Author: ThatNghiep
Takemichi lững thững đi bộ về lại ga Minato, đăm chiêu suy nghĩ sau này làm sao mà mở lời với Kakuchou về Izana. Cậu thật sự muốn hỏi tại sao Izana lại thay đổi nhiều như thế, tại sao lại mở rộng Tenjiku nhanh như vậy.
Lỗ hỏng tâm lý của Izana quá nặng nề. Không giống như Kazutora có bản chất vẫn tốt, vì một sự kiện mà tự căm hận chính bản thân nhưng Kazutora vẫn mong muốn làm bạn với mọi người. Còn Izana từ nhỏ đã cô độc ở trại mồ côi, là lối suy nghĩ của cả mười mấy năm cuộc đời, làm sao có thể dựa vào mấy lời nói từ một người lạ như Takemichi mà có thể thay đổi?
Chỉ khi hắn tưởng rằng người thân cận duy nhất bên cạnh là Kakuchou chết đi, chỉ khi ở giây phút còn chút hơi tàn, Izana mới đau khổ nói ra những lời thật lòng.
Lần này cậu đã có thể kiềm chân được Kisaki, cậu đã xoá đi một phần hận thù của Kisaki với cậu và Hina, xoá đi động lực của hắn để hãm hại mọi người.
Sau khi tính toán tất cả mọi chuyện, Kisaki chắc chắn sẽ ở lại Touman, do đó hắn cũng sẽ không qua Tenjiku. Tiếp đó Takemichi sẽ thuận lợi bước trên con đường mà trước đây Kisaki đã dựng sẵn...
Thế nhưng không hiểu sao Takemichi cứ cảm giác bất an liên tục. Cậu cứ có cảm giác có chuyện gì đó đã rơi khỏi tầm kiểm soát của cậu. Kế hoạch vốn đã định sẵn, thế nhưng có nên chờ tới đúng thời điểm đó mới thực hiện?
Liệu việc cậu tránh mặt Izana có phải là đúng đắn? Liệu cậu có nên thử một lần nữa tiếp cận anh ta sớm trước thời gian dự kiến hay không?
Vô số câu hỏi được đặt ra, Takemichi nhíu mày, cậu đứng một chỗ nhìn lên bầu trời trong xanh cao vời vợi. Trước đây cậu chỉ có thể đặt những mục tiêu ngắn hạn, nhưng lần này cậu phải suy nghĩ cẩn thận, phải hoàn thành lý tưởng mà cả một năm cô độc cậu mãi nghĩ suy ngày đêm.
Hanagaki Takemichi, mày nhất định sẽ tạo ra một thời đại...
Bỗng trên vai bị ai đó quàng qua, dưới eo thì bị ai đó ôm lấy làm Takemichi giật bắn người.
Người quàng vai có hai bím tóc dài nửa vàng nửa đen...
Người ôm eo có tóc ngắn lai xanh vàng...
Takemichi đổ mồ hôi hột.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, Hanagaki-kun?"
Bên trái vang lên giọng nói quen thuộc, người đeo kính có tóc ngắn lai xanh vàng kia cúi xuống để mặt ngay tầm mắt của Takemichi, thấp giọng chào hỏi một câu mà làm cậu muốn rớt cả tim.
Takemichi nuốt nước bọt, giả vờ ho hai tiếng:
"H-Hai người nhận nhầm người rồi..."
Khoé môi Rindou nhếch lên, càng áp sát mặt gần hơn nữa đến nỗi Takemichi phải co rúm cả người rụt cổ ra sau:
"Tao không nhớ lãnh địa Touman đến tận Yokohama đâu. Đội viên bé nhỏ của Touman đang làm gì một mình ở đây vậy?"
Takemichi hoảng loạn cố cúi thấp đầu tránh đi đôi mắt như rắn độc săn mồi của Rindou. Trong lòng đã mắng xui xẻo một trận, lãnh địa hai người này ở Roppongi mà chẳng ở, cứ thình lình xuất hiện ở Shibuya rồi giờ lại ở Yokohama làm gì? Mà sao cứ để cậu gặp mặt hai tên này làm gì?
Cậu lúng túng: "N-Nhầm người rồi mà... Mà trước hết, thả... thả ra đi đã..."
