Hà Lạc Lạc đang ngán ngẩm muốn mò lên phòng Châu Chấn Nam gỡ gạc mấy tí, bỗng nhiên điện thoại lại rung lên từng đợt.
[Hội anh em đua xe]
Trạch Penguin học trưởng:《Anh em ơiiiiiii》
Trạch Penguin học trưởng:《Lên phòng anh zẫy đeeeee》
Hạ Iron:《Ủa ủa cái gì vậy cái gì vậy? Có hội hè gì à?》
Diêu chùm chường:《Nãy giờ tôi chẳng thấy Châu Chấn Nam đâu cả, ở chỗ anh à?》
Trạch Penguin học trưởng:《Cứ lên rồi biết :))))》
Trạch Penguin học trưởng: Nam Nam đeo tạp dề cute phô mai que.jpg
Hà Lạc Lạc trợn tròn mắt, lực sát thương từ tấm ảnh này quá lớn, trực tiếp đánh rớt HP của cậu xuống.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa, Hà Lạc Lạc lại mong ngóng xem có phải Trạch hội trưởng nhá hàng thêm tí ảnh của Nam Nam không, thì ra là Yên Hủ Gia nhắn tới, nội dung: 《Ai đó cứu giúp tôi với, tôi đang ở cổng trường, chỗ này nguy hiểm chết đi được》
Hà Lạc Lạc nhìn xung quanh, đúng lúc cậu đang đứng gần cổng, mặt lạnh tanh nhắn lại: 《Được, chờ chút》
Bước tới mấy mét, Hà Lạc Lạc quả nhiên thấy bóng xe lăn quen thuộc kia, đi tới gần, cậu nhếch miệng: "Chào."
Yên Hủ Gia ngước lên nhìn, ánh mắt lạnh chẳng kém: "Hờ, lúc tôi đi, cậu chắc xơ múi được nhiều lắm nhỉ?"
Hà Lạc Lạc đẩy xe Yên Hủ Gia đi giữa dòng người, âm thanh thấp đến cực điểm: "Cũng tàm tạm, nhưng đúng là không có anh thì cái gì cũng thuận lợi hơn nhiều."
Yên Hủ Gia đảo mắt, tặc lưỡi một cái.
"Sao? Tặc lưỡi cái gì? À đúng rồi, chắc anh đang mong người tới lôi anh đi sẽ là Nam Nam chứ chẳng phải tôi đâu nhỉ?" Khoé miệng Hà Lạc Lạc càng nhấc lên cao hơn, "Khổ thật, hi sinh cả thân mình thế mà..."
Yên Hủ Gia nghiến răng, khoé mắt cũng vương đầy ý cười: "Đúng là cùng một loại người, cậu cũng hiểu tôi đấy. Chỉ tiếc, người hi sinh vì Chấn Nam ấy lại chẳng phải là cậu, đứng ở ngoài sợ hãi chắc cũng đau khổ lắm đúng không?"
Đấu khẩu qua lại mấy câu, hai người duy trì im lặng, trong không khí như bắn ra tia lửa tạch tạch ngay giữa tiết trời mùa đông giá rét.
Một hồi sau, trước mặt Châu Chấn Nam, hai người lại cười cười nói nói, trở thành hình ảnh ấm áp nên có giữa hai người đồng đội với nhau.
Châu Chấn Nam vui vẻ mở cửa cho hai người họ, nhanh lẹ kéo cả hai vào: "Tới rồi hả? Mau vào đi, có điều bất ngờ đó~~"
Hà Lạc Lạc tiếc nuối nhìn quần áo của Châu Chấn Nam, ra vẻ thuận miệng hỏi: "Nam Nam, anh không mặc tạp dề nữa sao?"
Nét mặt Châu Chấn Nam hơi cứng lại: "Tạp dề? Anh nãy giờ đâu có mặc tạp dề?"
Hà Lạc Lạc giơ bức ảnh vừa lưu ra: "Thế còn đây?"
