Rokyo Revengers là một bộ phim viễn tưởng khi có tình tiết du hành thời gian, và nhân vật chính trong đó không ai khác là Hanagaki Takemichi.
Trước khi du hành thời gian, Takemichi là một thanh niên không có công việc ổn định, ở trong một căn hộ xập xệ và hàng ngày đều sống lầm lũi cúi đầu, nhưng một ngày cậu nghe tin Tachibana Hinata, người bạn gái duy nhất mà cậu từng hẹn hò vào năm hai trung học, đã bị giết bởi người của băng "Tokyo Manji". Sau đó cậu bị ai đó đẩy xuống đường ray từ sân ga. Trong khoảng khắc tưởng như sắp chết đó thì cậu lại tỉnh dậy sau khi du hành thời gian.
Khả năng đánh đấm ở mức trung bình, so với những đối thủ mạnh thì cậu không thể nào địch lại được, nhưng sau nhiều lần du hành thời gian, cậu bắt đầu thể hiện sức mạnh tinh thần và sẵn sàng căng mình ra vì tương lai của Hina và bạn bè, và nó là vượt trội. Sức mạnh tinh thần ấy đã phát triển qua các lần đối đầu với Kiyomasa, Taiju rồi Kisaki Tetta.
Thứ duy nhất giống với Takemichi của hiện thực chính là nhân vật chính cũng nghèo rớt mồng tơi, còn lại hình như đều đối nghịch, Takemichi ở bên ngoài không giỏi đánh đấm là thật nhưng sẽ không có chuyện sống nhẫn nhục cúi đầu, càng không có chuyện trốn tránh sự thật, cậu luôn là một người sống vì tương lai, nhìn về phía trước và không bao giờ chùn bước.
Một đoạn trích giới thiệu cho phần mở đầu, Takemichi hoàn toàn không biết về sau bản thân trong bộ phim này phải làm những gì và có cú đột phá xuất sắc nào không.
Takemichi nhìn kịch bản, sau đó thở dài.
Đứng kế bên, nhìn Takemichi đang rơi vào trầm tư thì đạo diễn đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang dần căn thẳng.
"Cậu có cảm thấy bản thân ở trong này không?"
Takemichi nhìn tờ giấy kín chữ, không phải không có, nhưng cậu vẫn không hiểu rốt cuộc đạo diễn muốn khai thác từ nhân vật này cái gì? Và cậu cần phải làm gì?
"Đạo diễn, ông có chắc tôi chính là người thích hợp không?"
Đạo diễn gật đầu:"Mặc dù nhân vật mà tôi xây dựng trước chỉ có % là tương đồng với cậu, nhưng % còn lại chính là năng lượng và nhiệt huyết mà cậu đem đến cho nhân vật, Takemichi có trở nên mạnh mẽ hay không thì phụ thuộc vào cậu."
Rối ren quá rối ren quá, Takemichi cầm kịch bản, do dự một hồi, cuối cùng cậu thật giống như đắn đo mà bắt đầu hỏi:"Vậy sao chỉ có lời thoại? Thế tôi phải thể hiện như nào?"
"Tôi chưa nói với cậu sao?"
Đạo diễn kinh ngạc:"Phim của tôi chỉ đưa ra lời thoại, còn cảm xúc của nhân vật thì phụ thuộc vào cậu cảm nhận được gì rồi thể hiện thôi. Thứ tôi muốn hướng đến là lối diễn chân thật nhất, thế nên tôi mới chọn cậu."
Để không làm Takemichi căn thẳng, ông còn rất tốt bụng vỗ vai cậu mà bổ sung thêm.
"Yên tâm đi, tuyến nhân vật tôi đã sửa lại để tương đồng với cậu nên cậu cứ chính là cậu, đừng bò gó bản thân thành người khác."
"Vậy sao?" Takemichi rơi vào trầm tư.
Nếu đây chính là cậu, thì cậu nghĩ bản thân có thể đảm đương được chuyện này.
Kịch bản đọc cũng đã đọc xong, Takemichi hôm nay sẽ có phân cảnh diễn cùng nhóm bạn học cũ của mình, và điều đặc biệt ở đây, trong Tokyo Revengers, bọn họ cũng chính là bạn thân của nhau.
Akkun đi đến khoác vai Takemichi, xem ra hắn cũng đã đọc xong kịch bản.
"Nhớ quá, bây giờ chúng ta là những thanh niên vào vai của học sinh cấp , này còn không phải là đang ôn lại chuyện xưa sao?"
"Cũng phải, nhân vật của tao hoá thân cũng rất giống với tao, đều là một người ham học hỏi."
