Author: ThatNghiep
Đêm Giáng sinh /.
Kisaki đứng trên cầu đi bộ phía trên cao, ánh đèn bên dưới sáng rực qua lại, tuyết trắng trên bầu trời tối đen như mực rơi xuống khắp nơi. Hắn siết chặt cái điện thoại trong tay như muốn bóp nát nó, trái tim đập nhanh đến điên cuồng.
Tên anh hùng khốn khiếp đó rốt cuộc muốn gì?!!!
Từ lúc trở lại thời gian này, toàn bộ ký ức xảy ra ở đây cũng trở về... kể cả tâm tư của riêng hắn ở nơi đây cũng dung hoà vào với hắn làm một, khiến Kisaki rối loạn.
Ký ức nơi đây giống đến từng sự kiện... nhưng lại hoàn toàn khác biệt với cái quá khứ mà hắn từng biết.
Giữa hai ký ức liên tục trùng hợp vào nhau nhưng cuối cùng lại có mâu thuẫn ở những điểm nhỏ nhặt, cả đầu Kisaki như phát điên.
"Nhiều cái mày tưởng là nhỏ nhặt nhưng thật ra lại vô cùng quan trọng."
Hắn trong quá khứ vẫn cho người dồn ép Pachin, và mọi thứ vẫn theo đúng kế hoạch của hắn, Pachin đã đâm Osanai và bị cảnh sát bắt.
Nhưng cô gái không bị hiếp dâm, Pachin bị bắt nhưng chỉ cưỡng chế ở nhà ba tháng. Cô gái đó bây giờ trở thành bạn tốt của Hina, Pachin thì quan tâm Takemichi hơn bất kỳ ai.
Hắn trong quá khứ vẫn kích động Kiyomasa và Peyan, Draken may mắn sống sót bởi Takemichi, đúng, trong suốt quá trình lần này thì chẳng có khác biệt gì trong quá khứ.
Nhưng kết quả lại thay đổi đến mức hắn ngỡ ngàng. Tin đồn một Hanagaki Takemichi điên đến mức cầm dao rồi đe doạ Kiyomasa đến ám ảnh tinh thần, từ đó trở nên nổi tiếng trong giới bất lương, một Peyan vốn không quan tâm Takemichi lại trở nên thuần phục tự nguyện làm người dưới trướng, Takemichi thì trở thành đội trưởng đội ba của Touman được mọi người ủng hộ.
Hắn trong quá khứ vẫn kích động Kazutora giết Baji và Mikey, lần này thì mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Takemichi đã cứu cả Baji thoát chết, cứu Kazutora không phải đi tù, cũng cứu cả Mikey khỏi tuyệt vọng.
Và khoảng khắc Baji muốn giết Kisaki, Takemichi đã cứu hắn.
Sau đó Kisaki đã tưởng hắn chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Touman, khi mà Baji và Kazutora vẫn còn sống và ở Touman, chắc chắn hai người đó đã nói ra toàn bộ kế hoạch của hắn với Mikey.
Rồi Takemichi bỗng đột ngột trước toàn thể Touman xin rời bang.
"Mày có biết vì sao sau chuyện Valhalla, Takemichi lại xin rời bang không?..."
"Bởi vì cậu ấy muốn tráo đổi với mày. Việc mày ở lại Touman là nhờ Takemichi. Tao chẳng biết tại sao Takemichi lại quan tâm mày đến vậy... Nhưng trân trọng ý tốt của cậu ấy đi, mày sẽ chẳng bao giờ tìm ra được người thứ hai quan tâm mày như vậy đâu."
Là Hanagaki Takemichi.
Mọi thứ thay đổi đều vì Hanagaki Takemichi.
Kể cả chuyện đối phương cố gắng làm bạn với hắn, kéo hắn khỏi những tháng ngày cô độc.
Kể cả chuyện đối phương cố gắng cản kế hoạch điên cuồng của hắn rồi lại cố gắng bảo vệ hắn trước cấp cao của Touman.
Kể cả chuyện cho hắn có cơ hội tiếp cận nói chuyện với Hina.
Kể cả chuyện đêm qua đối phương nhắn tin gọi hắn đến công viên Umishita chỉ để hắn có thể tình cờ gặp mặt Hina đang bật khóc đau khổ.
