Nghe thấy chuông điện thoại, Sam đi ra rồi cầm máy lên.
"Nghe đây. Tôi biết rồi, lát gặp."
"Ai vậy ?" Tò mò nhìn sang, Takemichi chớp mắt.
"Đã nghe đến cái tên "Hanma" bao giờ chưa."
Chậm rãi lắc đầu, Takemichi đợi Sam nói tiếp.
"Tập đoàn Hanma có chi nhánh nằm ở trung tâm lớn nhất thành phố, anh là chủ của chi nhánh . Nên có nghĩa là ông chủ dưới trướng của ông chủ."
Nghe giải thích Takemichi cũng nôm na hiểu được, cậu gật gù.
"Vậy bây giờ chuẩn bị đi gặp ông ta sao ?"
Nghiên mặt nhìn lên đồng hồ, Sam thở dài mà chậm rãi lắc đầu.
"Không, là con trai của ông ta. Hanma Shuji. Thành thật mà nói thì anh không thích cậu ta một chút nào nhưng sau này muốn yên ổn thì không thể không gặp, Takemichi nhà ta có muốn đi mở mang tầm mắt một chút không ?"
Đứng trước một căn phòng mà nhìn vào thôi cũng đã thấy nguy nga tráng lệ, Takemichi được Sam đưa cho một bộ trang phục của phục vụ.
Theo Sam bước vào, Takemichi chỉ cúi đầu mà tỉ mỉ quan sát.
Nơi này không quá nhiều người, ngoài một số cô gái ăn mặc gợi cảm đang ngồi xoay quanh một người đàn ông thì không còn một ai khác.
Takemichi rũ mắt, xem ra đó là người mà hôm nay Sam phải gặp.
Vừa đi vào thì Sam đã lộ rõ bản tính phóng khoáng mà đặt mông ngồi xuống, hắn phất tay, nói.
"Không biết ông chủ nhỏ lần này đến là có chuyện gì ? Một lần thẳng tay bao trọn cả một dãy phòng lớn như vậy chỉ vì không muốn ồn ào thì quá lãng phí rồi đi."
Lời nói xấc xược, rõ ràng là không đem người đối diện để vào tầm mắt, quả nhiên Sam không hề ưa gã.
Takemichi mím môi, cậu đang chờ đợi xem kế tiếp người nọ sẽ phản bác thế nào.
Ngồi giữa chiếc sofa rộng lớn, Hanma trái phải ôm lấy hai mỹ nhân ăn mặc gợi cảm, thân hình quyến rũ mà đảo mắt nhìn Sam.
"Điều này không cần anh nhọc lòng lo lắng, tôi hôm nay đến đây chỉ là muốn xem anh còn sống hay đã chết thôi."
Nghe cuộc trò chuyện đầy u ám của hai người, Takemichi nhíu mày.
Có thật sự bọn họ chỉ là quan hệ ông chủ và ông chủ không ?
Im lặng nhìn phản ứng của Sam, thế nhưng hắn ngoài nhoẻn miệng cười thì không có bất cứ trạng thái khó chịu gì.
Tự rót cho mình một ly rượu, Sam đáp:"Vậy thì cũng phiền cậu không cần lo lắng, nếu không sống tốt thì quá phụ lòng kì vọng của cậu rồi, phải không ?"
"Tất nhiên." Hanma nhướn mày cười nhẹ:"Tôi cũng không hi vọng anh chết sớm."
Đem rượu trong ly uống sạch, Sam nhếch môi:"Thật kì lạ, cậu chủ nhỏ hôm nay đến đây là muốn cùng tôi tán gẫu sao ? Cậu gần đây rãnh rỗi đến như vậy ?"
Không vội trả lời câu hỏi của Sam, Hanma một vòng đảo mắt qua thiếu niên có vóc dáng nhỏ nhắn bên cạnh hắn mà thầm đánh giá.
Đột nhiên bị nhìn chằm chằm, Takemichi khó hiểu mà ngước mắt nhìn lên, hai mắt chạm nhau, Takemichi vô thức mà lùi về phía sau một chút.
Khoảng cách ban nãy khiến cậu cảm thấy bản thân không được an toàn, thế nhưng ngoài ý muốn hành động vừa rồi lại khiến người đối diện không nhịn nỗi mà bật cười.
Dùng tay xoa xoa cổ, Hanma mím môi:"Tôi nhớ anh đâu có thói quen đem theo người bên cạnh, đổi đối tượng rồi ?"
Bất kham trở thành chủ đề của cuộc nói chuyện, Takemichi cảm thấy bất đắc dĩ, cậu vào đây chỉ đơn giản là hóng hớt, ngoài ra cậu không có ý định can dự vào vấn đề của hai người bọn họ.
Quả nhiên khi học trò cưng của mình bị ví thành "người qua đường" đã khiến Sam không hài lòng, hắn đặt ly rượu xuống bàn.
"Mong cậu lần sau phát ngôn thì phủi miệng cho sạch sẽ một chút, người đi bên cạnh tôi thì cho dù là gái điếm cũng đến lượt cậu bình luận."
