Đôi mắt to của Lunaria mở to.
Khuôn mặt của người đàn ông gần đến mức che hết tầm nhìn của cô.
Hơn nữa, lưỡi của họ vẫn còn đang quấn lấy nhau đầy nóng bỏng .
"K-khôngggg!"
Lunaria dùng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình để đẩy ngực của người đàn ông ra, thế nhưng đôi tay mảnh khảnh của cô không thể làm lay chuyển thân hình đồ sộ của cậu ta được.
"Ý thức của ngài đã quay lại rồi sao ạ, thưa công chúa điện hạ?"
Trong khi nói như thế, người đàn ông chậm rãi tách mình ra khỏi Lunaria và nở 1 nụ cười nhẹ nhõm thuần úy.
"Ngài không cần phải lo lắng thêm bất cứ điều gì nữa cả, thưa công chúa Lunaria. Giờ ngài cảm thấy thế nào ạ?"
"Huh?"
Chỉ sau khi Kurats nói ra những từ đó thì Lunaria mới để ý rằng cảm giác xói mòn, thứ vốn đang dày vò cô và cảm giác tuyệt vọng khi cô mất đi sức sống của mình, cả 2 đã hoàn toàn biết mất.
Cô tự hỏi rằng, đã bao lâu kể từ lần cuối cô cảm thấy cảm giác khỏe khoắn này?
"--Anh đã chữa cho tôi sao?"
Quên mất về nụ hôn ít lâu trước, Luanria vô cùng háo hức nhìn người đàn ông.
Thân hình to lớn phi thường của cậu ta thật mới mẽ khi nhìn vào, giống như đang nhìn 1 cây cổ thụ đơn độc giữa thảo nguyên vậy.
Và dù không thể được coi là tuýp người đẹp trai, nhưng cậu ta vẫn có những đường nét nổi bật, và đôi mắt đầy tĩnh lặng của cậu đã làm Lunaria say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lunaria chắc chắn rằng người đàn ông này chính là nguồn gốc thật sự của cái cảm giác an toàn mà cô đã được cảm nhận trước khi tỉnh dậy.
"Mặc dù những gì mà thảo dân hành động trước đó là do sinh lực của ngài đã thấp đến mức nguy hiểm, nhưng đó vẫn là do thảo dân tài hèn sức mọn không đủ năng lực. Thảo dân xin chân thành tạ tội ạ."
"Trước đó... Ah!"
Khi nói những lời đó thì cô cuối cùng cũng nhớ lại sự thật rằng đã hôn mình đã hôn nhau ít lâu trước.
Mặt Lunaria đỏ bừng khi cô nhớ cảm giác đặt cái lưỡi ấm áp của mình xuyên qua đôi môi kia để chạm đến được thứ nước bọt đầy bí ẩn và ngọt ngào đó.[note15566]
Ngoài ra, cô nhớ lại lúc mình còn là 1 đứa trẻ, cô đã ước có được nụ hôn đầu với phu quân của mình sau khi thành thân.
(Vậy có nghĩa là người này... Không, đợi đã! Mình đang nghĩ cái gì thế này!)
"--K-không thể khác được vì anh làm như thế để chữa bệnh cho tôi mà. Vậy, tên anh là gì? Tôi muốn biết cách xưng với vị cứu tinh của mình."
"Thảo dân là Kurats Hans Almadianos ạ. Ngoài ra, ngài không cần phải bận tâm về bất kỳ tác dụng phụ nào cả, vì thế nên nếu ngài không phiền thì xin hãy cho đức vua xem mình đã khỏe lại đến mức nào đi ạ."
"Rất tốt! Vậy, Kurats hãy dẫn đường đi! Và từ giờ trở đi thì sẽ ổn nếu gọi tôi là Luna khi chúng ta ở 1 mình."
Lunaria đứng lên cùng 1 nụ cười vui vẻ.
Cái tính cách vui vẻ và hoạt bát này là nét quyến rũ của Lunaria, đó chính là đặc điểm duy trì sự nổi tiếng của cô.
Trải nghiệm 1 nét quyến rũ nữ tính khác với Cornelia, Kurats suýt soát giữ được biểu cảm trên khuôn mặt mình.
Vì chính cậu là người đã khởi xướng nên hiện giờ Kurats không thể cho phép bản thân mình bị bất lợi tâm lý được.
"Vậy, xin hãy giữ lấy tay thảo dân thưa công chúa điện hạ."