Châu Chấn Nam nhìn qua tấm ảnh, lập tức nghiến răng xông vào trong: "Trạch Tiêu Vănnnnnnnnn"
Hà Lạc Lạc kéo theo xe của Yên Hủ Gia đi vào, im lặng ngắm nghía căn phòng to ngang một tầng lầu trong truyền thuyết của Trạch hội trưởng, quả nhiên đúng là vô cùng sang chảnh, chia hẳn ra từng phòng một khách sạn sao đích thực, nội thất cũng chỉ toàn đồ hiệu, bao phủ hai màu trắng xanh thoạt nhìn vô cùng sang xịn mịn, quả đúng là phòng của top , thật khiến người ta đỏ mắt.
Đi tiếp vài bước nữa vào phòng khách, Hà Lạc Lạc nhìn thấy thứ đang đặt trên bàn liền sáng mắt lên: "Lẩu!?"
Yên Hủ Gia chỉ chỉ vào nồi lẩu uyên ương to tướng đặt trên bàn cùng một đống đồ ăn sống, hỏi: "Cái này là được nhà tài trợ hảo tâm nào cung cấp cho đây vậy Trạch hội trưởng? Thịnh soạn đến vậy."
Trạch Tiêu Văn từ trong nhà điên cuồng chạy trốn khỏi nắm đấm nhỏ Châu Chấn Nam, không quên đáp: "Chú nhớ phúc lợi của nhà trường đợt thi tháng trước không? Nó đó."
Châu Chấn Nam lại ngớ người ra một lúc: "Phúc lợi? Không phải giải kín sao?"
Trạch Tiêu Văn nhìn sang hướng khác, rén vô cùng: "Ơ... Ờ thì... Vừa nãy nhìn em lủi thủi tội nghiệp quá, anh xạo ke tí cho em vui lên thôi..." Trạch Tiêu Văn nhe răng nở nụ cười tượng trưng, "Vui không?"
"Đoè moè, Trạch Tiêu Văn anh đứng lại đấy cho em, hôm nay em không đánh được anh em sẽ theo họ Trạch!!"
Diêu Sâm đỡ trán nhìn màn rượt đuổi trước mặt, bất lực nói: "Đừng chạy loăng quăng nữa, chuẩn bị đồ ăn đi nào."
Nhìn nồi lẩu chưa bật nước lên, lại nhìn mớ hải sản chất đống xung quanh, Hà Lạc Lạc nhíu mày: "Mấy anh định nấu lẩu gì vậy? Lẩu hải sản à?"
"Ờ, nhưng mà vẫn chưa pha chế xong nước lẩu. Hạ Chi Quang kêu là đợi nó đến đã, để nó cho mọi người ăn công thức gia truyền." Diêu Sâm đáp, dùng đũa đảo một vòng.
Nhân lúc các thành viên khác lo chuẩn bị thức ăn, Châu Chấn Nam loay hoay tìm cách đỡ Yên Hủ Gia xuống xe lăn, ngước mắt lên hỏi: "Gia ca, cậu còn đau không?"
Từ góc độ của Yên Hủ Gia nhìn xuống, lông đầu mượt mà của Châu Chấn Nam nhè nhẹ rung rinh, nhìn vô cùng gợi xoa, vì trong phòng Trạch Tiêu Văn được bật điều hoà từ sớm, vô cùng ấm áp nên Châu Chấn Nam sớm đã cởi hết mấy lớp áo lằng nhằng kia, lộ ra cần cổ trắng nõn khiến người ta không thể không động tâm.
Anh xoa xoa đầu Châu Chấn Nam, mỉm cười: "Không còn đau nữa rồi."
Lúc Hạ Chi Quang đến, mọi người đã ngồi thành một vòng tròn vây quanh nồi lẩu, chọc chọc đũa vô cùng hàm chán.
Hạ Chi Quang nở một nụ cười vô cùng bí hiểm, tay cầm một chai gì đó, gào lên: "Để mọi người đợi lâuuu! Tui đến mang theo công thức gia truyền rồi đây!!"
