Châu Chấn Nam bị bỏ đói hơn nửa ngày, cuối cùng bạn cùng bàn Hạ cũng từ bi không kéo cậu đi linh tinh nữa, mà dẫn lên tầng để ăn. Cá nhân cậu cũng khá tò mò về cậu bạn Diêu Sâm, có thể quen Hạ Chi Quang thì sẽ là loại người như thế nào đây...
Cảm nhận của Châu Chấn Nam về tầng trên cùng khác hoàn toàn tầng dưới, không hề có một bóng người, rất yên tĩnh, thích hợp cho việc ngủ.
Cửa phòng nơi Diêu Sâm đang ngồi ăn vừa mở ra, Châu Chấn Nam liền bị chói. Không phải là do người bên trong này toả ra thứ ánh sáng thần thánh khiến mù mắt đối phương, mà là do... toàn bộ tường đều là kính trong suốt! Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu mù mắt nhỏ của Nam Nam rồi!
Châu Chấn Nam yếu ớt đứng đằng sau kéo áo Hạ Chi Quang: "Đỡ hộ tôi công kích vật lý này với..."
Nhìn đôi mắt đáng thương như động vật nhỏ của Châu Chấn Nam, Hạ Chi Quang bật cười, xoa xoa đầu cậu-- ừm, lông xù đáng eo. "Để tớ đổi thành kính chuyển màu tối. Trên đời có mỗi tên họ Diêu này mới mở kính trong suốt lúc giữa trưa trời nắng chang chang thôi."
Diêu Sâm bị nhắc tên không hề quay đầu lại, vẫn ra dáng đại thiếu gia ông đây có tiền ông thích như thế đấy mà ngồi vắt chân, uống sữa.
Châu Chấn Nam bây giờ mới nhìn thấy ngoại hình của kẻ trong phòng. Đây là một thiếu niên chân dài hơn cậu, tay dài hơn cậu, nếu đứng lên chắc cao hơn cậu nửa cái đầu. Khuôn mặt đẹp trai, mắt một mí, dưới có nốt lệ chí nhạt, môi mỏng, tóc hơi màu đỏ nhưng đậm hơn Hạ Chi Quang.
Mấy đứa chơi thân với nhau thì màu tóc hay giống nhau hả? Mà khoan, trường này cho nhuộm tóc?
Diêu Sâm khi an tĩnh ngồi thì thoạt nhìn lạnh lùng băng giá, nhưng khi mở miệng nói chuyện, người ta có thể khẳng định ngay đây là một lưu manh trùm trường chính hiệu. "Đứa nhóc cấp này sao lại được vào đây? Em trai mày à Hạ Chi Quang? Dắt nó về trường đi chứ."
Thiện cảm của Châu Chấn Nam đối với Diêu Sâm lập tức hạ tới âm vô cực, chỉ mở miệng chào một cái rồi đứng im giả làm tượng. Hừ, có sắc mà không có đức.
Hạ Chi Quang cũng lườm hắn một cái, khoác vai Nam Nam nói: "Tao làm quái gì có em trai. Rửa tai nghe kĩ, đây là Châu Chấn Nam, bạn cùng bàn của tao mới sáng nay nhập học. Đáng lẽ ra tao định dẫn cậu ấy lên đây ăn một bữa nhưng ai ngờ mày lại thừa tiền tới mức bao nguyên tầng chứ. Đã thế thì để tao với cậu ấy ăn chực một bữa cũng đâu có sao."
Châu Chấn Nam liếc Hạ Chi Quang, ý bảo hắn bỏ cái tay ra, đang nóng.
Diêu Sâm nheo mắt nhìn Châu Chấn Nam một hồi, đến tận khi người sau thấy hơi khó chịu mới dời đi, rồi đưa tay ra nói: "Bạn mới à? Hân hạnh làm quen." Châu Chấn Nam giơ tay ra với tốc độ có thể sánh ngang với sên bò để bắt tay với hắn.
Thức ăn nhanh chóng được bưng ra. Diêu đại gia thấy Hạ Chi Quang có dẫn thêm người tới nên đã gọi thêm phần thức ăn, khiến cho bây giờ mặt bàn đầy ắp toàn sơn hào hải vị. Hạ Chi Quang ngồi xuống giới thiệu: "Chắc cậu cũng biết, đây là Diêu Sâm, bạn thân gần chục năm của tớ. Tớ cũng không hiểu sao lại chơi được với nó luôn! À, tớ với nó còn ở chung một nhóm nhạc nữa, cậu có muốn tham gia không?"
Châu Chấn Nam chỉ muốn đấm cho bạn học Hạ một phát. "Hạ Chi Quang, cậu nói cho tôi biết "nhóm nhạc" gì ở đây đã."
"Ấy chết, tớ lại quên, Nam Nam đừng giận nha!" Nói xong còn không quên nhe răng cười tươi rói.
"Ở trường này, mỗi tháng có một kì thi tuyển chọn. Các học viên sẽ tự thành lập nhóm nhạc từ - người để tham gia. Người nào không có nhóm sẽ bị out ngay lập tức, nghĩa là về sắp va li đi ra khỏi trường ấy. Hạn đăng kí thành viên nhóm là hết tuần thứ , nhưng đa số học viên sẽ nhanh chóng xong xuôi vào tuần để còn giành thời gian tập luyện."
