôi."
Bạch Úc Tế nghĩ nghĩ một chút, Alpha nữ làm Bạch Hoài Ngọc bị thương tên là Ứng Dao gì đó, y trước đó đã điều tra qua bối cảnh lý lịch của người trong đoàn làm phim.
Ứng Dao này là con gái của một nhà giàu mới nổi, gia đình cô mua một hành tinh làm ruộng, làm nông trại giải trí gì đó.
Kết quả phát hiện ra nó là một hành tinh sở hữu nguồn năng lượng thạch hi hữu cao cấp, một bước trở thành nhà giàu mới nổi khiến người ghen ghét ở Đế Quốc.
Lợi nhuận mỗi năm của Bạch gia so ra kém lợi nhuận của nhà giàu mới nổi tìm thấy quặng thạch năng lượng một tháng.
Nông trại giải trí (Hán Việt: nông gia lạc): chủ yếu lấy các hộ nông dân làm đơn vị, lấy trang trại, bữa ăn nông thôn, nông sản làm vật hấp dẫn, cung cấp dịch vụ trải nghiệm sinh hoạt của nông dân.
Là một trong bốn hình thức nông nghiệp nhàn cơ bản.
Chắc là giống hình thức du lịch nông nghiệp ở bên mình.
Ứng Dao làm con gái của nhà giàu mới nổi vô cùng được chiều chuộng, lần này muốn tới đoàn làm phim truy tinh, ông cha nhà giàu mới nổi liền đầu tư hơn một triệu vào đoàn làm phim, căn bản không nghĩ tới tiền lời.
Tuy rằng Bạch gia không vừa mắt loại nhà giàu mới nổi này, nhưng với mấy kẻ trên trán viết ngu ngốc lắm tiền mau tới cướp coi tiền như rác này, xây dựng được quan hệ tốt thì chỉ lợi không hại.
Bạch Úc Tế ánh mắt ám chỉ nhìn Bạch Hoài Ngọc, nói: "Nếu cậu phải rời đoàn làm phim này thì cũng có thể tiếp tục liên hệ với Alpha nữ tên Ứng Dao này, cô ta không phải fan của cậu sao?"
Bạch Hoài Ngọc cảm thấy chữ fan phát ra từ miệng Bạch Úc Tế làm cậu thấy phiền chán, đôi mắt lạnh lẽo trào phúng, cười nói: "Đến cùng thì phải có bao nhiêu Alpha mới có thể thỏa mãn khẩu vị của Bạch gia thế?"
Sắc mặt Bạch Úc Tế nhất thời mắt đỏ lên, bị chọt trúng chỗ nhột, buồn bực phản bác nói: "Đây cũng không phải điều cậu muốn sao?! Vì nịnh bợ được Alpha càng quyền cao chức trọng rồi sớm được gả vào gia tộc quý tộc hào môn làm người đứng trên đỉnh nhân sinh."
Dung mạo Bạch Hoài Ngọc thanh lệ, nụ cười ngọt thanh như nước suối trong lộ ra một tia tà mị, đôi mắt hơi tối nói: "Đây quả thực là điều tôi muốn."
"Vậy anh mau cút đi! Đừng làm phiền tôi với Alpha cấu kết."
Bạch Hoài Ngọc trở mặt không nhận người, sắc mặt âm trầm, giọng điệu ác liệt không khách khí đuổi người đi.
Trong lúc nhất thời, Bạch Úc Tế cũng không thể chọc giận Bạch Hoài Ngọc, đành phải đen mặt đi ra ngoài phòng nghỉ.
Ứng Dao cầm quà xin lỗi, sắc mặt phiền muộn ở ngoài cửa chờ đợi, nghe được tiếng cãi vã mơ hồ bên trong, trong lòng càng thêm thấp thỏm mất mát, cúi gằm mặt nhìn mũi chân.
Sợ thần tượng tức giận đến mức không muốn mở cửa cho cô, không muốn tha thứ cho cô.
—— Cạch.