Diêu Sâm nhíu mày: "Mày đang cầm cái gì vậy? Định pha vào nước lẩu à?"
"Ha ha, rồi mọi người sẽ phải trố mắt khen cho mà xem! Không ngon không lấy tiền!!!!"
Dứt lời, Hạ Chi Quang đổ thứ nước trong chai xuống phần lẩu cay trước ánh mắt trợn tròn của mọi người, đồng thời lại đổ vào một đống gia vị (phần lớn là ớt). Châu Chấn Nam hít hít mũi, cái mùi này... quen lắm, không nhầm thì là...
"Ối dồi ôi sao mầy lại đổ rượu vào nồi lẩu thế hả?! Định đầu độc bọn này à?" Trạch Tiêu Văn kinh hãi, không dám nhìn thẳng hỗn hợp vừa đỏ vừa cay lại vừa nồng kia. Yên Hủ Gia tái mét, thầm nghĩ may mà mình không ăn được cay, một nửa nồi lẩu kia vẫn còn hoàn hảo.
Hạ Chi Quang thề thốt đảm bảo ngon, tạm thời xoa dịu được ánh mắt gϊếŧ người bắn tới từ hướng. Diêu Sâm sâu sắc nhìn Châu Chấn Nam đang tò mò hương vị của nồi lẩu, thầm mong cậu có thể tự biết rõ khả năng của mình mà tém lại. Ai quên thì quên chứ Diêu Sâm hắn chưa thể quên nổi hình ảnh heo con khi say rượu đâu, dày vò cả tâm hồn lẫn thể xác.
Không phụ lòng mong chờ của mọi người, lượt nhúng đầu tiên đã chín, cả bàn ăn nhìn về hướng Hạ Chi Quang ngụ ý "Mau mau thử độc đi", khiến cho Hạ Chi Quang vô cùng hậm hực gắp lên một miếng rõ to, ăn ngon lành trước mặt mọi người. Diêu Sâm là người thử độc thứ hai, hắn nhét vào miệng một miếng mực nhai nhai, chân mày nhíu chặt, nói một câu: "Vị nó khó tả lắm, mấy người ăn thử vào mới rõ được."
Quả thật ăn không đến nỗi nào, trong cái dở lại có cái ngon, miếng thứ nhất ăn vào cố lắm mới đỡ nổi mà miếng thứ hai lại bắt đầu cuốn cuốn. Tuy nhiên, tác dụng phụ khá là gay go, hơi nóng của cồn bốc lên, ai da mặt hơi mỏng một chút là đã hồng hồng gò má, điển hình chính là Châu Chấn Nam.
Yên Hủ Gia kéo tay Châu Chấn Nam: "Chấn Nam, không sao chứ? Không ăn được thì đừng có cố nữa."
Châu Chấn Nam bĩu môi giật lại tay, nói: "Ưm, tớ đang ăn rất vui vẻ! Dăm ba cái lẩu rượu này có là gì!!"
"...Mặt cậu đang đỏ bừng đấy."
"Mặt tớ không có đỏ mà ~ " Châu Chấn Nam đặt đũa xuống cầm lấy bàn tay của Yên Hủ Gia, chu môi áp bàn tay ấy lên một bên má của mình.
Yên Hủ Gia như bị điện giật, hai lỗ tai mau chóng đỏ lên, Châu Chấn Nam vẫn ôm chặt lấy, nhiệt độ nóng bừng từ cả khuôn mặt và hai bàn tay kia khiến Yên Hủ Gia có chút không dám động, mà Châu Chấn Nam phía đối diện đã coi tay anh như đá chườm lạnh mà dụi dụi.
Hà Lạc Lạc ngồi kế Châu Chấn Nam không nhìn nổi khung cảnh đẹp đẽ kia, giật Châu Chấn Nam lại phía mình, đồng thời gắp đến một mớ rau cho cậu, nói: "Ăn rau vào đi anh, tốt cho sức khỏe."