Còn chưa kịp nói xong, cánh tay dưới eo đã siết chặt hơn trước, mà cánh tay quàng trên vai cũng ép cả người cậu vào lồng ngực đối phương. Takemichi bị kẹp ở giữa hai tên bên cạnh không một kẽ hở, muốn chạy còn khó hơn lên trời. Cả người cậu đổ mồ hôi lạnh, trong đầu loạn thành một đoàn.
Bàn tay đặt trên vai bỗng thả ra rồi chuyển thành nắm chặt lấy cằm Takemichi bắt cậu ngửa đầu lên. Gương mặt tươi cười của Ran ở ngay trước mắt, thế nhưng đôi mắt tím của hắn y hệt em trai, đều là loại ánh mắt rắn độc đang quan sát con mồi, chờ thời cắn một phát chí mạng rồi nuốt gọn vào bụng.
Takemichi ớn lạnh, trợn mắt nhìn gương mặt kia ngày càng sát mặt cậu, Ran nhướn mày:
"Có định gọi cảnh sát không?"
Takemichi: "...?"
Môi của Ran đã dời xuống sát vành tai của đối phương, nhìn vành tai kia dần phiếm hồng vì hơi thở của hắn, Ran khẽ cười, thấp giọng thì thầm:
"... Đáng tiếc khu này không có chú cảnh sát nào tình cờ đi ngang qua đâu."
Takemichi: "..."
Biết ngay là bị ghi hận chuyện đó mà.
Takemichi nuốt nước bọt, trong lúc cậu còn đang cố nghĩ cách thoát thân thì hai anh em đã kéo cậu đi đến một góc vắng người. Người ngoài nhìn vào còn tưởng cảnh trấn lột, hai người mỗi bên chống một tay vào tường ép một người thấp bé tóc vàng co rúm cả người ở giữa.
Hai anh em kia chỉ chống tay vào tường rồi cúi đầu nhìn chằm chằm Takemichi chứ chẳng nói câu nào. Một hồi chẳng chịu nổi ánh mắt trắng trợn của hai người kia, Takemichi đành ngước mắt lên hỏi nhỏ:
"Rốt cuộc... bọn mày có chuyện gì?"
Ran lập tức cười đầy thoả mãn, đưa tay nắm lấy gáy của cậu: "Vậy giờ mày thừa nhận mày là Hanagaki Takemichi rồi? Không nhầm người nữa?"
Takemichi đần mặt. Hoá ra hai tên này im lặng nãy giờ chỉ vì muốn ép cậu tự thừa nhận lời nói dối của bản thân thôi? Sao mà thích hành hạ người khác quá vậy?
Gỡ cái tay lạnh ngắt đang áp vào phần gáy ướt đẫm mồ hôi của cậu, Takemichi khổ sở gật đầu: "Vậy... bọn mày có chuyện gì không?"
Rindou bị bản mặt ngốc nghếch không muốn thừa nhận của đối phương làm cho buồn cười, hắn nhướn mày hỏi tiếp:
"Touman làm gì ở đây? Tính gây sự với bất lương bên này?"
Takemichi nghe vậy giật mình, vội đưa tay lắc:
"Không có liên quan gì tới Touman cả. Nhìn nè, tao cũng đâu có mặc bang phục. Tao đến đây... à... ừm... tao có hẹn đi chơi với bạn ở đây..."
Rindou nheo mắt, đột ngột áp sát làm Takemichi sợ rụt cổ, cố gắng bày ra vẻ mặt thành thật nhất có thể, hai tay nắm chặt lấy góc áo. Ran nhìn hai bàn tay kia vân vê góc áo mà buồn cười, trông nhỏ xíu yếu ớt như vậy mà sao có thể dùng búa đánh vỡ đầu tổng trưởng Hắc Long được?
Chợt nhớ ra hai tên này vốn dĩ là trùm Roppongi, tự nhiên qua khu Yokohama làm gì? Takemichi khó hiểu. Hôm trước cậu mới nhờ Daki với bốn thằng bạn tìm hiểu, hai tên này hoá ra đã được kêu gọi qua Tenjiku mà vẫn chưa nhận lời, bây giờ qua Yokohama chẳng lẽ là muốn gia nhập?
