Bùi Chiêu Chu trố mắt nhìn một hồi, sau đó da mặt mỏng làm khuôn mặt lạnh lùng cấm dục trở nên ửng hồng.
Ngón tay giấu ở dưới chăn không nhịn được bấu chặt một góc chăn, đôi mắt hổ phách vàng kim nửa buông xuống, cái mũi thẳng khẽ nhúc nhích, hô hấp dường như có hơi gấp gáp, thẳng đến khi không cảm nhận được hơi thở của Tư Hoài Tây lưu lại trong chăn.
Nôn nóng nhấp môi dưới, ánh mắt mông lung, ướt át, mang theo khát vọng không nói lên lời, thẳng lặng nhìn Tư Hoài Tây đứng ở cửa không dám bước vào.
Trong lòng Bùi Chiêu Chu xúc động, có chút giận dữ, trong đầu chợt lóe lên lời bác sĩ nói hôm đó, thai nhi cần có hơi thở của một người cha khác, mà lúc này dục vọng bị mắc kẹt trong yết hầu anh, giống như có con kiến bò qua không ngừng, nhịn không được thở dốc nóng rực, yếu ớt gọi: "… Lại đây."
Tư Hoài Tây cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy Bùi ca đang cám dỗ mình, đôi mắt thâm trầm trong nháy mắt nhìn chăm chú Alpha đang nằm trên giường.
Khuôn mặt Bùi ca lúc vừa tỉnh ngủ chẳng có miếng uy hiếp nào, mái tóc đen mềm mại hỗn loạn càng làm giảm khí chất lãnh đạm của anh, không biết sao sắc mặt Bùi Chiêu Chu tức giận đến ửng đỏ, đôi mắt hổ phách vàng kim giống băng bọc lửa, khiêu khích lại cám dỗ nhìn chằm chằm hắn không rời.
Yết hầu Tư Hoài Tây lên xuống, con ngươi thâm thúy tối sầm.
Mưa dội vào xửa kính vang lên ám thanh lách cách, nhìn chăm chú trong nhà, lại dội không tắt ngọn lửa dục vọng được châm trong lòng.
Tư Hoài Tây ho nhẹ một tiếng, đem lý trí bên vực hỏng mất kéo lại về bờ, ra vẻ lãnh đạm xa cách nói: "Bùi ca, chỗ tôi chỉ có một cái giường, hôm nay anh là khách, đêm nay tôi ngủ tạm một đêm trên sô pha là được rồi."
Nguyên chủ không có đủ tiền, chỉ có thể thuê phòng một gian, Bùi Chiêu Chu ngủ trong phòng duy nhất, xét tình huống thì Tư Hoài Tây cũng chỉ đành chấp nhận ngủ một đêm trên sô pha.
Bùi Chiêu Chu bất mãn híp mắt, còn có hơi khó chịu, rốt cuộc hiểu được tâm tình của Omega trong kỳ phát tình, bản năng dục vọng của thân thể đủ để phá hủy hết lý trí.
May mắn này vẫn còn trong phạm vi anh chịu đựng được, nếu cứ tiếp tục, có lẽ anh thật sự cần đi gặp bác sĩ.
Bùi Chiêu Chu không biết thai nhi trong bụng cần bổ sung bao nhiêu pheromone của Tư Hoài Tây, có thể là do Tư Hoài Tây là Beta, nồng độ pheromone tương đối thấp, cần đến gần một chút mới có thể ngửi được mùi vị mỏng manh đó.
Vì vậy, Beta luôn được coi là không có pheromone, không giống như Alpha và Omega có nồng độ pheromone dày vừa đủ để phân biệt, ví dụ pheromone của Bùi Chiêu Chu là hương cỏ.
Nhưng chuyện này không có ý nghĩa gì, nồng độ pheromone của Tư Hoài Tây tương đối thấp, còn anh muốn thai nhi phát triển tốt nên nhất định phải tiếp xúc thân mật càng nhiều hơn.