Châu Chấn Nam mặt đầy ghét bỏ, chân mày nhỏ nhíu chặt: "Ăn lẩu... không phải là để ăn thịt sao?"
Diêu Sâm không nhịn được chen vào cuộc trò chuyện: "Từ đầu tới giờ em chưa ăn được cọng rau nào đâu, ngoan, ăn một miếng thôi."
Trước ánh mắt ép buộc của hai người này, mà cũng có thể là ba hoặc bốn, Châu Chấn Nam đành chịu khuất phục, nhăn mặt nuốt miếng rau kia. Cái vị đúng thật là... khó diễn tả bằng lời. Rau kèm với rượu, có thể tưởng tượng ra được không? Khẩu vị của giới trẻ ngày nay đúng là khó hiểu.
Dù miệng thì chê lên chê xuống, thế nhưng không lâu sau nồi lẩu đã vơi đi hơn nửa. Để kíƈɦ ŧɦíƈɦ thêm bầu không khí, Hạ Chi Quang mãnh liệt đề nghị mọi người chơi game. Và người đầu tiên hưởng ứng không ai khác chính là Châu Chấn Nam.
"Ok, chơi thì chơi!!!"
"Nhưng... chơi trò gì?"
Thế là cả đám lại mất thêm mấy phút để nghĩ ra trò gì đó hay ho, cuối cùng lại chọn chơi một trò xưa như Trái Đất: Vương.
"Bây giờ như này nhé, tớ lấy lá bài ra lần lượt từ A bích đến bích, ai rút được quân A sẽ là Vương, được tuỳ ý sai bảo các số khác bằng mệnh lệnh lần, ok?"
Yên Hủ Gia giơ tay có ý kiến: "Từ từ, thế nếu lệnh đưa ra mà người bị gọi không làm được thì sao? Tôi vẫn còn đang què quặt như này mà, mấy người nỡ à?"
Trạch Tiêu Văn vuốt vuốt cằm: "Vậy thế này đi, ai không làm được sẽ bị phạt! Lần một uống một bát nước lẩu, lần hai uống hai bát nước lẩu!! Gia Gia sẽ được miễn phạt một lần!"
Mọi người nghe xong gật gù mấy cái, thấy cũng hợp lí.
Hạ Chi Quang vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý: "Được rồi! Tới thôi!! Bây giờ tui bắt đầu chia bài nè, không ai được gian lận nhìn bài nghe chưa! Hai người cùng bỏ cuộc mới coi là chấp nhận hình phạt chứ không chấp nhận lệnh!"
Lượt bài đầu tiên được phát ra, Châu Chấn Nam kéo con bài ra mép bàn, hơi lật chút góc lên xem, haizz, không phải Vương.
Trạch Tiêu Văn phía đối diện cười lớn một tiếng, đập bép con bài xuống, nói: "Vương đây các em thân yêu ơi! Run sợ đi nào!!"
Châu Chấn Nam hít sâu một hơi, dù đang nửa say nửa tỉnh cũng biết Trạch học trưởng mà là Vương chắc chắn không có gì tốt lành cả, chỉ đành chớp chớp mắt vài cái thầm cầu nguyện, mong Trạch Tiêu Văn làm ơn hãy giơ cao đánh khẽ.
Trạch Tiêu Văn phía bên kia như đã get được ý của cậu, "Được rồi, bây giờ Vương ra lệnh nè, số bóc một con tôm rồi đút cho số ăn! Chậc chậc chậc thật đúng là nhân từ quá mà."
Châu Chấn Nam nhìn lại lá bài của mình, thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Yên Hủ Gia sắc mặt tái xanh, nhẹ hỏi một tiếng: "Không phải chứ, Gia ca, mới vào đã dính rồi sao?"
Yên Hủ Gia lật quân bài của mình lên, một số sắc đỏ thật rực rỡ.