"Vậy bọn mày sao lại ở đây? Tao nhớ bọn mày ở bên khu Roppongi mà?"
Rindou đứng thẳng dậy, chậc lưỡi một tiếng: "Thích thì đi chơi thôi."
Câu trả lời tuỳ ý của Rindou hệt như lúc trước, đúng là tính cách tự do không theo khuôn phép. Takemichi đành cười lảng chuyện, cậu gãi đầu rồi cúi lưng:
"Vậy... bọn mày cứ đi chơi thong thả... T-Tao đi trước đây."
Thế nhưng hai tên này trước sau vẫn cứ chống tay vào tường chặn sạch đường hai bên làm Takemichi bối rối. Ran đã nắm lấy gáy của cậu lần hai, hắn nghiêng đầu cười:
"Mày quay trở lại ga Minato thì chắc là đi chơi với bạn xong rồi?"
Chẳng ngờ tên này lại quan sát kĩ đến thế, cả người Takemichi cứng đờ như đá. Ran khẽ cười, cúi đầu nói sát tai cậu:
"Vậy là giờ mày rảnh đúng không?"
Takemichi: "..."
Mấy ngón tay dài của Ran siết lấy gáy cậu, hiển nhiên dù Takemichi có trả lời thế nào cũng chẳng thoát được. Thật sự không thể hiểu nổi vì sao hai anh em khùng điên này lại hứng thú với cậu đến thế...
Có điều càng chống cự càng khơi gợi niềm vui bắt nạt của hai tên này, thôi cứ giả vờ thuận theo bọn họ, Takemichi đành gật đầu:
"Ừ, giờ tao rảnh... Bọn mày cần người chụp hình giùm hay sao?"
Không theo kịp mạch não của Takemichi, Ran bị câu hỏi của cậu làm cho ngẩn người. Rindou đứng cạnh liền cười vào mặt Ran:
"Anh trai tốt không hiểu ý sao? Cần em trai đây giải thích cho không?"
Ran mới nhớ ra nãy nói hai anh em đi chơi, lập tức hiểu Takemichi hỏi vậy ý là hai người có cần chân chạy vặt chụp hình lưu niệm hay không. Hắn liếc mắt cười nhạt với Rindou:
"Mày cứ ra vẻ thông minh đi."
Mắt thấy hai anh em đang cười với nhau mà bầu không khí lạnh đi mấy độ, Takemichi lúng túng nói:
"Bọn mày muốn đi chụp hình ở đâu thì dẫn tao đi... Chứ tao mới được bạn dẫn đi có nửa ngày, không biết chỗ nào chơi vui đâu..."
Hôm nay hai người đến đây là vì chuyện khác, nhưng đã tình cờ gặp người này thì kệ chuyện kia đi, tính sau cũng được. Đẩy nhẹ mắt kính, Rindou quàng vai Takemichi kéo đi:
"Ừ ừ. Đi chụp hình cho bọn tao."
Ran chậc lưỡi, cũng đi bên cạnh vòng ra sau lưng nắm lấy vai còn lại của cậu. Cúi đầu ngó hai cái tay hai bên vai, Takemichi trợn mắt. Rồi mắc gì mấy người cứ phải quàng tay rồi quàng vai các kiểu vậy?
Cố gắng nhớ những lần quay ngược thời gian trước đây, Takemichi gặp hai người còn chưa nói chuyện lần nào, một lần nhìn mặt ở trận với Valhalla, lần còn lại là ở trận Tenjiku. Ở tương lai mười hai năm sau cậu cũng chỉ vài lần thấy hai người này đi cùng Mikey.
Cậu thật sự không rõ tính cách hai người này thế nào, chỉ biết hai tên này thích độc lai độc vãng, vào Tenjiku cũng chơi trội không thèm mặc chung đồng phục. Không hiểu sao bây giờ lại tỏ ra thân thiết với cậu...
Takemichi mím môi, thắc mắc mà không dám hỏi, đành để hai người kia thích làm gì thì làm.