Kisaki đã ngỡ ngàng thế nào khi biết tên anh hùng khốn khiếp đó và Hina chia tay... Vào khoảng khắc nghe từng tiếng nức nở của Hina nói ra, Kisaki đã vui mừng biết bao. Nhưng chỉ một thoáng ngắn ngủi, Kisaki chẳng thể vui mừng nổi.
"... Tao biết mày yêu Hina rất nhiều, cho nên... Hi vọng mày có thể bảo vệ cô ấy có một cuộc sống hạnh phúc."
Đối phương ở quán cà phê từng nói với hắn như vậy... chính là có ý này?
Chia tay Hina, nhắn tin gọi hắn đến và cố tạo cơ hội cho hắn gặp mặt Hina để an ủi cô ấy. Tên khốn đó đang thương hại hắn ư?
Tại sao... lại không hận hắn?
Kisaki ngơ ngác.
Nếu đối phương đã biết được mục đích của Kisaki đều là vì Hina, vậy chắc chắn đã từ tương lai sau cái chết của hắn. Vậy tại sao sau tất cả những gì hắn đã làm ra... tại sao đối phương không hận hắn?
Làm sao có thể trở về quá khứ và nở một nụ cười không mang theo chút căm hận nào với hắn ngay từ lần gặp mặt đầu tiên?
Vừa thấy bóng dáng thiếu niên tóc vàng kia ở đầu cầu đi bộ, hai mắt Kisaki tức khắc mở to, đôi tay hắn vô thức run lên, trái tim đập nhanh đến điên cuồng, máu nóng chảy khắp người.
Khi đôi mắt xanh kia nhìn thẳng vào đôi mắt đầy hoang mang của hắn, đôi mắt xanh trong vắt không chút tạp bẩn, dưới ánh đèn đường phản chiếu lấp lánh ánh sáng khiến cho Kisaki như phát điên lên.
Đừng có dùng ánh mắt như vậy với hắn!
Đáng lẽ đôi mắt đó phải tràn ngập căm hận mới phải! Tại sao y hệt như cái lúc đối phương cầm súng chĩa vào đầu hắn, tại sao lại phải tràn ngập nước mắt khổ đau tức giận mà lại không đành lòng như vậy?
Kisaki thật sự không thể chịu nổi, trong đầu có trăm ngàn câu hỏi tại sao, vậy mà một lời cũng không thoát được khỏi cổ họng. Trong mắt đầy tơ máu, cơn giận dữ thiêu đốt lý trí của hắn, Kisaki lập tức giơ tay đấm mạnh người trước mặt bằng tất cả sức lực vừa gầm lên:
"Mẹ kiếp Takemichi!!!"
Takemichi ngã mạnh xuống nền tuyết trắng xoá, chiếc dù trong tay cũng rơi ở một khoảng xa. Bên má cậu hơi sưng lên đau rát, Takemichi không hiểu tại sao Kisaki lại kích động đến mức này. Cậu nhíu mày hỏi:
"Mày... không muốn như vậy sao?"
Bên cạnh Hina và là một trong những người đứng đầu của Touman hùng mạnh.
Kisaki không muốn sao?
Hắn muốn! Mẹ kiếp đó từng là ước mơ của hắn! Là toàn bộ những gì hắn ấp ủ mong chờ bấy lâu nay! Là nguyên nhân cho cái chết đầy nhục nhã và thống khổ của hắn!
Bây giờ hắn đã đạt được. Một hiện tại quá mức hoàn hảo, hoàn hảo đến mức hắn tưởng như ảo giác của chính bản thân.
Nếu là Kisaki của quá khứ, là Kisaki chưa từng trải qua chuyện gì, chắc chắn hắn đã ngu ngốc mà vui vẻ tiếp tục thuận theo mọi thứ, bởi vì tất cả đều là điều mà hắn mơ ước bấy lâu nay...
Bởi vì hắn sẽ chẳng bao giờ nhận ra tất cả những hạnh phúc này là do Takemichi thầm lặng trao cho hắn.
Nhưng Kisaki của hiện tại là người đã trải qua toàn bộ mọi chuyện. Bởi vì từng trải qua, cho nên mới có so sánh. Bởi vì có so sánh, cho nên mới biết mọi hạnh phúc của hắn bây giờ đều là do Takemichi muốn cho hắn.