"Số đây rồi!! Vậy số là ai nào?" Trạch Tiêu Văn hồ hởi vỗ tay.
Hà Lạc Lạc run rẩy giơ tay, "Em là số đây."
"Được rồi, hai đứa bắt đầu đ..."
"Không cần!! Em từ chối!!!" Hà Lạc Lạc bỗng nhiên hét lên, dọa mọi người hết hồn.
Châu Chấn Nam ngồi kế Hà Lạc Lạc đương nhiên tai bị công kích mạnh nhất, cậu ôm lấy tai trái của mình, tỉnh rượu lại mấy phần, ngơ ngác nhìn Hà Lạc Lạc. Sau khi xoa xoa chiếc tai bị công kích vật lý, Trạch Tiêu Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Khi không chú mày gào toáng lên làm gì hả? Có người bóc tôm cho ăn, sướng thế còn gì?"
Hà Lạc Lạc vẫn lắc đầu nguầy nguậy: "Ai chứ tên này thì không nhé! Nhất quyết không!" Có khùng mới để tình địch đút ăn trước mặt crush!!
Yên Hủ Gia từ trong cơn hoảng hốt bình tĩnh lại, "Em cũng xin từ chối." Chấn Nam còn đang ngồi giữa nhìn chằm chằm kia kìa!!!
Hạ Chi Quang ngồi hóng lại ăn trượt dưa, có chút bất bình: "Hai cái đứa này! Mới lượt đầu mà đã thế rồi hả!! Gia Gia không phải cậu chỉ có một lượt hủy thôi à?"
Yên Hủ Gia đưa ra một bàn tay chặn đứng sự bất bình kia của Hạ Chi Quang, rất bình tĩnh nói: "Tớ đây thà uống một bát nước lẩu cay xè còn hơn là phải đút Hà Lạc Lạc ăn."
"Đúng là... thôi được rồi, Lạc Lạc mau uống một bát nước lẩu đi, Gia Gia được miễn còn cậu thì không đâu đấy nhé!!"
Hà Lạc Lạc hít một hơi cầm lấy bát hỗn hợp đỏ chót kia, một hơi ừng ực nuốt xuống bụng, cảm giác như đang có cả một bữa party trong miệng mình, cuối cùng cũng uống cho bằng hết cả bát nước lẩu. Bên tai còn vang vọng tiếng cổ vũ không biết là đùa hay thật.
Uống xong, lượt phát bài thứ hai cũng tới.
Ha! Quả nhiên là trời không phụ lòng người!
Hà Lạc Lạc giơ cao lá A bích trong tay, mỉm cười đầy tự mãn, "Ok! Số đứng dậy, cõng Vương xoay vòng!!"
Châu Chấn Nam ngồi bên cạnh từ từ đứng lên...
Nhìn con người thấp hơn mình nửa cái đầu đứng đối diện, Hà Lạc Lạc chỉ biết đưa tay đỡ trán bày tỏ thương tiếc cho cái số nhọ hơn cả đít nồi của chính mình.
"...Nam Nam, anh nặng bao nhiêu?"
Châu Chấn Nam bắt đầu khởi động cơ tay cơ chân, hất cằm hỏi: "kg, sao?"
"Em kg..."
Châu Chấn Nam nở một nụ cười cứng ngắc, quay lưng lại khẽ cúi người xuống: "Chơi hết, mau lên!!"
Hít một hơi khí lạnh, Hà Lạc Lạc bất đắc dĩ áp người lên lưng Châu Chấn Nam, chân vẫn chạm đất. Châu Chấn Nam dùng hết sức bình sinh kéo chân tên nhóc đằng sau lên, chỉ vừa nhích được một chút đã mất cân bằng ngã ngửa ra đằng sau, lăn thành một cục với Hà Lạc Lạc.
"Rồi, mệnh lệnh thất bại! Nam Nam mau quay về uống nước lẩu đi!!"