Nghĩ như vậy, trong mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên vẻ ngượng ngùng ảo não.
Phẫn nộ trừng mắt nhìn bụng một cái, bên là một hạt đậu nành nhỏ chỉ biết làm khó người cha già này, Bùi Chiêu Chu quyết định lấy nhũ danh của nó là Tiểu Hoàng Đậu
Nhũ danh là tên được đặt cho bé lúc mới sinh hoặc còn đang mang thai.
Tiểu Hoàng Đậu là đậu nành nhỏ.
Thai nhi trong bụng còn rất nhỏ, bác sĩ bảo mới tròn một tháng, chỉ to bằng hạt đậu nành.
Nghĩ đến Tiểu Hoàng Đậu còn nhỏ như vậy, Bùi Chiêu Chu vừa mới được làm cha lập tức mềm lòng, hận không thể cho nó hết thảy những gì nó muốn, lại càng đau lòng khi Tiểu Hoàng Đậu không được người cha khác yêu thương.
Còn không phải chỉ là pheromone thôi sao!
Còn không phải chỉ là một người cha khác không chấp nhận Tiểu Hoàng Đậu thôi sao!
Anh sẽ tìm được cách giải quyết khác!
Đôi mắt lạnh lùng của Bùi Chiêu Chu bùng lên ý chí quyết đấu, vẻ mặt đoan chính nhìn về hướng Tư Hoài Tây, nói: "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trải qua một hồi nói chuyện dài dòng…
Bùi Chiêu Chu ngồi nghiêm chỉnh hỏi: "Cậu suy xét thế nào?"
Tư Hoài Tây chỉnh lại suy nghĩ, Bùi ca vừa cùng hắn nói chuyện một lúc lâu, tổng kết lại chính là Bùi ca có bệnh liên quan đến phương diện pheromone, cần có pheromone của hắn giúp đỡ trị liệu, để đáp lại, Bùi ca sẽ thỏa mãn yêu cầu của hắn trong khả năng, cho dù là tài nguyên giới giải trí cũng được.
Tư Hoài Tây nhíu mày, cảm giác có gì đó không thích hợp, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi: "Anh muốn bao dưỡng tôi?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Chiêu Chu nháy mắt cứng đờ, giống như bị sốc trước lượng thông tin trong lời vừa rồi, vội vàng dùng lý do sứt sẹo giải thích: "Không phải, tôi chỉ là bị thiếu khuyết một loại pheromone tương đối đặc biệt, cần có pheromone của cậu cung cấp."
Đôi mắt Tư Hoài Tây ỉu xìu, thì ra đây là lý do Bùi Chiêu Chu tiếp cận hắn, đầu tư vào đoàn làm phim kia đúng thật là vì hắn, nhưng nói chính xác thì là để có được pheromone của hắn, vì lợi dụng pheromone của hắn để chữa bệnh cho mình, thật là… hơi châm chọc đó.
Cho nên người để ý tới hắn cũng chỉ có một loại.
Bùi Chiêu Chu đối với hắn rất đặc biệt, đặc biệt đến mức hắn tự mình đa tình.
Tư Hoài Tây không dễ dàng gì chấp nhận một người, một mình tồn tại lâu dài trong mạt thế càng làm hắn thấy rõ lòng người hiểm ác, đồng loại tàn sát, phản nội, dối trá, suy tính, lớp vỏ nhân tính đen tối bên ngoài càng bôi đen nội tâm trong ngoài của hắn, làm hắn càng thêm bài xích sống cùng đồng loại, tình nguyện sống xa con người, bên ngoài cùng đám thây ma bầu bạn.
Nội tâm Tư Hoài Tây cô lập bên ngoài, cho dù xuyên qua một thế giới khác, hắn vẫn như cũ sống trong một hòn đảo cô độc cách xa đám đông, không hòa hợp với thế giới này, giống như hắn và những người khác cách nhau một phiến lá mỏng vô hình.