Tiếng cửa mở vang lên, hai mắt Ứng Dao sáng lên, vừa định mở miệng lại đụng trúng người đại diện Bạch Úc Tế sắc mặt tối đen, trong lập tức lại cúi đầu.
May mắn cái người đại diện nhìn hung dữ kia không nói hai lời đã rời đi, Ứng Dao nhẹ nhàng thảo ra, nở nụ cười đi vào phòng nghỉ, một bên nói: "Bạch lão sư, tôi đến nhận lỗi với cậu."
Nhưng ngay khi Ứng Dao vừa vào cửa, bầu không khí không đúng lắm.
Bạch Hoài Ngọc luôn được biết đến là Omega quý tộc thanh lệ ưu nhã, đôi mắt hạnh trong veo cười khanh khách nhìn vào màn hình, không ngừng mê hoặc ít nhiều Alpha rắp tâm thô tục, bảo gồm cả Ứng Dao cô.
Trong một lần ngoài ý muốn nhìn thấy Bạch Hoài Ngọc xuất hiện trên quảng cáo, da dẻ trắng nõn, mắt hạnh long lanh, một Omega đáng yêu nhu nhược đến cỡ nào nha!
Ngay lập tức bắn trúng trái tim Alpha của Ứng Dao, hoàn toàn biến cô thành fan của Bạch Hoài Ngọc, xem tất cả phim Bạch Hoài Ngọc đóng và video của cậu.
Nhưng hiện tại Bạch Hoài Ngọc này và người trên màn hình kia hoàn toàn không giống nhau, đôi mắt Ứng Dao sững sờ nghi ngờ một chút, lại dụi dụi mắt cẩn thận nhìn lại.
Bạch Hoài Ngọc lúc này suy đồi giống như một bông sen đen mọc ra từ đống bùn, đôi môi đạm mạc có máu, mắt hạnh hàm chứa khinh miệt hiểm độc nói: "Làm sao? Fan của tôi không nhận ra tôi hả?"
Ứng Dao: "!!!" Dung mạo không thay đổi nhưng lại không giống thần tượng của cô chút nào!
Bạch liên hoa nhỏ thanh thanh lãnh lãnh biến thành hắc liên hoa ác độc, khí chất hoàn toàn bất đồng làm người ta cân nhắc không ra.
Ứng Dao lắc lắc đầu, giơ lên món quà đưa đến trước mặt, ngây ngô cười nói: "Bạch lão sư, đây là món quà tôi muốn tặng cậu, tôi chuẩn bị mất mấy ngày, nhưng hiện tại trở thành quà nhận lỗi…"
Ứng Dao uể oải nửa giây, lại lập tức vực dậy tinh thần: "Nhưng không sao, sau này tôi sẽ tặng càng nhiều quà hơn cho Bạch lão sư!"
Bạch Hoài Ngọc nhìn cũng không thèm nhìn mấy thứ quà giống nhau kia, đôi mắt nhìn chăm chú Ứng Dao, ác ý kéo lên khóe miệng, nói: "Lại đây, tới gần chút nữa, không phải cô muốn xin lỗi tôi sao? Cô cảm thấy chỉ một món quà vô dụng là có thể cho qua sao? Tôi ở đoàn làm phim đã rất mất mặt đó."
Ứng Dao thấp thỏm áy náy đi tới phía trước, giống như một đứa trẻ làm sai cái gì, đôi mắt mọng nước lộ ra vài phần đáng thương.
"Bạch lão sư, cậu muốn tôi làm cái gì? Chỉ cần có thể làm cậu nguôi giận, tôi làm gì cũng được."
Nụ cười âm lãnh của Bạch Hoài Ngọc không đổi, khi Ứng Dao lại gần, khẽ động pheromone che phủ một góc này, hương hoa hồng trắng nồng đậm mê hoặc tràn ra, trộn lẫn với một loại mùi hương thần bí thơm đến lạ lùng, đem ý thức người ta kéo vào cái bẫy ảo giác sung sướng nhưng thối nát, không thể tự kiềm chế, từng bước một bị vây giữ, trở thành tù binh tùy ý Bạch Hoài Ngọc điều khiển đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Đôi mắt mọng nước của Ứng Dao như phủ một tầng hơi nước, mông lung như mưa bụi Giang Nam.