Châu Chấn Nam cắn một con tôm, "Vậy nhóm các cậu có bao nhiêu người rồi?"
Lần này Diêu Sâm, người chăm chú ăn nãy giờ lại lên tiếng: "Trên bàn này có bao nhiêu người thì nhóm bọn tôi có bấy nhiêu thành viên."
Châu Chấn Nam: "Nhiều quá nhỉ."
Hạ Chi Quang cười rất vô tư: "Không sao không sao, từ tuần này mới bắt đầu đăng kí nhóm, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Chỉ cần thêm thành viên nữa là đủ điều kiện, không cần phải xoắn."
Diêu Sâm trừng mắt: "Tao mời mà đứa nào cũng lắc đầu như điên."
Thấy cái nhóm người này đáng thương quá, Nam Nam cắn răng gật đầu: "Được rồi, tớ đồng ý tham gia."
Hạ Chi Quang xoa đầu cậu một cái-- biết ngay là sẽ vào mà, hắn nhìn người rất chuẩn. Nam Nam chỉ được cái mặt lạnh, còn nội tâm rất mềm nha~
Từ lúc mới vào phòng đến giờ, Diêu Sâm để ý thấy thằng bạn của mình tự nhiên đổi tính. Bình thường Hạ Chi Quang ghét đụng chạm với người khác lắm, mà sao bây giờ hết khoác vai đến xoa đầu nam sinh kia? Cậu ta có gì khác biệt với mọi người? Hừm... chỉ hơi trắng trẻo một chút, dễ nhìn một chút, lùn nhiều chút thôi mà.
Cảm nhận được ánh mắt lang sói của Diêu Sâm, Châu Chấn Nam đang uống dở cốc sữa cũng phải rùng mình. Học sinh của học viện này có sở thích nhìn chằm chằm người khác sao?
Nghĩ nghĩ một lúc, Diêu Sâm lại lên tiếng chứng minh sự tồn tại của mình: "Nè, Châu Chấn Nam, vào nhóm nhạc của bọn này thì phải có tài năng đấy. Có muốn biểu diễn một bài không?"
Nam Nam buông đũa, cậu nhìn xuống chiếc áo màu xám của Diêu Sâm, tiếp đến lại đưa mắt lên khuôn mặt lưu manh của hắn rồi từ từ nói: "Thế mà tôi tưởng nhóm nhạc của các cậu chỉ chú trọng vào khuôn mặt." Mình thậm chí còn định sau khi vào nhóm sẽ bổ túc cho các bạn vài khoá học đó, bạn học Diêu.
Hạ-suýt được bổ túc-Quang mau chóng phá vỡ cái suy nghĩ lệch lạch của Châu Chấn Nam: "Nam Nam, Diêu Sâm tuy lớp F nhưng mà có thực lực thật. Cậu ta là do vi phạm nội quy nhà trường cho nên mới bị phạt chuyển lớp."
Châu Chấn Nam cũng cảm thấy có khả năng... Bởi vì nhìn một phát cậu biết ngay đây là trùm trường mà!
Diêu Sâm tỏ vẻ kinh hãi: "Cậu nhìn cái khuôn mặt đẹp troai này mà có thể nghĩ tôi là học tra!!??"
"Được rồi được rồi, tôi biểu diễn một đoạn tự sáng tác, các cậu nghe thử."
Cậu đứng dậy, đi đến khoảng trống trong phòng, hắng giọng.
"In my last moments I will show you who I really am
Before I give up myself, don't try to make me stop it you'd better not
Ah, you'd better not, forget your initial heart
Tốt nhất đừng sa đoạ vào cát bụi, hãy tự hỏi what did I stan
Tốt nhất đừng đợi tới lúc trắng tay mới nhận ra fighting for what
Tốt nhất đừng đòi hỏi chỉ vì chút thoả mãn trước mắt that is enough
I hope I can be humble
I hope I can keep lie low
I hope I never lose my soul
Never out of control
Ah, I won't be afraid
I want to be the hunter not a prey
Let's go
I won't be afraid
I want to be the hunter not a prey
In my last moments I will show you who I really am
Before I give up myself, don't try to make me stop it you'd better not..."
Trong khi Châu Chấn Nam bắn một tràng rap, tự high trong thế giới của chính mình, Hạ Chi Quang âm thầm khều khều Diêu Sâm: "Ê, hình như tao nhặt được báu vật rồi."
Sau khi Châu Chấn Nam biểu diễn xong, Diêu Sâm đến gần vỗ vỗ vai: "Không tệ, cậu chính thức được vào Hội anh em cây khế này!"
Châu Chấn Nam hoang mang mở to mắt: "Cái gì? Nhóm nhạc này tên là " Hội anh em cây khế"?! Không đùa đấy chứ?"
Hạ Chi Quang hớn hở: "Sao nào, tên rất hay rất ngầu đúng không?"
"..." Thảo nào không ai vào. Các cậu có thể qua được năm lớp đúng là phi thường.
Hết chương
~~• Tiểu kịch trường •~~
Châu Chấn Nam: Tớ đề nghị đổi tên nhóm nhạc.
Diêu Sâm: Cậu nói thử xem.
Châu Chấn Nam: mặt nghiêm túc "Tia chớp Mãnh nam "
Diêu Sâm và Hạ Chi Quang: ...
Thật không ngờ cậu lại là một Nam Nam như vậy.