Dĩ nhiên là Kurats sẽ không thể tự ý chạm vào 1 người phụ nữ như thế này rồi.
Sự thật là những hành động đó của Kurats thậm chí không phải là của chính cậu, cậu ta chỉ đang đơn thuần lặp lại những lời do Bernst đã soạn cho cậu mà thôi.
Tuy nhiên, cậu ta không chỉ đơn thuần lặp lại những lời đó với 1 tông giọng đều đều, mà ngược lại, có vẻ như cậu ta có tài năng đáng ngạc nhiên khi nói tới diễn kịch, nhưng ngay cả vậy...
(Không phải điều này sẽ trở nên khủng khiếp sao...)
Bernst thở 1 dài vì ông lo lắng về tương lai của bản sao của mình.
*****
"--Phụ vương!"
Trông thấy cô con gái của mình lần đầu tiên có 1 làn da đẹp đé và dáng vẻ khỏe mạnh sau 1 thời gian dài, Christopher đứng bật dậy cùng 1 cảm xúc nhẹ nhõm vô bờ.
"Ooh! Lunaria! Con thực sự đứng dậy được rồi ư?!"
Lunaria là 1 trong 2 cô con giá độc nhất của Christopher.
Trong khi Lunaria là người vốn nổi tiếng do tính cách hồn nhiên và vui vẻ của mình thì cô còn có 1 người chị ít nổi tiếng hơn, Felbel, người hầu như trái ngược với cô.
Nhưng Christopher thương yêu cả 2 người họ, và trong mắt ông thì họ vẫn là những cô con gái bé bỏng mà thôi.
Do vậy mà mọi người chỉ có thể đoán chừng về nỗi đau sâu thẫm mà ông phải chịu trong khi nhìn cô con gái của mình mất dần sinh lực sống ngày qua ngày vì 1 lý do không rõ.
Trái tim của ông đang dần tan nát khi ông cam chịu sự thật rằng có lẽ ông sẽ không bao giờ có thể lại được nhìn thấy cô ấy trong tình trạng khỏe mạnh nữa.
Nhưng giờ, khi ông nhìn vào khuôn mặt của Lunaria trong khi ôm lấy cô thì tất cả những lo lắng ấy đều hoàn toàn bị xóa sạch.
"Ơn chúa--ơn chúa, con đã bình an hồi phục, Lunaria"
"Không, phụ vương... Điều này là không thể nếu như không có sự điều trị của ngài Kurats ạ."
Khi Lunaria nói thế, cuối cùng Christopher cũng để ý tới Kurats, người đang đứng cách đó khoảng 3 bước chân ở phía sau trong khi quan sát cảnh tượng hoan hỉ này.
Có vẻ như cậu ta đang cẩn thận để không làm gián đoạn cảnh cha và con gái ôm lấy nhau.
"Cậu đã làm rất tốt. Như 1 người cha, từ tận đáy lòng mình ta xin cảm ơn cậu."[note15567]
"Thảo dân thật vinh hạnh khi có thể góp được chút sức hèn của mình ạ."
Kurats đã bị đe dọa là sẽ bị rơi đầu trong trường hợp thất bại, nhưng có những điều tốt hơn là không nên nói ra.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, Christopher bắt đầu nhận thấy có điều gì đó không ổn khi ông nhìn vào Kurats, người dường như không quá tự cao cũng không quá tự khiêm tốn về thành tích của mình.
Thậm chí đến cả các lang y và pháp sư của vương quốc cũng không thể tìm ra nguyên nhân đằng sau tình trạng của Lunaria dù họ đã dùng hết khả năng của mình.
Có thể khiến cho cô ấy bình phục hoàn toàn chỉ trong 1 thời gian ngắn, đó không phải là 1 thành tích tầm thường.
Nhà vua tự hỏi, làm cách nào mà 1 cậu bé chỉ mới 18 tuổi mà đã trở nên tài giỏi như vậy?
"Cậu nói là đã được mẫu thân của mình chỉ dạy phải không?"
"Vâng thưa bệ hạ."
"Thế cậu có từng nghe về người mà mẫu thân cậu theo học không"
Ngay cả khi Christopher chưa từng nghe tên mẹ của Kurats, Friggs, đi nữa thì ông vẫn đoán rằng mình có thể sẽ biết tên sư phụ của cô ấy.