Nếu không phải vì di nguyện của nguyên chủ, hắn căn bản sẽ không vào giới giải trí, có lẽ hắn sẽ sống tiếp những ngày cô độc tịch mịch như ở mạt thế.
Nhưng Bùi Chiêu Chu là ngoại lệ.
Có thể là do chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, làm cho cảm giác của hắn in sâu, nên mới chú ý đến Bùi Chiêu Chu, người nhìn như lạnh lùng này nhưng thật ra là cứng miệng mềm lòng, lại có thể là vì Bùi Chiêu Chu là người đầu tiên Tư Hoài Tây gặp được ở thế giới này nên mới thật đặc biệt.
Đặc biệt đến Tư Hoài Tây có ý nghĩ khác, không còn chỉ ở cô đảo của mình mà bắt đầu chú ý đến Bùi Chiêu Chu, chủ động mời anh tới nhà riêng, chủ động… đi vào tầm mắt nóng cháy của hắn đến mức hắn không ý thức được…
Không hiểu vì sao, Tư Hoài Tây cảm thấy nhàm chán, ánh mắt lộ ra cảm giác lạnh lẽo từ thâm tâm, nói: "Cái đó thì không cần thù lao, Bùi ca muốn gì cũng được, chẳng qua tôi muốn hỏi một câu, tại sao người đó lại là tôi?"
Bùi Chiêu Chu khẩn trương cau mày, không biết nên giải thích như nào, nhất định phải một hai nói rằng anh mang thai sao?
Chưa nói đến việc làm sao một Alpha như anh mang thai, nhớ đến lúc thề son thề sắt nói với Tư Hoài Tây anh tuyệt đối không mang thai, anh liền xấu hổ mà mặt đỏ như táo.
Anh không nói nên lời, hơn nữa nhìn Tư Hoài Tây vừa mới thành niên, lúc ở bệnh viện cũng nói ra quan điểm của hắn rồi, điều này khiến Bùi Chiêu Chu cảm thấy trái tim lạnh băng, mặc dù anh có thể hiểu cái nhìn tiêu cực của Tư Hoài Tây vì Bùi Chiêu Chu cũng là một mình cô độc lớn lên, cũng mong muốn một gia đình hoàn chỉnh, nhưng sau khi biết tuyến sinh dục bị tổn thương sau này không cách nào sinh sản, hy vọng liền tan biến.
Mất đi rồi lại tìm được, Bùi Chiêu Chu khao khát có một đứa con, có một gia đình hoàn chỉnh, vì vậy lần này anh tuyệt đối không buông tay.
Có thể Tư Hoài Tây sẽ không chấp nhận Tiểu Hoàng Đậu, nếu hắn biết chân tướng, hắn sẽ không đồng ý sinh đứa nhỏ này ra, Bùi Chiêu Chu không muốn suy nghĩ ác ý nhưng lỡ như hắn không muốn cho anh mượn pheromone thì làm sao giờ?
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu ảm đạm, mím chặt môi không lên tiếng.
Ánh mắt Tư Hoài Tây lạnh nhạt hỏi: "Không phải tôi thì sẽ có những người khác đúng không? Nếu vậy… Bùi ca, anh phải lựa chọn tôi, chỉ có thể lựa chọn tôi!" Âm cuối giống như rít từ khẽ răng ra, cất giấu ghen tuông cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Bùi Chiêu Chu âm thầm thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi sẽ không lựa chọn người khác."
Vẻ mặt Tư Hoài Tây dịu đi một chút nhưng vẫn sắc bén hỏi lại: "Vậy thì Bùi đại tổng tài cần tôi đến khi nào, chứng khuyết thiếu pheromone của anh không thể cả đời không khỏi đi."
Bùi Chiêu Chu suy nghĩ một chút, nói: "Chín tháng." Đã hoài thai được một tháng, mười tháng mang thai còn thừa chín tháng.
