Trong phòng bếp truyền tới một mùi hương mê người.
Động tác Tư Hoài Tây nhanh nhẹn cắt thịt gà thành khối, thịt gà trắng nõn được ướp với muối, dầu, gừng băm một hồi để khử tanh, giúp thịt càng thêm thơm ngon.
Chờ đến khi cháo trắng trong nồi bắt đầu sôi li ti thì cho gà vào cháo nấu chín lần hai, vị thơm của thịt gà hòa với cháo trắng còn ấm, cuối cùng rắc một chút hành thái nhỏ vào, một bát cháo gà gừng tẩm bổ dạ dày được nấu xong.
Cháo gà trắng có ít hành lá nổi phía trên, thịt gà mềm, gạo được nấu vừa chín tới, dưới ánh đèn ấm áp còn mang lại cho người ta cảm giác bữa cơm gia đình hạnh phúc.
Trong lòng Bùi Chiêu Chu hơi xúc động, đây là lần đầu tiên có người chủ động nấu ăn cho anh.
Khi nãy Tư Hoài Tây bận rộn trong bếp, còn bảo anh ở phòng khách chờ cơm, anh còn tưởng Tư Hoài Tây lấy thức ăn bình thường từ tủ lại ra hâm nóng rồi ăn, người ở tinh tế Đế Quốc đều làm như vậy, mà hầu hết chức năng của nhà bếp là cung cấp các cách nấu lại món ăn bình thường tại nhà.
Chỗ này có thể hiểu như đồ hộp, đồ ăn liền, đồ tự sôi cần nấu lần nữa mới ăn được.
Nhưng không ngờ nhà bếp dưới tay Tư Hoài Tây lại không giống bình thường, không bao lâu liền có một mùi hương đặc biệt tỏa ra, một chút cũng không giống mùi của thức ăn bình thường.
Chờ Tư Hoài Tây bưng lên, Bùi Chiêu Chu nhìn bát cháo đầy đủ hương vị này, ánh mắt còn hơi đờ đẫn không kịp phản ứng.
Nếu không phải vừa nãy thấy Tư Hoài Tây biến nguyên liệu thành thực phẩm, từng bước một đem thịt gà sống biến thành một chén cháo gà, anh còn cảm thấy Tư Hoài Tây là một siêu đầu bếp từ một nhà hàng nào đó đóng gói gửi cho anh.
Tư Hoài Tây nghĩ dạ dày Bùi ca không tốt nên mới cố ý làm một nồi cháo gà để anh dễ tiêu hóa.
Thỉnh thoảng trong mạt thế hắn cũng bắt được gà rừng ở nơi rừng rậm, thây ma không ăn gà, hơn nữa chỗ kia dân cư thưa thớt, không có dị năng giả thì sẽ không ai đi vào, ai biết có thây ma hay thú thây ma linh tinh gì nhảy ra không, nhưng quả thật hắn có bắt được không ít, còn lấy không ít trứng gà rừng.
Tư Hoài Tây thân là người Hoa, cho dù đi đến đâu cũng sẽ mang theo một số gia vị, thủ pháp làm gà nướng cực đỉnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm cháo gà.
May mắn thay, ở mạt thế dù nhặt được cuốn sách nào hắn cũng sẽ xem qua, tình cờ đọc được một số công thức nấu ăn, trong đó có nhắc tới cách làm cháo gà.
Trí nhớ Tư Hoài Tây tốt, còn là một dị năng giả hệ tinh thần, tốc độ khai phá đại não cao, trước kia khi dị năng còn ở cấp thấp hắn phải xem hai lần mới nhớ kỹ, sau này chỉ cần liếc mắt qua liền nhớ hoàn chỉnh quyển sách.
Nhưng ghi nhớ thì ghi nhớ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn làm cháo gà, dụng cụ làm bếp ở thời đại tinh tế này dùng chưa quen, hơn nữa người nơi này khẩu vị khác biệt, nhớ tới một ít đồ ăn tổng hợp kỳ kỳ quái quái, cùng nhà hàng hắc ám vừa đến kia, thật khó nuốt trôi với người dân nơi này…
Tư Hoài Tây không khỏi nhíu mày, đôi mắt trong trẻo hoang mang hỏi: "Ăn không ngon miệng sao?"