Rốt cuộc thì 1 pháp sư bình thường đột nhiên có thể đạt được 1 sức mạnh vượt trội so với toàn vương quốc là điều bất khả thi.
"Thảo dân nghe được từ mẫu thân mình rằng bà ấy được bà của thảo dân chỉ dạy ạ. Gia đình của thảo dân là 1 hiền giả gia vốn truyền thụ các kỹ thuật của mình từ đời này sang đời khác ạ."
"Hiền giả?"
"Vâng ạ, thảo dân nghe rằng ma thuật của chúng thảo dân là 1 dòng hoàn toàn khác với ma thuật mà công chúng biết đến ạ."
Hệ thống ma thuật được sử dụng hiện tại của lục địa Liastra là hệ thống ma thuật Arthurius Sorcery.
Việc đơn thuần tồn tại 1 hệ thống khác sẽ rất đáng kinh ngạc, nhưng nếu những kỹ năng của hệ thống đó vượt trội hơn các kỹ năng của Arthurius thì nó sẽ thay đổi thể giới.
"... Cậu đã nói rằng có thứ mình muốn, phải không? Thế, giờ là lúc để lấy phần thưởng của cậu đấy. Cậu được tự do yêu cầu bất cứ điều gì." [note15568]
"Nếu như vậy thì khởi bẩm bệ hạ, thảo dân muốn được phong tước và được ủy quyền để cai trị toàn bộ ngôi làng Gaura ạ."
"Làng Gaura?"
Christopher lục lại ký ức của mình.
Thế nhưng quả như mong đợi, ngay cả vua của 1 nước cũng không thể nhớ được hết tên của những ngôi làng nhỏ và những ngôi làng xa xôi.
"Nó là 1 ngôi làng nhỏ chỉ có khoảng 100 nhân khẩu và nó được cai trị bởi ngài bá tước Hazel ạ."
"Tại sao cậu cần ngôi làng nhỏ đó?"
Christopher khá tò mò về lý do đằng sau cái mong ước tầm thường này.
Với sức mạnh của mình thì Kurats sẽ được định sẵn trên con đường vinh quang nếu cậu làm việc cho chính quyền ở thủ đô hoàng gia mà không cần phải quan tâm về bất kỳ ngôi làng nào hay những điều linh tinh khác.
"Tục lệ của nhà chúng thảo dân là bắt buộc phải che giấu ma thuật bằng cách chỉ truyền lại trong gia đình, và đó là lý do đã ràng buộc thảo dân ạ."
Sau đó, Kurats đã cho nhà vua biết rằng con trai của bá tước Hazel, Joshua, đã cướp lấy người chị Cornelia của cậu như là 1 cái cớ trong khi thực ra là nhắm đến ma thuật của gia đình.
"Gia đình của chúng thảo dân đã bảo vệ tục lệ ấy trong 1 thời gian dài, nhưng nó không đáng để phải hy sinh đi sự trinh bạch của chị gái thảo dân. Chị ấy là người thân duy nhất còn sống của thảo dân ạ. Do đó mà thảo dân muốn khẩn cầu tấm lòng khoan dung của ngài ạ, thưa bệ hạ."
"Không phải gã đàn ông đó coi thường sự trong trắng của 1 người trinh nữ sao? Ngay cả khi nếu đức vua có bỏ qua cho hắn đi nữa nhưng tôi thì không."
Lunaria, người cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện, đã hét toáng lên.
Christopher chết lặng, nở nụ cười méo mó trên mặt mình. Mặc dù cũng giống như cô ấy, ông đã cho rằng câu chuyện này là 1 sự ô nhục và cô con gái của ông đã nói thay ông trong cơn tức giận của mình.
"Vậy thì, ta chấp thuận phần thưởng này. Ta phong cậu làm lãnh chúa của làng Gaura như là 1 nam tước của vương quốc."
Bất kể những chi tiết thực sự ở phía sau có thế nào đi nữa thì việc Christopher để vuột mất Kurats vốn không phải là 1 ý hay.
Hệ thống ma thuật vô danh mà Kurats đã sử dụng là rất hấp dẫn.
Đây là lúc để ban thưởng cho cậu và đồng thời cũng là dịp để trói buộc cậu ta vào vương quốc Jormungand.
"Xin tạ chủ long ân, nhưng thảo dân không hề xứng đáng với 1 phần thưởng lớn như vậy ạ."