Tư Hoài Tây cắn răng: "Được! Vậy chín tháng này anh không được tìm người khác thay thế tôi!"
Bùi Chiêu Chu đương nhiên sẽ không tìm, hơn nữa Tiểu Hoàng Đậu cũng chỉ cần pheromone của cha ruột là Tư Hoài Tây, lặp lại động tác gật đầu dứt khoát ừ một tiếng.
Tư Hoài Tây một bên còn bực bội trong lòng, một bên nhịn không được hỏi: "Phải bổ sung pheromone cho anh như thế nào?"
Bùi Chiêu Chu nhớ lại lời bác sĩ dặn, thuật lại: "Tiếp xúc da thịt, hôn môi, ôm ấp, đánh đấu đều được… Cách tố nhất chính là làm tình."
Càng nói về sau, bên tai Bùi Chiêu Chu hơi nóng lên, nói những lời vô liêm sỉ này trước mặt mọi người là vi phạm nghiêm trọng đến sự giáo dưỡng của anh, nhưng cố tình đây là lời bác sĩ dặn.
Vì Tiểu Hoàng Đậu anh không thể không nói ra những lời như vậy.
Con ngươi Tư Hoài Tây sửng sốt, thậm chí có chút thất thố.
Hắn còn tưởng để thu được pheromone phải dùng đến những cách như lấy máu và mô người giống phòng thí nghiệm ngầm ở mạt thế, ai ngờ kết quả lại là những phương thức như này…
Tâm trạng nặng nề của Tư Hoài Tây đột nhiên buông lỏng, thì ra dùng những cách truyền pheromone này, mệt hắn còn vừa nản lòng thoái chí, cho rằng Bùi Chiêu Chu nhìn trúng khối cơ thể bị tinh thần lực rèn qua này của hắn có thể trị khỏi căn bệnh hiếm thấy ở tinh tế, yêu cầu có máu của hắn để trị liệu.
Nếu dùng phương thức này, đến lúc đó hắn cũng không ngại cho nhiều hơn đâu.
Tư Hoài Tây hơi nhếch lên khóe miệng, lôi kéo cổ áo xuống, ánh mắt thâm thúy mà nói: "Vậy kim chủ địa nhân, anh dự định khi nào thì bắt đầu?"
Nghe được những lời này, Bùi Chiêu Chu không hiểu sao cảm thấy chột dạ khó xử, cố ý làm mặt lạnh, lại không biết trong mắt Tư Hoài Tây lại ngon miệng đến cỡ nào.
Bùi Chiêu Chu quật cường giải thích: "Tôi không phải kim chủ của cậu, quan hệ giữa chúng ta không phải bao dưỡng, những tài nguyên đó là thù lao tôi trả cho cậu vì cậu chữa bệnh giúp tôi, nếu cậu không tin tôi có thể viết một bản hợp đồng cho cậu, với danh nghĩa Tổng Giám đốc Công ty Cơ giáp Lam Hàng, tôi sẽ không khiến cậu chịu thiệt thòi."
Tư Hoài Tây không đàng hoàng kịt mũi ừ ừ hai tiếng: "Vậy, kim chủ đại nhân dự định bắt đầu thực hiện hợp đồng khi nào?"
"… Đêm nay."
"Được."
- ------------------------------------
Đèn đã tắt.
Không khí khô nóng khiến người hô hấp khó khăn, kèm theo đó là từng đợt tiếng thở dốc.
Hai mắt Bùi Chiêu Chu đẫm hơi nước, xô đẩy người đàn ông sau lưng, âm thanh mang theo hoảng loạn nói: "Không được làm đến cùng!"
"Chậc! Thực sự làm khó người ta."
Tư Hoài Tây thấp giọng nói, mang theo ý muốn trừng phạt cắn khẽ lỗ tai Bùi Chiêu Chu, giọng nói từ tính dục cầu bất mãn gợi cảm đến rối tinh rối mù, cười xấu xa nói: "Tuân mệnh, kim chủ đại nhân.".