Author: ThatNghiep
Kazutora chở Takemichi đến công viên nhỏ, Takemichi cởi nón cảm ơn đối phương. Kazutora mím môi, thấy thiếu niên chuẩn bị quay lưng sắp rời đi mới lấy hết dũng khí để hỏi:
"Nhà mày ở đây?"
"Không... Sao vậy? Mày muốn đến nhà tao?"
Kazutora vừa nghe câu hỏi cuối liền cúi đầu: "...Không."
"Ồ... Vậy thôi, tạm biệt nhé. Hi vọng có thể tình cờ gặp mày lần nữa, bạn tâm sự."
Takemichi vẫy tay chào Kazutora đến tận khi chiếc xe của hắn khuất ở ngã ba đường, cậu chậm rãi đi bộ đến nhà Hina.
Hôm nay tình cờ gặp Kazutora nên Takemichi đến trễ hơn nhiều so với kế hoạch. Cậu bấm chuông, Hina mặc đồ ngủ vui mừng mở cửa, lao ra ôm cậu thật chặt.
"Hôm nay anh đến trễ quá."
Một tuần sau lễ hội Musashi, sinh hoạt của Takemichi vô cùng đều đặn. Sáng đi thăm Draken, chiều đi thăm anh Shinichirou, chập tối thì đến nhà Hina dẫn cô đi chơi. Hôm nay cậu đến trễ quá, chắc cũng không đi chơi đâu được.
Takemichi lấy từ túi áo một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá, thế nhưng không phải cái rẻ tiền mà quá khứ cậu từng mua. Lần này Takemichi dùng hết số tiền tiết kiệm để mua một sợi dây chuyền mới, khung cỏ bốn lá làm từ bạc, bốn viên ngọc xanh ở bốn phiến lá, là món đồ đắt tiền nhất mà cả đời Takemichi từng mua.
"Tặng em."
Hina ngạc nhiên, vừa nhìn đã biết sợi dây chuyền vô cùng đắt tiền, cô cầm mà cũng run hết cả tay.
"Anh... Hôm nay là ngày kỉ niệm gì sao?"
"Không... Anh chỉ muốn tặng em thôi. Đưa đây, anh đeo cho em."
Takemichi đeo dây chuyền cho Hina, dưới ánh đèn mơ hồ thấy được gáy của cô hơi đỏ lên. Ngón tay Takemichi khẽ run, cậu cố đè nén hình ảnh trong ký ức đang điên cuồng hiện lên trước mắt, gắng gượng giữ bình tĩnh lui về sau.
Hina khó hiểu hỏi: "Mà sao lại là cỏ bốn cánh?"
Takemichi khẽ đáp: "Vì anh hi vọng em sống một đời bình yên hạnh phúc, tràn ngập niềm vui và may mắn."
Hina đeo sợi dây chuyền bạc sáng trên làn da trắng hồng, bốn viên ngọc ở bốn mảnh lá sáng lấp lánh, thật sự xinh đẹp quá mức. Cô cười đến vui vẻ:
"Anh thấy sao?"
Takemichi mỉm cười: "Đẹp lắm."
Hina vui vẻ vô cùng, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt của đối phương, trái tim cô như chìm xuống đáy dòng sông giữa mùa đông. Lại là ánh mắt đó... Lại là cái ánh mắt tràn ngập yêu thương nhưng cũng đau buồn đến nghẹt thở đó.
Dù Takemichi có cố gắng che giấu thế nào, Hina vẫn đôi lúc nhận ra ánh mắt đó.
Cái nhìn làm cô cảm thấy tình cảm của chính mình là gánh nặng của đối phương. Hina chẳng hiểu chính mình nữa. Là do cô quá nhạy cảm sao?
Hina cố gắng kiềm nén cuộn trào trong lòng mình, cô cầm lấy mặt dây chuyền gượng cười:
"Cảm ơn anh. Em sẽ trân trọng nó."
Khoé mắt Hina đỏ lên, Takemichi giật mình muốn đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng Hina đã vội quay người vào nhà, giọng nói nghẹn ắng như sắp khóc:
"Cái đó... Em... Mai chúng ta lại gặp nhau nhé."
"... Ừm, cũng trễ rồi. Mai gặp lại."
Takemichi không hiểu Hina xúc động chuyện gì, có lẽ vì sợi dây chuyền chăng, cậu không hỏi thêm gì nữa mà đi về.