Bạch Hoài Ngọc đắc thắng cười, đầu lưỡi như phun nọc độc nói: "Tôi nghe nói nếu trán Alpha bị gõ tiếng sẽ thật lớn, cô hại tôi bị thương ở trán, không bằng cho tôi nghe tiếng gõ trán của cô đi."
"… Được."
Âm thanh nũng nịu run rẩy nói, Bạch Hoài Ngọc cho rằng bình thường Ứng Dao cũng nói chuyện như vậy, cảm thấy thú vị nhìn Ứng Dao bắt đầu.
"Bốp ——"
"Bốp ——"
Ứng Dao rất nghe lời dùng bàn tay vỗ vào trán mình, một lần lại một lần, âm thanh thanh thúy mang đến cho người ta cảm giác da thịt đều đau.
Nghe được âm thanh thanh thúy phát ra từ cái trán, tâm tình Bạch Hoài Ngọc phá lệ vui sướng, cậu thích nhìn một số Alpha cao cao tại thượng cam tâm vì cậu hạ mình, ánh mắt điên cuồng lại say mê cậu!
"Bốp —— hu hu hu…"
Không bao lâu sau tiếng đánh thanh thúy lại kèm theo tiếng khóc, tiếng khóc mong manh túng quẫn có vẻ vô cùng đáng thương.
Bạch Hoài Ngọc cảm thấy không thích hợp, phát hiện đôi mắt long lanh của Ứng Dao từng viên nước mắt thật to rơi xuống… Mà không phải giống những Alpha bị cậu mê hoặc thần chí như trước, ánh mắt tràn đầy dục vọng điên cuồng, si mê gớm ghiếc mà nhìn cậu.
—— Ứng Dao không có bị pheromone của cậu mê hoặc, cô rất tỉnh táo!
Loại nhận biết này làm Bạch Hoài Ngọc bị sốc, ánh mắt kinh hãi nhìn Ứng Dao còn đang rơi lệ, cánh môi run run hỏi: "Cô vẫn còn tỉnh sao?"
Câu này có hơi dư thừa.
Hốc mắt Ứng Dao đỏ hồng, nước mắt còn đọng lại trên lông mi, ủy khuất lẩm bẩm nói: "Đương nhiên là tôi tỉnh rồi."
Bạch Hoài Ngọc không dám tin, nắm lấy cổ tay Ứng Dao khiến cô dừng lại, nội tâm rối bời, vội vàng hỏi: "Vậy thì tại sao cô lại nguyện ý nghe lời tôi nói?"
Ứng Dao đỏ mặt, thẹn thẹn thùng thùng nói: "Không phải vì tôi muốn Bạch lão sư tha thứ cho tôi sao? Tôi không muốn làm cậu tức giận…"
Đôi mắt đen của Bạch Hoài Ngọc dừng lại, nhìn qua giống như đang thất thần, trái tim vốn dĩ bị cho rằng đã hoàn toàn bẩn thỉu lạnh lẽo bỗng trào ra một luồng hơi ấm, giống như đem một con rắn đen đặt vào nước ấm, nọc độc dùng để bảo vệ bản thân bắn vào nước ấm vô hại, ngược lại làm con rắn không cảm thấy khó chịu không thể thích ứng.
Khi cậu lại lần nữa nhìn Ứng Dao, ánh mắt Bạch Hoài Ngọc trở nên nghiêm túc kỳ dị.
—— Cho nên đôi mắt Ứng Dao giống như bị phủ một tầng hơi nước, không phải bởi vì bị pheromone của cậu mê hoặc, mà là nhóc mít ướt này khổ sở đến phát khóc.
.