Thái độ của Sam rõ ràng là đang đem vị trí của Takemichi nâng lên một bậc, điều này cũng khiến Hanma tự hồ thích thú không ít.
"Vậy sao? Nếu là phục vụ thì qua đây rót rượu cho tôi đi. Như nào ? Tôi sẽ không bị từ chối chứ ?"
"Cậu -"
Còn chưa đợi Sam từ chối thì Takemichi đã đưa tay vỗ lên vai của hắn.
Lắc nhẹ đầu, Takemichi mỉm cười.
"Đó là nhiệm vụ của tôi, sao có thể từ chối."
"Takemichi!" Đưa tay chụp lấy con người đang chuẩn bị đi qua chỗ Hanma, Sam nhíu mày.
"Cậu không thể tự hạ thấp chính mình."
Đưa tay lên làm dấu hiệu "im lặng", Takemichi gật đầu một cái xem như trấn an.
Tự động lấy bình rượu ở chỗ của Sam rồi đi qua nơi Hanma đang ngồi.
Cúi người chuẩn bị đem rượu rót vào, thế nhưng hành động của Takemichi lại bị đình chỉ khi Hanma cất tiếng nói:"Tôi muốn nghe giới thiệu về nó một chút."
Khó hiểu ngước đầu lên, Takemichi nhìn qua Sam rồi lại nhìn Hanma.
Muốn cậu giới thiệu nhãn rượu này sao ?
Đưa mắt quan sát chai rượu trong tay, cậu không am hiểu về rượu quá nhiều.
"Remy Martin đã quá nổi tiếng, còn cần giới thiệu sao ?"
Rõ ràng là muốn làm khó cậu, đúng là ngoài cái tên thì cậu không thể hiểu nỗi bất cứ ngôn ngữ gì đang viết trên chai rượu, ngay cả xuất xứ hay nguồn gốc cũng mù tịt nốt.
Như dự đoán, Hanma đúng là đã quá am hiểu, thế nhưng hắn vẫn muốn thăm dò Takemichi.
"Tôi ngược lại muốn nghe cậu giới thiệu, đôi khi có hứng thú tôi sẽ uống."
Vậy anh trực tiếp đừng uống là được ?
Trong lòng Takemichi tự động mà bật lại câu nói đó, thế nhưng khi nghĩ lại Sam cũng như câu lạc bộ này, Takemichi nhịn xuống.
"Thất lễ rồi."
Đem một ly rượu bên cạnh còn chưa bị ai động vào, Takemichi tự động rót cho mình một ly rồi thưởng thức.
Hành động này khiến cho những người xung quanh kinh ngạc không ít, bởi vì làm gì có chuyện nhân viên lại uống rượu của khách hàng bao giờ.
E ngại nhìn qua Sam vẫn chống cằm quan sát Takemichi, ngay cả ông chủ cũng không nổi giận.
Nén xuống cảm giác tò mò người kia là ai, việc bọn họ đang chờ đợi xem là Takemichi tiếp theo sẽ làm gì.
Sau khi nốc một hơi ly rượu quý trong tay, Takemichi liếm môi.
"Tôi chỉ có thể nói một câu, rượu quý hay rượu thường thì chung quy vẫn là rượu mà thôi, người biết thưởng thức tự nhiên sẽ cảm nhận được nó ngon ở đâu, đậm đà ở chỗ nào, quan trọng hơn vẫn là tâm trạng phải không ?"
Đem ly rượu của Hanma kéo đến gần mình, Takemichi cúi đầu rót xuống:"Ly rượu này, tôi cung kính rót mời ngài, nếu ngài uống tất nhiên là hài lòng với tôi, còn nếu ngài không uống thì chắc chắn tôi không thể làm vừa lòng ngài rồi."
Đẩy ly rượu đến chỗ Hanma, Takemichi nhoẻn miệng cười:"Xin mời."
"Phốc" một cái cười ra tiếng, Hanma không thể nhịn được mà bắt đầu quan sát Takemichi, phong thái này thì có thể là phục vụ sao.
Không lưu tình đem ly rượu nâng lên, ở trước mắt mọi người, đôi mắt diều hâu kia vẫn duy trì trên người cậu mà chậm rãi đổ xuống.
Đem ly rượu rỗng đặt lại trên bàn, Hanma nghiên đầu nhìn cậu:"Xem ra ly rượu này tôi không thấy hài lòng rồi..."
"Vậy cũng đành chịu thôi, nhiệm vụ của tôi là chỉ rót rượu, còn uống hay không đó là chuyện của ngài." Takemichi nhún vai nhìn Hanma, còn không nể tình mà đá lông mày một cái.
Takemichi ban đầu là tự đào hố chôn mình, thế nhưng về sau lại tự tháo lưới mà đi ra, đây là Hanma từ chối cậu, bất cứ ai cũng có thể chứng kiến.
Quay lưng đi qua chỗ Sam đứng, Takemichi xem như không có gì mà quay trở lại trạng thái cũ.
Không sợ hãi, lại càng không quan tâm.