Mặc dù Bernst đã nghĩ rằng nếu Kurats được phong tước kỵ sĩ là quá tốt rồi, nhưng có vẻ như Christopher đánh giá Kurats cao hơn dự kiến. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là do ma thuật của Bernst.
(Đây là 1 điềm tốt.)
"Vậy, hạ thần sẽ trở về ngay lập tức để chăm sóc kẻ làm ra điều xằng bậy kia, tuy nhiên, liệu thần có thể nhận 1 bằng chứng để chứng minh địa vị của mình không ạ?" [note15569]
Nếu 1 thường dân như Kurats mà nói rằng cậu đã trở thành 1 lãnh chúa chỉ trong 1 ngày thì chỉ có người điên mới hoàn toàn tin lời cậu kể mà thôi.
Để chặn họng gia đình bá tước Hazel và để chúng khỏi chống cự thì Kurats sẽ cần 1 chứng cứ mà khiếm bọn chúng chỉ cần liếc sơ qua là phải tin mới được.
Christopher cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng nhìn thấy những biểu hiện nôn nóng phù hợp với 1 chàng trai trẻ như anh ta.
Mất đi sự cuốn hut và tính nhẫn nại của 1 vị lão vương trước đó, nhà vua gượng cười khi ông tự hỏi rằng đó là do những kỹ năng thao túng nào đó hay là do ảo ảnh.
"Lấy tấm lệnh bài này đi. Đây là bằng chứng rằng cậu đang nằm dưới sự chỉ đạo trực tiếp của nhà vua. Nếu có kẻ nào dám chống lại bằng chứng này thì cậu có thể nhân danh ta mà trừng phạt chúng."
Vốn ban đầu thì tấm lệnh bài mà nhà vua đã ban cho Kurats chỉ được ban cho những thuộc cấp phục vụ trực tiếp cho mình vào những nhiệm vụ khẩn cấp mà thôi.
Nhà vua làm điều này là bởi ông tin rằng sẽ tốn quá nhiều thời gian cho việc hoàn thành các thủ tục gửi 1 quan chức chính phủ để thông báo cho tên bá tước về tình hình.
"Thần xin đội ơn thánh ân vì đã tin tưởng thần."
Kurats cuối đầu mình trong khi giơ 2 tay ra trước để nhận tấm lệnh bài.
"Vậy thì xin thứ lỗi về sự thất lễ của thần, nhưng thần cần phải đi ngay ạ. Việc này sẽ không tốn nhiều thời gian đâu ạ. Thần sẽ trở lại để hỏi thăm công chúa điện hạ về cách mà kẻ thủ ác sẽ làm từ giờ trở đi ạ."
"Này, cậu--."
Christopher đã gọi cho Kurats nhưng ông đã nuốt lại những lời của mình trước khi có thể hoàn thành câu nói.
Đó là bởi cơ thể của Kurats đã biến mất chỉ trong chốc lát.
"Không thể nào!"
Chuyện này đáng lẽ là bất khả thi.
Có 1 hệ thống rào chắn ngăn ma thuật mạnh mẽ xung quanh cung điện hoàng gia. Bởi nếu mà người ta thực sự có thể dịch chuyển đến và đi từ cung điện quá dễ dàng thì hoàng tộc sẽ không biết khi nào họ sẽ bị những sát thủ tấn công và họ sẽ phải luôn cảnh giác.
Cso vẻ như Kurats đã nói thật về chuyện có 1 hệ thống ma thuật khác với Sorcery.
"--Và còn, kẻ thủ ác? Cậu ta đang nói về chuyện gì vậy Lunaria?"
Christopher không thể xem những lời nói của Kurats như những lời vô nghĩa của 1 tên thường dân được.
Christopher không hề nghi ngờ rằng người đàn ông đó sẽ không hề nói những lời ấy nếu như không có tự tin và lý do để để chúng lại.
"Nó chỉ giống như cậu ta nói đó ạ. Có kẻ nào đó đã đặt 1 con quái vật vào cơ thể con nhằm mục đích lấy mạng con. Và có vẻ như cậu ta đang lên kế hoạch để tìm ra kẻ đó."
Khi Lunaria nói như thế, khuôn mặt xinh đẹp của cô đã ửng đỏ vì xấu hổ, trông như 1 vị tiểu thư đang mong ngóng 1 chàng kỵ sĩ trong 1 bộ giáp sáng chói vậy.