Hai anh em Haitani đút tay vào túi quần đi Landmark Tower vào khu mua sắm, bắt Takemichi chụp hình đủ kiểu cho hai người. Hai người đó thậm chí còn đi thử quần áo, bắt cậu lựa đồ cho họ rồi để Takemichi ngơ ngác ngồi ở ghế chờ.
Ran mặc áo sơmi ngắn tay trên trắng dưới vàng nhạt lộ ra một phần hình xăm ở tay trái, hai cúc áo trên cùng chẳng cài vào nên thấy rõ cả hai đầu xương quai xanh, dưới mặc quần short đen, trông như công tử con nhà giàu đang đi chơi du thuyền ở biến.
Rindou ngược lại mặc áo thun trắng, khoác ngoài bằng sơmi xanh nhạt, dưới mặc quần dài màu đen, đeo túi chéo trắng trước ngực, còn đeo kính nên nhìn y hệt như bạn học nổi tiếng ở đại học.
Mấy chị gái bán hàng đứng gần đó đã đỏ mặt ríu rít với nhau, không cần nghe, chỉ cần nhìn khẩu hình cũng biết hai chữ được nhắc nhiều nhất là "đẹp trai". Takemichi cũng tròn mắt một phen, đổi phong cách ăn mặc mà nhìn khác hẳn, cậu giơ ngón cái với hai người kia, buột miệng khen:
"Đẹp trai ghê."
Ran bỗng bước đến trước mặt cậu, cười hỏi: "Gì nữa?"
Takemichi ngẩn người. Gì nữa là sao?
Thấy Takemichi không nói, Rindou cũng đút hai tay vào túi quần nghiêng đầu: "Tiếp đi."
Tiếp là tiếp cái gì?
Hai người kia vẫn chằm chằm nhìn cậu, dáng vẻ như đang chờ đợi gì đó. Takemichi bối rối, cố gắng dùng não theo kịp mạch não khùng điên của hai anh em kia. Cậu chợt nảy ra một ý nghĩ kì quặc, lén lút ngó hai người đó một cái mới ngập ngừng nói:
"Ừm... Đẹp như người mẫu nổi tiếng vậy...?"
Mắt hai anh em kia lập tức sáng lên tỏ vẻ hài lòng, tiếp tục bày ra dáng vẻ chờ đợi, Takemichi mấp máy môi, không phải muốn khen tiếp mà là muốn hỏi một câu...
Hai người bị khùng hả?
Tự nhiên bắt một thằng con trai đi khen hai người đẹp trai là sao?
Có điều cậu không dám làm phật lòng hai tên khùng kia, đành giả dối khen tiếp:
"Đổi phong cách ăn mặc nên nhìn... ừm... siêu cấp đẹp trai... ừm... người gặp người thích? Nếu mà lên tạp chí chắc cháy hàng luôn ha ha."
Thấy hai anh em vẫn trưng ra vẻ mặt chờ đợi cậu khen tiếp, Takemichi cố gắng khen ngợi đến nỗi quai hàm phát đau, đành giả vờ cầm máy ảnh chụp hình mới được tha cho.
Nhưng hai anh em chẳng biết chập mạch chỗ nào, hứng khởi dào dạt đi thử cả chục bộ. Mỗi lần đi ra đều bắt Takemichi chụp hình rồi khen lên tận mây xanh, thiếu điều quỳ lạy ca tụng hai người là bộ đôi đẹp trai nhất vũ trụ mới chịu thôi.
Cuối cùng chẳng hiểu sao hai người kia lại thành người lựa đồ bắt cậu thử. Takemichi mặc cái thun in hình con hamster lông vàng đi ra, hai người kia liền phì cười một trận, Takemichi tức khắc mím môi giận run người.
Mấy chị bán hàng lần này không thì thầm với nhau nữa mà trực tiếp "aww" ra tiếng khen dễ thương. Ran với Rindou nhìn người kia giận run run cả người càng y hệt con hamster giận dỗi, hai anh em càng cười thoả mãn, tranh thủ lấy điện thoại ra chụp hình mấy tấm liên tiếp.
Takemichi nổi cáu, vội đi vào phòng muốn thay áo ngay thì chợt màn che bị vén lên. Cậu trợn mắt nhìn hai anh em Haitani tiếp tục cảnh tượng chống tay vào tường ép cậu vào góc. Takemichi đang vén áo nửa chừng mà phải vội thả xuống.