Bùi Chiêu Chu nhìn đôi mắt xanh ngoan ngoãn sáng ngời kia, chủ nhân đôi mắt đáng thương hề hề nhìn anh (không phải), trong lòng lập tức mềm nhũn, cảm giác ấm lòng vô cùng, vội vàng giải thích: "Không phải, chỉ là… có chút ngoài ý muốn, cậu thật sự biết nấu ăn theo phương pháp cổ."
Tư Hoài Tây: "Trước kia có đọc sách tương tự, Bùi ca, anh ăn nhanh lên, dạ dày anh không tốt, giữa trưa còn chưa ăn gì vào bụng, chắc anh đói rồi."
Bùi Chiêu Chu quả thực có hơi đói bụng, từ giữa trưa đến giờ bụng vẫn luôn trống rỗng, hơn nữa đứa bé trọng bụng còn ầm ĩ, thỉnh thoảng bị nôn nghén khiến anh chán ăn hơn.
Nhưng nhìn thấy bát cháo gà đặc biệt này lại gợi lên cảm giác thèm ăn.
Bùi Chiêu Chu dùng muỗng múc một muỗng cháo gà ăn, hai mắt tức khắc sáng ngời, ăn cháo vào trong miệng, mùi vị thơm ngon đặc trưng của cháo gà tràn ra trên đầu lưỡi, cháo được nấu đặc sệt không bị cặn không cần phải nhai, rất tự nhiên chảy vào thực quản làm cả người từ bụng đến tứ chi đều ấm lên.
Anh chưa từng ăn qua món cháo nào ngon đến vậy, thậm chí món ăn do đầu bếp hàng đầu hoàng cung làm ra từ phương pháp nấu ăn cổ cũng không so được với bát cháo gà thơm ngon ngọt dịu này!
Làm sao mà nó có thể ngon đến vậy!
Bùi Chiêu Chu chợt nhớ tới cuốn truyện hồi bé anh xem, tiên nữ thánh mẫu sẽ nấu một bữa tiệc mỹ thực mà tất cả mọi người trên thế gian sẽ không bao giờ quên.
Anh cảm thấy Tư Hoài Tây là một tiên nam có thể nấu ăn!
Chỉ chốc lát sau, Bùi Chiêu Chu thở hổn hển ăn, ăn càng lúc càng nhiều, trán cũng úa ra mồ hôi nóng, một bát cháo nhanh chóng thấy đáy.
Tư Hoài Tây híp mắt, nhìn đến vui vẻ theo.
Thấy Bùi Chiêu Chu đã ăn gần xong, chủ động đi vào bếp lấy thêm một bát khác cho Bùi Chiêu Chu.
Không biết có phải do Bùi Chiêu Chu mang thai hay không, bị bát cháo gà này kích thích thèm ăn, một nồi cháo đã ăn hết phân nửa rồi mới nhớ Tư Hoài Tây chưa ăn được gì, chỉ lo cho anh.
Trong mắt Bùi Chiêu Chu hiện lên vẻ hối hận, chậm rãi buông chén đũa, nhìn Tư Hoài Tây nói: "Tại sao cậu không ăn cùng?"
Tư Hoài Tây nhìn non nửa bát cháo gà còn dư lại của Bùi Chiêu Chu, hỏi ngược lại: "Bùi ca, anh không ăn nữa à? Trong nồi còn mà."
Sắc mặt Bùi Chiêu Chu hiện lên tia khô khốc, chợt nhớ chính mình đã ăn liên tiếp sáu bảy bát, ước chừng nồi cháo gà đã bị anh ăn gần hết, lập tức ngoảnh mặt qua một bên, lúng túng nói: "No rồi." Thực ra còn chưa no.
Tầm mắt Tư Hoài Tây đảo qua nửa bát cháo gà còn lại, trong mắt có chút tiếc, hắn không thích lãng phí đồ ăn, nhưng vẫn cười nói với Bùi Chiêu Chu: "Trong nồi còn dư một ít cháo gà, nếu không chê Bùi ca cứ mang về ăn."
Thực ra Bùi Chiêu Chu không muốn ra về, nhưng cũng không tìm được cái cớ gì ngay, đành ậm ừ ừm một tiếng, sau đó dù nói no rồi vẫn ăn hết nửa bát cháo còn lại.