Kisaki tóm chặt lấy cổ áo của đối phương, tiếp tục đấm thêm một đấm vào má còn lại của tên anh hùng khốn khiếp kia vừa gầm lớn:
"Tại sao?!!! Tao đâu cần sự thương hại của mày?!!! Đừng có khinh thường tao! Tao vốn dĩ có thể tự tay giành lấy tất cả mà không cần mày cho tao!"
Vậy mà tên anh hùng kia lại nghiêm túc nói: "Kisaki, tao chưa bao giờ khinh thường mày."
Kisaki sững người, mấp máy môi nhưng không biết nên nói thế nào, người bên dưới đã nói tiếp:
"Tao chỉ cho mày một cơ hội để gặp Hina, đây là cơ hội duy nhất tao cho mày."
Không...
Kisaki muốn phát điên lên.
Takemichi vốn không biết hắn đã từ tương lai trở về. Takemichi chỉ nghĩ hắn giận dữ vì được trao cho cơ hội bên cạnh Hina.
Nhưng không... Kiskai biết, ngoài Hina, tên anh hùng khốn khiếp này còn trao cho hắn cơ hội bên cạnh Touman.
Thầm lặng mà trao cho hắn toàn bộ ước mơ mà hắn từng ấp ủ.
Tên anh hùng đó hèn mọn đến mức đưa cô gái mình thích cho đối thủ, tận lực cho kẻ phản diện mọi điều hắn khao khát?
Muốn hắn ngừng lại mọi chuyện ư?
Đáng lẽ ra phải như trước đây chứ! Đáng lẽ ra tên anh hùng khốn khiếp đó phải điên cuồng nỗ lực giành lấy mọi thứ và phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn chứ! Đáng lẽ ra tên anh hùng khốn khiếp đó phải hận hắn chứ!!!!!
Tại sao không trực tiếp giết chết kẻ phản diện cuối cùng là hắn? Sau đó tên anh hùng đó có thể có sống hạnh phúc đến cuối đời...
Đến cuối đời?
... Kisaki ngẩn người.
Tên anh hùng đó cố gắng chia tay với Hina và nói cô ấy hãy tìm một người khác sống hạnh phúc cùng cô ấy... cả đời...
Tên anh hùng đó luôn nói về tương lai hạnh phúc của mọi người... nhưng chưa một lần nhắc về bản thân.
Tên anh hùng đó luôn lặng lẽ đứng ở một góc nhìn mọi người vui vẻ rồi mỉm cười cùng ánh mắt luyến tiếc.
Kisaki mấp máy môi, hắn dường như nghĩ ra một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không dám tin, hắn đã chẳng còn gầm lớn được nữa, giọng nói như đang nghẹn ắng dần đi:
"Này... mày... đang chuẩn bị cho điều gì vậy...?"
Takemichi sững người trong chốc lát. Ngón tay Kisaki đang dần run lên, đôi mắt hắn đảo trái phải như không dám tin với chính suy nghĩ của bản thân, gần như là cầu xin người bên dưới hãy nói ra một điều gì đó...
Điều không phải trong tâm trí hắn lúc này.
"Tương lai mà mày hay nói với tao... tương lai hạnh phúc mà mày hay cố ý kể cho tao... Tương lai đó có mày không... hả Takemichi?"
Trái tim Takemichi như ngừng đập, chẳng ngờ Kisaki lại nhận ra sớm đến vậy. Cậu cụp mắt, mấp máy môi vài lần, cuối cùng mới đủ quyết tâm nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu vì giận dữ của Kisaki, gượng cười nói nhỏ:
"Kisaki... Tao biết mày rất thích Hina..."
Đôi mắt xanh đối diện Kisaki đã chẳng còn chút ánh sáng rực rỡ nào, nét cười trên môi như thể đang dùng hết toàn bộ sức lực, giọng nói run lên đầy tuyệt vọng như cái lần ở quán cà phê.
Khoảng khắc Kisaki tưởng hắn nghe nhầm, đối phương đã tiếp tục lặp lại như muốn khắc vào tâm trí hắn:
"... Tương lai Hina nhờ mày bảo vệ cô ấy thay tao nhé...?"
Kisaki đã thả cổ áo của cậu ra mà lui từng bước về sau trong hoang mang, đôi mắt hắn chớp vài lần, không thể tin bản thân vừa nghe cái đề nghị gì từ tên anh hùng khốn khiếp kia.