Châu Chấn Nam đè lên người Hà Lạc Lạc, cảm giác như mắt mình sắp nổ đom đóm tới nơi, ấn tay xuống người đối diện, ngồi dậy: "Đợi đã! chưa phải là Tết!! Lại lần nữa!!"
"Em còn muốn làm lại lần nữa hả? Anh sợ bụng Hà Lạc Lạc không chịu nổi sức nặng của em lần thứ hai đâu." Diêu Sâm động tác vô cùng nhanh nhẹn cầm bát của Châu Chấn Nam lên liên tiếp múc mấy muôi nước lẩu vào.
Hà Lạc Lạc nhìn Châu Chấn Nam ngồi trên người cậu, đưa hai tay lên che mặt, cảm giác ngay khi đưa ra mệnh lệnh này, cậu đã đưa ra hình phạt cho chính mình.
Cuối cùng, Châu Chấn Nam vẫn phải ngậm đắng nuốt cay tu hết bát lẩu rượu trước mặt đôi mắt hau háu theo dõi, đầu óc vốn chẳng tỉnh táo bao nhiêu lại càng trở nên mụ mị.
Thế nhưng không biết có phải do ông trời đang chơi xổ số hay không, lượt bài tiếp theo, Châu Chấn Nam đã cầm trên tay được con A bích.
Châu Chấn Nam mắt sáng rực rỡ giơ con bài lên, không nhiều lời liền nói: "Số đi ra ngoài cửa kí túc xá, hét thật to: "Tôi là củ khoai tây! Tôi là củ khoai tây ngu ngốc!", đây là mệnh lệnh của Vương!!!"
"Phụt--"
"Đứa nào xui xẻo bốc trúng số sẽ trở thành đứa thiểu năng nhất đêm nay ha ha ha!!!"
"Hơn nữa còn không phải chỉ là thiểu năng cho anh em xem, là thiểu năng cho cả trường xem nữa cơ!!!"
Trạch Tiêu Văn lật con bài của mình lên, chớp chớp mắt đáng thương nói: "Nam Vương, làm ơn tha cho tiện dân một mạng đi, đổi lệnh khác được không?"
Châu Chấn Nam cũng chớp chớp mắt nhìn lại Trạch Tiêu Văn, "Không được đâu Văn Văn ca, em cũng buồn lắm, nhưng mệnh lệnh của Vương là tuyệt đối mà."
Trạch Tiêu Văn: "..." Nể tình tiếng Văn Văn ca của em, đành chịu nhục nhã vậy.
Vậy là đêm đó trong học viện lại truyền ra một huyền thoại về củ khoai tây Hội trưởng Hội học sinh học viện Âm nhạc Thanh Đảo.
Và cứ như thế, trò chơi của bọn họ ngày một mất não hơn...
"Số và số , mời phô ra cho mọi người xem lịch sử trò chuyện của hai cậu!"
"Số gọi điện cho cuộc gọi gần đây nhất của mình, nói "Tôi rất ghét cậu, từ nay về sau làm ơn hãy tránh xa tôi ra"!!"
"Ta ra lệnh cho số chế biến một cốc dung dịch với dung môi là nước lẩu rượu cho số uống!"
"..."
Sau khi trải qua trận chiến lẩu rượu kinh thiên động địa, một nồi lẩu to như thế đã sắp cạn thấy đáy, đồng nghĩa với việc đầu óc mọi người gần như chẳng còn ai tỉnh táo, ngoại trừ Yên bệnh nhân với vết thương trên mình đột nhiên may mắn bất ngờ, nhiều lần trốn thoát thành công.
Lần này đến lượt Hạ Chi Quang được làm Vương, mặc dù thần trí mơ hồ, mắt mờ tai ù nhưng hắn vẫn vô cùng có tinh thần trách nhiệm ra nốt câu mệnh lệnh cuối cùng: "Zè zeee! Tui lại làm Vương rồi mọi người ơiiiiii!! Số với số đứng dậy hôn nhau một miếng nàoooooo"
Yên Hủ Gia cầm số trên tay, sắc mặt chuyển biến vô cùng đặc sắc, từ xanh sang đen, từ đen sang trắng, đang trắng bỗng bắt đầu đỏ bừng bừng.