Kết thúc bữa ăn, Bùi Chiêu Chu miễn cưỡng không tha ăn ngụm cuối cùng, còn theo bản năng liếm môi.
Tư Hoài Tây nhìn cái bát trống rỗng, lại nhìn sắc mặt Bùi Chiêu Chu trở nên hồng hào, cảm thấy mỹ mãn càm bát đũa đi rửa.
Bùi Chiêu Chu biết mình ăn xong thì nên rời.
đi nhưng trong lòng lại không muốn rời khỏi một chút nào, đôi con ngươi hổ phách vàng kim nhìn thẳng vào bóng lưng Tư Hoài Tây đang thu dọn ở nhà bếp, kiềm không được mắt thèm, cắn móng tay.
Rầm rầm ——
Bên ngoài đột nhiên mưa to tầm tã, sấm sét ầm ầm.
Hai mắt Bùi Chiêu Chu sáng ngời, lại gần Tư Hoài Tây nói: "Bên ngoài đang mưa."
Tư Hoài Tây giống một thằng ngốc không hiểu phong tình, thật sự nhìn ra ban công, bên ngoài mây đen tụ lại, mưa rơi xuống không ngừng, có hạt nước mưa đọng lại trên cửa, nói: "Vậy chờ mưa nhỏ lại chút đi."
Đôi mắt Bùi Chiêu Chu lập tức u ám: "Lỡ như mưa thật lâu thì sao?
Ở mạt thế, Tư Hoài Tây đã quen sinh hoạt một mình, cũng biết nhìn thời tiết, không thèm để ý nói: "Không sao, trời đột nhiên mưa lớn chỉ chốc lát sẽ ngừng, nhiều nhất là một hai giờ sẽ nhỏ lại."
Bùi Chiêu Chu không cam lòng nhíu mày nói: "Nhưng trở về cũng quá muộn."
Tư Hoài Tây nhìn đồng hồ trên tường, nghi hoặc hỏi: "Cũng đâu muộn, hiện tại mới sáu giờ, thêm hai giờ nữa mới tám giờ, nếu thật sự quá muộn thì Bùi ca, tôi đưa anh về nhà."
Bùi Chiêu Chu: "…" Đối thủ này cực kỳ khó chơi.
Hết cách, đôi mắt Bùi Chiêu Chu tối sầm lại, anh cũng không muốn làm vậy.
Chờ đến khi Tư Hoài Tây đi ra ngoài, phát hiện Bùi Chiêu Chu ngồi trên sô pha, lưng cong lại, tay trái thỉnh thoảng vuốt ve bụng, đôi môi hồng nhuận cắn chặt, mày chau lại, cơ thể có vẻ không khỏe.
Ánh mắt Tư Hoài Tây hoảng sợ, vội vàng giữ chặt cánh tay Bùi Chiêu Chu, nói: "Bùi ca! Bệnh bao tử của anh lại tát phát nữa phải không, tôi đưa anh đến bệnh viện."
Bùi Chiêu Chu nhíu chặt mày, vẻ mặt lóe lên tia đau đớn, hạ giọng nói: "Không sao, sau khi uống cháo của cậu thì tốt hơn nhiều rồi, chẳng qua là hơi không thoải mái, để tôi nghỉ một chút là được rồi."
Tư Hoài Tây không yên tâm lại không thể lay chuyển Bùi Chiêu Chu nhất quyết không đến bệnh viện, nhìn bệnh nhân không nghe lời này, thầm thở dài một hơi, nói: "Vậy thì vào phòng tôi nghỉ chút đi, nếu như vẫn còn đau, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.
"
Bùi Chiêu Chu giống như đã thành công leo lên giường Tư Hoài Tây.
Chiếc giường mềm mại sạch sẽ tràn đầy hơi thở của Tư Hoài Tây, bất tri bất giác làm Bùi thả lỏng tinh thần, mi mắt run lên, mơ màng sắp ngủ, thai nhi trong bụng cũng giống như cảm thấy được hơi thở của người cha ruột khác, an ổn ngoan ngoãn, không gây chút rắc rối nào cho anh.
.