Hắn nuốt nước bọt nhưng không sao khiến cổ họng bình thường trở lại, cố bày ra dáng vẻ khinh thường mà cười lạnh một tiếng:
"Mày... đang nói cái quái gì vậy?"
Takemichi chậm chạp đứng dậy rồi hít một hơi thật sâu. Cậu định chờ đến phút cuối mới nói ra điều này, nhưng mà... có lẽ vẫn nên nói.
Trên cầu đi bộ không một bóng người, một cơn gió lớn thổi mạnh khiến tuyết trắng càng thêm dày đặc như một cơn mưa trắng xoá rơi xuống, ánh đèn đường vàng nhạt mờ nhoè, tiếng xe cộ qua lại trên đường ồn ào, ánh đèn xe lướt qua lại phía bên dưới lúc sáng lúc tối.
"Kisaki... Tao..."
Những bông tuyết trắng rơi trên mái tóc vàng mềm mại của người ấy, ánh đèn vàng hắt lên đầy cô độc, khoé môi nở một nụ cười dịu dàng mà đôi mắt xanh ấy lại u buồn chết lặng như tro tàn, từ đôi môi đó nói ra từng câu từng chữ khiến trái tim Kisaki như ngừng đập.
Hai tai hắn ong lên, âm thanh của người kia như hoà vào âm thanh xe cộ ồn ào bên dưới lẫn tiếng tuyết rơi, vậy mà lọt vào trong tai hắn chỉ còn những câu chữ của đối phương rồi quẩn quanh vang vọng không dứt.
Kisaki chớp mắt, thậm chí chẳng biết bản thân đã vô thức lùi về sau. Hắn hoang mang quay đầu sang chỗ khác, dường như không thể tin được bản thân vừa nghe gì.
Người đó đã từng bước đi đến đứng trước mặt Kisaki, mỗi một bước đi đều khiến tâm trí Kisaki vụn vỡ với từng lời nói dần nghẹn ắng kia.
Tên anh hùng đó hơi cúi đầu xuống, hai đầu mày chau lại, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt trong suốt từng giọt rơi xuống chảy dài trên má, từng lời như nghẹn ắng trong cổ họng, tiếng nói rất nhỏ, nhưng lại vang vọng trong đầu hắn không dứt.
"Kisaki... Đây là ước nguyện cuối cùng của tao... Hãy bảo vệ tương lai của Hina và mọi người hạnh phúc..."
Thậm chí còn chẳng biết đầu ngón tay của bản thân đã run lên, Kisaki mấp máy môi, khó khăn lắm mới nói được thành lời:
"Vì sao... mày nói cho tao biết chuyện này?"
Tên anh hùng đó chậm chạp nở một nụ cười trên gương mặt đẫm nước mắt, nụ cười ấy trong mắt Kisaki như đang bóp nghẹn lồng ngực của hắn, giọng nói nhẹ như tiếng tuyết rơi trên đầu vai khiến cả cõi lòng hắn lạnh băng.
"... Vì mày là người duy nhất căm hận tao. Như vậy mày sẽ là người duy nhất không đau lòng vì tao."
Cả người Kisaki gần như không thể cử động được.
"Đừng... nói chuyện này với bất kỳ ai. Kisaki... Chuyện này... đừng nhắc lại nữa."
Người kia đã nhặt chiếc dù trên mặt đất, tiếng bước chân chậm chạm đạp lên nền tuyết nhỏ dần rồi biến mất. Kisaki ngẩn ngơ đứng yên một chỗ giống như đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Kisaki căm hận tên anh hùng đó, nên hắn nhất định sẽ không đau lòng vì đối phương...
Kisaki đảo mắt trái phải rồi vô thức lùi về sau một bước, bật cười thành tiếng...
Đúng vậy.
Hắn tự cười giễu bản thân.
Kisaki sao có thể đau lòng vì kẻ thù của hắn?
... Vậy tại sao bàn tay của hắn lại đang run lên?
Vậy cái cảm giác trái tim đang quặn lên từng cơn đau đớn này là gì? Cái cảm giác cả đầu như ong ong lên này là gì? Cái cảm giác cổ họng nghẹn ắng đến nghẹt thở này là gì?
Hắn... sao có thể đau lòng vì người này?
"Kisaki... Đây là ước nguyện cuối cùng của tao... Hãy bảo vệ tương lai của Hina và mọi người hạnh phúc..."