Ngồi ngay ngắn trước một phòng tạo hình cực kì nổi tiếng của trung tâm thành phố, Takemichi bất cần đời ngày nào cũng có lúc phải căng thẳng.
Chuyện là cậu vừa biết bản thân sẽ phải nhuộm tóc sang màu vàng để giống với diện mạo trong nguyên tác, điều này có nghĩa là một người chưa bao giờ thử sức với những điều mới mẻ như Takemichi sắp tới đây sẽ phải đối diện với một hình tượng mới.
"Đừng lo lắng, da em trắng như vậy nếu nhuộm vàng thì sẽ không khó nhìn đâu."
Nữ nhân viên tốt bụng sau một hồi nhìn Takemichi cứ vẽ vời lên chiếc bàn trang điểm thì hiểu ý mà mở miệng trấn an.
Nhận lòng tốt của nữ nhân viên, Takemichi hít thở sâu mà bảy tỏ:"Vậy có làm lâu quá không vậy ạ..."
Như biết trước Takemichi sẽ hỏi vậy nên nữ nhân viên không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"À, em đói sao ? Thật ra bọn chị có thể giúp em gọi một suất ăn nhanh đấy!"
"Thật ạ?"
Kinh ngạc nhìn nữ nhân viên dễ dàng nói ra suy nghĩ của mình, Takemichi vui vẻ:"Vậy cảm ơn chị! Phiền chị giúp em..."
Nói ra một số món mà bản thân đang thèm ra, Takemichi vui vẻ mà nhìn nữ nhân viên cầm tờ giấy rồi đi ra ngoài.
Thì ra ở đây còn có dịch vụ này, đúng là quá chu đáo.
Ở bên ngoài, sau khi nữ nhân viên rời đi thì bên trong lập tức xôn xao vài lời bàn tán nhỏ.
"Vậy lời của chị ấy nói là thật, người con trai này thật sự có quan hệ mật thiết với ảnh đế đấy..."
"Chị ấy" ở trong lời mà bọn họ nói chính là người của nhà hàng Pháp trước đó, sau cái ngày kinh thiên động địa kia thì đã có vài lời đồn đại mà tất nhiên chỉ có người tuyệt đối trung thành với Shinichirou mới biết.
Gật gù mà nhớ lại cuốc điện thoại đường dài sáng nay khi ảnh đế vẫn còn đangở trên máy bay thì đã thận trọng gọi về mà căn dặn kĩ bọn bọ nhất định phải chăm sóc người sẽ đến làm vào sáng nay, điều quan trọng hơn là ảnh đế còn trực tiếp đưa ảnh qua để mọi người nhận diện trước.
Còn chưa kể kiện hàng độc quyền mới được gửi về là tạo hình đặc biệt mà tối nay bọn họ phải làm cho cậu, đích xác hơn thì đây chính là trường hợp ngoại lệ đầu tiên bọn họ phải chăm sóc cho một người mà lai lịch hiện tại còn mờ mịt vô cùng.
Người ta có câu thời gian không chờ đợi một ai quả thật không sai, bận rộn ngồi từ sáng tới xế chiều thì cuối cùng Takemichi cũng hoàn thiện tạo hình mới, ngắm nhìn một Takemichi hoàn toàn khác trong gương, cậu mím môi.
Chết thật, quá đẹp trai rồi.
Mái tóc được khéo léo tỉa sang kiểu /, một chút keo nhưng không làm mất đi độ phồng của tóc.
Đúng là nói trung tâm tạo hình số quả thật không điêu, từ một người tầm thường như cậu chỉ cần thay đổi kiểu tóc cùng trang điểm lại một chút mà cũng có thể toát lên dáng vẻ cao quý như thế.
Thấy Takemichi cứ ngồi quay đầu mà ngắm nghía kiểu tóc mới khiến nữ nhân viên cảm thấy buồn cười vô cùng, nhẹ nhàng đến vỗ vai cậu một cái, cô nói:"Vào trong thay trang phục luôn đi, sắp tới sẽ có xe đưa cậu đến thẳng buổi tiệc đấy!"
"A? Trang phục sao ? Em không có mang đến..."
Nhớ đến chuyện lần trước nói đi chọn trang phục nhưng cuối cùng Takemichi vẫn về với hai bàn tay trắng, bây giờ ngẫm lại thì đúng là cậu không có bất cứ một cái gì để mặc tối nay.
Thế nhưng sau khi nghe Takemichi nói xong thì nữ nhân viên cũng không ngạc nhiên mấy mà chỉ thản nhiên đẩy cậu đi vào phòng thay đồ.
"Vào trong sẽ có một số người giúp cậu lo chuyện này, đừng quên tối nay cậu là nhân vật chính, không được để bản thân bị thiệt thòi với người khác được."
Thấy Takemichi bị đẩy vào, một nữ nhân viên khác liền niềm nở mà đi đến đón cậu, vốn trong phòng là có ba người nhưng người còn lại đã giúp Takemichi đi lấy đơn hàng mà Shinichirou gửi đến sáng nay, nhìn thương hiệu LOUIS VUITTON được in trên chiếc hộp sang trọng cũng không khiến cô bất ngờ bằng kiện trang phục được để ở trong đó.
Hít một hơi sâu mà đem đến đưa cho người kia giúp Takemichi mặc vào, nữ nhân viên nọ sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì liền lén lút mở điện thoại lên mà gửi hình ảnh bộ trang phục qua cho một nhóm chat.
Không ai biết ở trong nhóm chat sau đó đã bàn tán những gì nhưng có một điều chắc chắn là đêm nay Takemichi nhất định sẽ không yên ổn...
Mọi thứ cuối cùng cũng đã xong, có vẻ đối với người có gu thời trang đơn giản như Takemichi thì chỉ chấm bộ trang phục mà cậu đang diện trên người tám điểm vì độ rườm rà của nó.
Màu sắc độc nhất của chiếc áo này là chỉ mang một màu trắng tinh khiết cùng với kiểu cách tôn dáng vô cùng, có lẽ ưng ý nhất là phần cổ áo được thiết kế ôm sát cả yết hầu của cậu, vừa hay che đi dấu tích do Hakkai để lại lần trước.
Mặc dù nói là không vừa ý vì nó hạn chế sự lưu thông đường hô hấp của cậu nhưng không thể không đánh giá cao bộ trang phục này, thật sự đúng là rất hợp với mái tóc vàng ngày hôm nay.
"Trông cứ như hoàng tử ấy..."
"Phải, người mặc đã đẹp, mà người chọn còn tinh tế hơn."
"Tuyệt vời, chúng ta đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao rồi."
Xoa xoa mũi trước vô vàng lời khen, Takemichi ngại ngùng.
"Mọi người vì em mà vất vả một ngày rồi, cảm ơn nhiều ạ!"
Thấy Takemichi khách sáo khiến nữ nhân viên bối rối mà xua tay:"Nào có nào có!"
Đường nào bọn họ chẳng được "thưởng" chứ, cái này ngược lại còn phải cảm ơn thì đúng hơn.
Nghe tiếng xe vang lên báo hiệu đã có người đến, Takemichi sau đó đã được mọi người tiễn ra tận cửa thì mới vui vẻ mà rời đi.
Điểm tiếp theo chính là nơi khai tiệc rồi.