Kazushi bên cạnh cũng không ngại mà tham gia vào cuộc đối thoại giữa hai người, bên này, Takuya cũng gật đầu phụ hoạ thêm:"Tao cũng vậy, nghe nói đây là dựa vào tính cách thật của chúng ta chọn sao cho tương ứng với nhân vật, hơi ngược ngạo ha?"
"Nói cũng phải, đây là lần đầu tiên tao thấy có người chọn diễn viên qua loa thế này."
Gật gù, mọi người xem ra cũng đồng tình với câu nói của Makoto.
Đạo diễn sau khi sắp xếp xong đã bắt đầu gọi Takemichi lại.
"Takemichi này, đây chỉ là diễn thử, thật ra mục đích ban đầu của tôi là để cậu diễn phân cảnh đầu tiên trước sự chứng kiến của mọi người."
Một là để khảo sát, hai là để công nhận vì ông biết bọn họ vẫn rất không hài lòng với cách chọn nhân vật chính của ông.
"Thế nhưng bây giờ ngay cả cơ hội làm quen trước cũng không có, thế nên chắc phải để lần sau rồi, cậu bây giờ cứ thoải mái mà làm tốt phân cảnh của mình, còn lại cứ để tôi lo."
Như để trấn an, đạo diễn còn không quên chuyển qua cho Takemichi vui bụng trước, cũng xem như an ủi.
Sau khi phải cùng mọi người chen chúc trong căn phòng nhỏ bừa bộn và chật hẹp thì cuối cùng Takemichi mới bắt đầu thử vai.
Phân cảnh đầu tiên cũng như đoạn trích mở đầu, Takemichi ngả người nằm nghiên xem TV, đây là một cảnh đã quay sẵn từ trước và được trình chiếu lên trên chiếc TV đã được chuẩn bị sẵn.
Đầu tiên là dự báo thời tiết về khí nóng oi bức, sau đó chính là tin tức về băng "Tokyo Manji" cùng vụ thảm sát của nữ chính và em trai của cô.
Giống như rất nhập tâm, Takemichi từ bước đầu tiên đã không hề lúng túng mà bắt đầu đọc thoại, miệng còn nhóp nhép miếng snack được đưa cho.
Dáng vẻ một thanh niên quần áo đơn giản quê mùa, thông qua chiếc TV đang ghi lại quá trình, Shinichirou cùng Hina hay toàn thể mọi người đang vây xem hoàn toàn bị lối diễn xuất tự nhiên của Takemichi làm cho kinh động.
Hina nhìn Takemichi qua máy quay phim, thế nhưng cô cảm thấy bản thân đang đối diện với sự việc một cách chân thật, cô kinh ngạc:"Thật sự là không qua trường lớp đào tạo chứ? Cậu ấy nắm bắt nhân vật còn nhanh hơn cả tôi."
Yuzuha cũng gật đầu:"Nói thật dù đây là diễn thử nhưng nếu đưa vào phim thật cũng sẽ không vấn đề gì, tôi cảm thấy cậu ấy rất có tiềm năng."
"Đúng là rất có tiềm năng."
Emma đồng tình, người duy nhất vẫn không lên tiếng có lẽ là Shinichirou, anh chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn, còn lại không phát ra bất kì một thanh âm dư thừa nào.
Akkun nhìn thằng bạn mình vẫn đang nhập tâm thì không khỏi thốt lên.
"Lâu như vậy vẫn còn giữ vững phong độ, bảo sao cậu ấy tự tin đến thế."
Hina so với mọi người đứng gần với nhóm Akkun nhất, thế nên sau khi nghe câu nói của hắn thì tính tò mò nổi lên:"Ý cậu là gì?"
Akkun nghe có người hỏi thì giật mình, biết là nữ thần thì hắn mới lắp bắp trả lời:"Thì là lúc còn đi học Takemichi rất hay tham gia vào mấy vở nhạc kịch ở trường, thậm chí cậu ấy còn được bạn bè lớp khác mời qua làm diễn viên đóng thế. Đặc biệt là những vai cậu ấy đóng đều rất được yêu thích."
Đây hẳn là lí do Takemichi không gặp vấn đề về hối chứng rối loạn khi đối diện với ống kính, vì dù sao cậu cũng từng ở trước mặt rất nhiều người phô ra nét diễn xuất chân chất của mình.
Nghe đến đây, ai cũng như đã hiểu mà thay đổi ánh nhìn với Takemichi, hoặc nói đúng hơn là con mắt nhìn người của đạo diễn, thế này cũng quá xuất sắc rồi đi.