Xuống công viên trước khu nhà Hina, Takemichi ngẩn người ngồi trên xích đu, ngẩng đầu quan sát trời sao.
Chẳng hiểu sao muốn khóc.
Càng trân quý hiện tại bao nhiêu, Takemichi càng sợ hãi cảm giác khi rời bỏ tất cả mọi thứ.
Cậu tự nhủ bản thân, phải cố gắng lên, phải mạnh mẽ lên, đừng gục ngã lúc này. Chỉ còn một lần này nữa thôi, tuyệt đối không thể thất bại.
"Mày chắc chắn còn đồ trong túi! Đưa ra đây, tao sẽ tha cho."
"Đừng có mà nói dối, thằng khốn sâu bọ này!"
"Thằng chó này, nghe nói mày có chị gái xinh đẹp lắm? Dẫn chị mày tới bọn này xem xem?"
Khu này mà vẫn còn đám trấn lột, Takemichi nhíu mày quan sát chỗ phát ra tiếng ồn. Bốn, năm thằng mặc áo sơ trung đang phì phèo khói thuốc, một thằng thì đang tóm cổ áo một đứa nhóc nhỏ gầy mặc áo sơ mi đẩy ngã mạnh xuống đất.
Bọn chúng cười nhạo đứa nhóc ngã trên mặt đất, lời nói khó nghe vô cùng.
Takemichi mở to hai mắt. Đó chẳng phải là Naoto sao?
Bởi vì lần này quay ngược quá khứ không nhờ Naoto nên Takemichi cũng không muốn làm phiền nhóc ấy, cậu cũng không định cùng mọi người gây dựng tình cảm sâu đậm, cho nên hoàn toàn không có ý định gặp Naoto.
Naoto làm sao có thể bị bắt nạt? Cậu nhớ rõ ràng từng đấm...
Takemichi giật mình. Đúng vậy, lần đầu tiên cậu quay trở lại ngày / nên vô tình đánh bọn bắt nạt, còn lần này quay lại vào ngày /, cơ bản Naoto vẫn là thằng nhóc im lặng chịu trận.
Takemichi giận bản thân kinh khủng, vì giận dữ lên đến đỉnh điểm nên khi bước đến gần đám bắt nạt, cậu đã dùng hết sức lực đấm cho thằng đang đạp lên người Naoto văng cả răng, máu mũi đầy mặt.
"Mẹ kiếp thằng ch-... A a a!!!"
Thằng khác đứng cạnh hét lên liền bị Takemichi đấm thẳng vào mặt, xem chừng đã gãy mũi, nó ôm mũi đau đớn quỳ trên đất.
Nhìn Naoto thâm tím đầy người, Takemichi nghiêng đầu, hai mắt trừng trừng:
"Bọn mày dám đụng vào người này... Tao sẽ giết tất cả bọn mày."
Một thằng mập trong đám nhận ra Takemichi là ai, run lẩy bẩy hét to:
"C-Chạy đi... Là Hanagaki Takemichi đó!"
Một thằng khác mở to hai mắt: "Takemichi?!!!! Cái kẻ sẵn sàng giết người đó??!!!"
Takemichi chẳng biết tin đồn về mình đang lan truyền khủng bố đến mức nào trong giới bất lương, một truyền mười, mười truyền trăm, phóng đại là chuyện chắc chắn xảy ra. Cả đám vội cúi gập người chín mươi độ một cách nghiêm cẩn, hét to "Xin lỗi ạ" rồi xách hai thằng bị Takemichi đấm gục chạy đi như bay.
Takemichi cũng chẳng hiểu thái độ sợ như gặp quỷ của đám bắt nạt, nhưng cậu không quan tâm, đưa tay đỡ lấy Naoto.
Naoto hất mạnh tay Takemichi, khoé môi bị rách hơi rướm máu, dáng vẻ thằng nhóc lạnh lùng ương ngạnh vô cùng, trong mắt tràn ngập giận dữ:
"Đám bất lương các người đều là rác rưởi."
Thằng nhóc hiền lành Naoto vậy mà trở thành thế này, Takemichi đau lòng không tả nổi. Cậu ngồi xuống, khẽ nói:
"Em muốn đánh anh không?"
Naoto nghiến răng đấm vào mặt Takemichi một cái, cảm giác đau đớn truyền từ bàn tay làm Naoto giật mình, không tin nổi mình vừa làm gì.
Một tháng qua đám bắt nạt ngày càng được nước lấn tới, càng lúc càng ép Naoto đến giới hạn chịu đựng. Bây giờ lại bộc phát lên người vừa cứu mình, Naoto không còn mặt mũi ngẩng đầu lên nữa.
Takemichi xoa xoa bên má bị đánh đến sưng lên, đánh mạnh thật. Cậu thầm nghĩ thằng nhóc này gặp đám bắt nạt chẳng đấm như thế, vậy mà cứ dồn toàn bộ sức lực để đánh người cứu nó, đúng là ngược đời.
Hay là do cậu có số ăn đấm nhỉ?
"Đỡ giận hơn chưa? Ra ngoài sáng anh xem vết thương thế nào."
Takemichi kéo tay Naoto ra chỗ xích đu bắt nó ngồi xuống, sau khi vén ống quần kiểm tra thì tiếp tục lột áo nó lên xem thử có bị đấm vào bụng hay lưng không. Một ông anh lạ mặt lột áo nó lên làm Naoto hoảng đến nỗi đỏ bừng cả mặt:
"Anh... Anh làm cái gì vậy?"
Thấy Naoto chỉ thâm tím vài nơi ở cẳng tay với đầu gối, thêm vết bầm bên má và khoé môi rách nhẹ. Takemichi nhớ cảnh mình bị đánh như cái giẻ nát cả chục lần, thầm nghĩ thế này còn nhẹ chán.
"Không sao, không có chỗ nào bị nặng hết. Tối về em lấy đá lạnh chườm vào là được, còn vết thương ở miệng thì bôi thuốc sát trùng, mai nó sẽ khô lại thôi."
Naoto ấp úng:
"C-Cảm ơn anh... Xin lỗi anh... Lúc nãy em... em hơi giận... nên là..."
Takemichi xoa mạnh đầu thằng nhóc:
"Không cần xin lỗi anh, xin lỗi bản thân ấy."
"...Dạ?"
"Đừng có im lặng chịu trận, phải biết yêu thương bản thân chứ! Bọn bắt nạt chỉ lựa người mềm yếu, ai cứng rắn chống lại bọn nó một chút là bọn nó sẽ đổi đối tượng thôi hiểu không?"
Naoto thấy ánh mắt người kia sáng ngời, cậu im lặng gật đầu.
Takemichi ngồi xổm trên đất nghiêm túc chỉ dạy Naoto cách xử trí đám bắt nạt nửa mùa:
"Đám đó không có bang phục, toàn là kiểu nửa mùa thôi. Gặp bọn đó thì cứ giả vờ yếu đuối một tí, đến khi bọn nó lơ ngơ là tung cú đấm như lúc nãy nhóc đánh anh ấy, đè một thằng ra đất rồi đấm nó liên tiếp, mạnh vào."
"..."
"Một thằng mà bị thế thì cả đám sẽ sợ thôi. Rồi có bị đấm thì nhóc cứ bình tĩnh, cứ làm như thể nhóc có chết cũng không nhận thua. Ba cái đồ nửa mùa đó sợ liền."
Naoto vậy mà nghiêm túc lắng nghe Takemichi nói, ngập ngừng hỏi:
"Vậy còn gặp đám mặc bang phục?"
"Thì lập tức chạy đi, đến tìm anh."
"Anh?"
"Ừ, anh nói tổng trưởng bên bang anh đánh chết bọn nó."
"..."
Takemichi xoa đầu thằng nhóc, nhớ lúc lớn nó tỏ vẻ trưởng thành thông minh các kiểu, đáng ghét ghê gớm mà bây giờ nhỏ xíu vừa hiền vừa ngoan, Takemichi không khỏi muốn xoa đầu nó nhiều hơn.
"Em mau về nhà đi, Hina lo đấy."
Naoto chớp mắt, vội hỏi:
"Anh là Takemichi? Hanagaki Takemichi? Bạn trai chị em?"
Takemichi mỉm cười gật đầu: "Ừ. Anh biết em, Naoto."
Em là người giúp anh, là người bên cạnh anh ở tương lai.
Từ lúc bị bắt nạt đến giờ, Naoto gặp ai dáng vẻ loi choi nhuộm tóc vàng đỏ xỏ khuyên đã nảy sinh ấn tượng xấu, cái đám bất lương chỉ biết đánh nhau mỗi ngày chẳng để làm gì ngoài việc gây mất trật tự an toàn xã hội.
Nhưng mà dù người này nhuộm tóc vàng, sợi tóc rũ xuống đôi mắt xanh hiền lành, cả nụ cười dịu dàng đó nữa...
"Anh là bất lương?"
Takemichi lắc đầu: "Chắc một nửa thôi, anh đánh nhau yếu lắm."
Nhưng đám lúc nãy vừa thấy mặt đã gào tên Hanagaki Takemichi rồi sợ mất mật bỏ chạy còn gì?
Nhớ chị mình chiều nào cũng hạnh phúc vui vẻ đi chơi với bạn trai là bất lương, Naoto luôn phản đối nhưng toàn nghe chị miêu tả đối phương là người dịu dàng nhất trần gian. Bây giờ người đó đang ngồi ở cái xích đu bên cạnh, như đứa nhóc đẩy xích đu tới lui tự chơi một mình, đúng là chẳng giống bất lương tí nào.
"Anh... không giống bọn bất lương lắm... Anh không giống kẻ xấu."
Takemichi bật cười. Naoto dù lớn hay nhỏ vẫn là Naoto nhỉ, một mực phân định trắng là trắng, đen phải là đen như kiểu trên đời này mọi thứ đều chỉ có thể quy về một thuộc tính duy nhất.
"Anh hỏi này, có phải tất cả cảnh sát đều tốt không?"
Naoto mím môi: "... Không, nhưng mà... đa số vẫn là người tốt chứ."
Takemichi nghiêng đầu:
"Bất lương cũng vậy, đa số là người xấu, nhưng không phải không có người tốt."
Naoto nhíu mày, xem chừng định phản bác gì đó nhưng Takemichi không định tranh luận với thằng nhóc này, nó thông minh quá, cậu đấu không lại.
"Anh và những người bạn của anh sẽ tạo ra thời đại bất lương mới. Chuyện đen tối đương nhiên vẫn có, nhưng nhất định sẽ không chạm vào người vô tội. Đó là lý tưởng mà bọn anh đang thực hiện... Nên em đừng lo."
Naoto hiển nhiên chẳng tin lời Takemichi nói nhưng không hiểu sao chẳng phản bác ngay lập tức như thường ngày.
Takemichi ngồi ở xích đu, như thể chìm đắm trong ký ức, y hệt như lần đầu tiên trong đời quay ngược quá khứ, cái khung cảnh khởi đầu cho tất cả, Takemichi bỗng nhen nhóm một hi vọng.
"Em biết không... Thật ra năm , anh đã ngã xuống đường ray của nhà ga..."
"...?"
Hai tay Takemichi chà mạnh vào nhau đến đỏ bừng, cậu kể cho Naoto y hệt như lần đầu tiên, về việc cậu du hành thời gian và tương lai mười hai năm sau Hina và Naoto sẽ chết. Càng nói giọng Takemichi càng lạc đi, đầu ong ong lên, cậu không biết mình đang làm gì nữa.
"Hãy bảo vệ chị em, Naoto..."
Bàn tay Takemichi giơ ra trước mặt Naoto, trái tim đập mạnh điên cuồng, trong đầu vang vọng tiếng cười và câu nói cuối cùng của người đó.
"Đừng quên giao ước giữa hai ta, Hanagaki Takemichi."
Làm ơn, làm ơn...
Naoto khó hiểu nhưng vẫn đưa tay bắt lấy...
Một phút, ba phút... Naoto nuốt nước bọt, ấp úng hỏi:
"A-Anh Hanagaki?"
Khó mà miêu tả sự thất vọng tràn ngập trong đôi mắt xanh kia, cả bàn tay đang run rẩy nắm lấy bàn tay Naoto không buông như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Người tóc vàng kia nắm chặt lấy tay Naoto, quỳ gối xuống đất bật khóc nức nở, nước mắt trong suốt rơi lã chã ướt đẫm gương mặt, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất, tiếng khóc nghẹn ngào đến quặn lòng.
Giá như không có hi vọng, như vậy sẽ không có thất vọng.
Chấp nhận mọi thứ đi, Hanagaki Takemichi.