Vì sao? Vì Châu Chấn Nam là số !!
Hơn nữa ngay từ đầu đã nói, tửu lượng của Châu Chấn Nam hiện tại vô cùng kém, người khác say một thì cậu ít nhất phải say mười phần, mọi người không ai tỉnh táo, Châu Chấn Nam sớm đã trời đất bất phân.
Châu - say bét nhè - Chấn Nam cầm con bài số quơ quơ trên trời, khuôn miệng đỏ bừng bắt đầu loạn ngôn: "Yeee Nam Nam là số nè, hôm nay ai sẽ hôn Nam Nam đâyyy"
Thấy Yên Hủ Gia mặt đỏ phừng, Châu Chấn Nam hứng trí bừng bừng đưa mặt sang, độc thoại: "Woaa, thì ra Gia ca là số !!" Châu Chấn Nam nhào lên người Yên Hủ Gia, "Gia Gia chúng ta hôn nhau nào!!"
Hà Lạc Lạc với chỉ số may mắn bằng không dù say không kém gì người bên cạnh nhưng không hiểu do bản năng hay thế nào, đang nửa nằm nửa ngồi bỗng nhiên choài tới đưa tay kéo áo Châu Chấn Nam: "Nam Nam, đừng có hôn, em không cho phép!"
Châu Chấn Nam kéo tay Hà Lạc Lạc ra khỏi áo mình, xoa xoa vuốt vuốt, dùng giọng điệu ngọng ngọng dinh dính nói: "Vậy chẳng nẽ Lạc Lạc cũng muốn hôn anh shao?"
"Ừm~~"
Yên Hủ Gia bày tỏ mình vô cùng ngứa mắt với một màn này, tại sao tên kia đã say rồi mà vẫn còn chắn đường anh cơ chứ? Ham muốn độc chiếm dâng cao, tay Yên Hủ Gia đưa lên.
Dù sao Chấn Nam cũng đang say mà, chắc gì cậu ấy đã nhớ?
Yên Hủ Gia một tay chế trụ gáy Châu Chấn Nam, bắt người kia quay đầu lại nhìn mình, áp sát nói: "Chấn Nam, cậu chỉ được hôn một mình tớ thôi."
"Người khác không thể."
Dứt lời, anh đưa tay nâng cằm Châu Chấn Nam, môi dán chặt vào khuôn miệng hồng hào nhỏ nhắn kia, thừa dịp người nọ sơ hở mà đưa lưỡi vào, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng nồi lẩu sôi sùng sục cùng tiếng môi lưỡi ma sát nhau.
Người trong phòng dù ít dù nhiều nhìn thấy cảnh này cũng tỉnh lại mấy phần rượu, đồng loạt mở to mắt nhìn đồng đội của mình đang hôn một đồng đội khác của mình.
Châu Chấn Nam cũng trợn mắt, dần lấy lại chút tỉnh táo, nụ hôn vừa dứt ra, cậu đã đứng dậy lảo đảo bò vào phòng ngủ, không điều khiển được chân mình mà xiêu xiêu vẹo vẹo ngã lên giường, đầu ụp vào gối, hai tai đỏ như có thể rỉ ra máu, nói: "Nam Nam không chơi nữa, Nam Nam đi ngủ đây."
Sau khi mọi người đều hoàn hồn, phía phòng khách cũng văng vẳng tiếng Trạch Tiêu Văn nói: "Hôm nay chỉ ăn tới đây thôi! Giải tán giải tán!!!"
Hết chương . (..)
Tác giả: Sao tui thiên vị Gia thế nhỉ? Hai nụ hôn đầu của con tui đều là Gia hết, tội nghiệp những chiếc bạn trai khác của Nán Nàn =))))