Dạo này... thịnh hành con trai kabedon với con trai hay sao?
"Mặc nó đi."
Hai người nói cùng lúc y như tâm linh tương thông, hai đôi mắt tím kia nhìn xuống áp đảo cả cơn giận của Takemichi, cậu đành xìu lông đẩy hai người ra ngoài, tiếp tục mặc cái áo ngốc nghếch kia.
Hai anh em mua quần áo xong thì bắt Takemichi xách túi, còn ngang nhiên sai vặt cậu đi mua đồ ăn với nước uống, để Takemichi chạy khắp nơi y hệt như chân chạy vặt của hai người họ. Cậu chạy đến đỏ bừng cả mặt, chẳng hay biết hai người kia đi trước cầm điện thoại còn thoải mái chụp ảnh tự sướng với Takemichi ở đằng sau chật vật đi theo.
Hai tay Takemichi cầm túi giấy, Ran cầm bánh ngọt đưa ra trước miệng cho cậu cắn một miếng, Takemichi phồng má nhai miếng bánh xong liền ngậm lấy ống nhựa hút một ngụm trà đào mát lạnh từ tay Rindou đang cầm ly để trước cho cậu, lon ton đi theo nghe hai anh em nói chuyện.
Đồ ăn nước uống đều là hai người đó trả tiền cho cậu, đi trên đường cũng được hai người đút bánh đưa nước tận tình. Bảo là chân chạy vặt nhưng không hiểu sao Takemichi lại có cảm giác hai người này đang nuông chiều cậu. Khó mà hiểu mạch não của bất lương, Takemichi đành vứt câu hỏi ra sau đầu, vui vẻ đi chơi cùng hai anh em Haitani.
Thấy Takemichi nhìn chằm chằm vào chỗ chơi bowling, Ran với Rindou trao đổi ánh mắt rồi quyết định dắt con chuột hamster nhỏ kia đi chơi.
Ngồi dãy bên cạnh có mấy người dáng vẻ bặm trợn, là bất lương nửa mùa. Một tên biết được mặt của hai anh em Haitani, thế là cả bọn sáng hai mắt, lân la muốn qua bày tỏ thân cận với hai anh em nổi tiếng.
Nào ngờ hai người kia bỗng quay sang nhìn bọn họ, không khí lạnh lẽo như băng, trong mắt khinh thường như nhìn sâu bọ, giống như chỉ cần họ bước qua một bước sẽ lập tức bị bẻ cổ đến chết. Cả đám rùng mình, lập tức cúi đầu ngồi im một chỗ, không dám hó hé nửa lời.
"Strike!!!"
Takemichi biểu diễn năm phát strike liên tiếp liền tự hào quay đầu sáng rực hai mắt, vui đến giơ loạn tay chân khoe với hai người ngồi sau.
"Thấy không thấy không?!! Năm lần strike liên tiếp!! Vua strike!!"
Cả đám bên kia trân trối hai mắt một phen, hai anh em Haitaini nổi tiếng điên cuồng của Roppongi mới phút trước còn nhìn họ như bóp chết sâu bọ mà phút sau đã trở mặt, một người thì vỗ tay, một người thì ồ một tiếng khen ngợi "vua strike".
Hai anh em Haitaini nổi tiếng hung thần ác sát từng giết người vào tù... bây giờ lại đang bày ra dáng vẻ cưng chiều một thiếu niên tóc vàng y hệt học sinh ngoan?!
Một tên trong nhóm nhận ra thiếu niên tóc vàng là ai, hắn hoảng sợ thì thầm với cả đám: "Đừng chọc! Chủ trại chó của Touman!"
Cả đám vừa nghe biệt anh đã vô thức nuốt nước bọt. Học sinh ngoan con mẹ gì cơ chứ, cũng là hung thần một phương. Đúng là vật hợp theo loài, điên như nhau nên mới chơi chung với nhau được, bọn họ không có cửa chen vào.
Trời ơi nứng quá! Trong đầu toàn cảnh đụ p mấy má ơi
Khóc tiếng chó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau