Author: ThatNghiep
Truyền kỳ về một kẻ không biết đánh nhau, từng có biệt danh một đấm liền ngủm bỗng trở thành huyền thoại trong giới bất lương. Người cản dao trước khi đội trưởng đội ba Touman giết người, người cứu sống phó tổng trưởng Touman khỏi cái chết gang tấc, người đánh Kiyomasa đến nỗi đối phương bị sang chấn tâm lý.
Hanagaki Takemichi trở thành đề tài nóng hổi mà mọi người bàn tán.
Có điều đã một tuần trôi qua, nhân vật chính từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy xuất hiện lần nào.
Mặt trời chói chang giữa trưa, Takemichi đội mũ lưỡi trai kéo thấp che nửa khuôn mặt. Cậu thẫn thờ đi ra từ phòng khám lớn, trên tay là một tờ phiếu hoá đơn của phòng khám tâm lý.
Chuyện ba người Mikey, Baji và Kazutora thật sự quá khó để giải quyết với trình độ suy nghĩ của Takemichi, vậy nên cậu tự hỏi tại sao lại không bịa một tình huống tương tự và nhờ bác sĩ tâm lý đưa hướng giải quyết cho mình nhỉ?
Quyết định của cậu là đúng, Takemichi nhớ cô bác sĩ trung niên với nụ cười hiền dịu và giọng nói nhẹ nhàng, hai tiếng đồng hồ, cô chậm rãi phân tích mọi việc khiến cả thế giới quan của Takemichi như mở ra một chân trời mới.
Nhưng hai tiếng đó cũng đốt cháy toàn bộ số tiền tiêu vặt cậu có.
Takemichi đứng chống tay lên cái cây bên lề đường, nhìn số tiền in trong hoá đơn mà chóng mặt. Cậu không biết một buổi trị liệu tâm lý mắc đến vậy, mắc đến nỗi tự hỏi chuyện của đám người chết tiệt kia có đáng giá đến thế này không. Takemichi chẳng còn đồng nào trong túi, thẫn thờ đi bộ đến bệnh viện Draken, trong đầu xoắn não nghĩ cách kiếm tiền.
Chợt có cảm giác ai đó nhìn mình chằm chằm, Takemichi ngẩng đầu.
Kisaki đang đơn độc đứng ở phía bên kia đường.
Trong thoáng chốc giữa dòng xe cộ, Kisaki bỗng thấy một dáng người quen thuộc, là dáng vẻ mà hắn dõi theo suốt nhiều năm trời. Gã chỉ nhìn thôi, vậy mà đối phương vẫn nhận ra. Kisaki cảm giác mình bị vấn đề gì đó, đôi mắt xanh kia nhìn thấy gã bỗng sáng rực lên, nụ cười vui mừng đến mức sáng bừng hơn cả ánh mặt trời giữa trưa.
Như một người đã chìm trong bóng tối quá lâu bỗng thấy tia sáng mặt trời.
Chói mắt đến mức khó chịu.
Xem cái cách tên anh hùng đó ngu ngốc giơ tay vẫy chào mình, cả dáng vẻ chạy sang đường cũng thật ngu ngốc đến khó tả.
Kisaki hừ lạnh một tiếng. Chuyện gần đây khiến gã bực tức, kế hoạch bỗng thất bại trong gang tấc dưới tay tên anh hùng đó khiến gã như muốn điên lên.
Chẳng có lý do gì để một kẻ ngu ngốc như vậy có thể thắng mình.
Kisaki Tetta mới là người chiến thắng.
"Kisaki! Không ngờ gặp nhau ở đây. Mày đang đi chơi hả?"
Takemichi nhét tờ hoá đơn vào túi quần nhưng Kisaki vẫn kịp nhận ra đó là hoá đơn bệnh viện. Gã cảm thấy kỳ lạ nhưng không muốn quan tâm, đút hai tay túi quần rời đi. Vậy mà tên anh hùng như không thấy sự khinh thường của gã, cứ lẽo đẽo đi theo vừa vui vẻ nói chuyện dù rằng gã chẳng đáp lại lời nào.
Cứ nghe lèo nhèo bên tai mãi đâm ra Kisaki phát bực, gã dừng lại lạnh lùng nói:
"Mày không phải bạn tao. Đừng có làm phiền nữa. Tao sẽ giết mày đấy."
Tao sẽ giết mày, phản anh hùng sẽ giết chết anh hùng. Đừng tỏ vẻ thân thiết như thế nữa.
Nhưng Kisaki chẳng ngờ đối phương chỉ ngẩn người một giây rồi nở nụ cười sáng bừng như lúc trước:
"Nếu bây giờ chưa là bạn... Vậy sau này tao với mày làm bạn đi? À quên tao chưa nói tên tao. Tao là Hanagaki Takemichi, sinh ngày /, học sơ trung Mizo, sở thích là ăn snack khoai tây, xem phim nè, nhất là phim hành động các kiểu. Tao mê xem phim lắm, mày thích xem phim gì?..."
Kisaki đờ mặt một lúc, thầm nghĩ thông tin đó cái nào gã cũng biết, tức khắc gằn giọng:
"... Cút đi. Đừng có làm phiền tao."
Vậy mà đối phương vẫn tiếp tục liến thoắng không ngơi. Kisaki nghiến răng, giận dữ đùng đùng rời đi nhưng tên anh hùng chết tiệt kia cứ một mực bám theo gã không buông, đi nhanh hay đi chậm cũng không thoát được. Mười phút sau Kisaki chịu hết nổi liền quay đầu gầm lên:
"Mẹ kiếp. Mày muốn làm gì?"
"Tao muốn làm bạn với mày."
"..."
Kisaki siết chặt nắm đấm, gã cố nén cơn tức giận và hoang mang trong lòng mình, nhướn mày hỏi:
"Vì sao?"
Takemichi tròn mắt, cậu giơ bàn tay lên đếm:
"Thì vì mày nhìn rất ngầu nè, giống hình tượng bất lương tao hay ước mơ đó. Rồi mày còn thông minh nữa, Hina kể mày học giỏi cực, tao thì học dốt nên hồi đó tao ngưỡng mộ mày lắm. Với cả Hina kể mày tốt tính, tính tình trầm lặng chứ không lơ ngơ như tao... Nói chung mày là mẫu người yêu thích của tao đó."
"..."
Hai tai Kisaki ong ong trước một tràng oang oang của đối phương ngay giữa đường, nhiều người đi đường cũng phải ngoái đầu nhìn hai người, nhất là cái câu cuối gây hiểu lầm một cách trầm trọng.
Trán nổi đầy gân, Kisaki kéo Takemichi vào một chỗ vắng người hơn, gã gầm nhẹ:
"Mẹ kiếp Hanagaki Takemichi, tao không biết mày có ý đồ gì nhưng tao không phải loại người dễ bị lừa bởi mấy trò vặt vãnh của mày đâu!"
"Ừ, tao biết mày thông minh mà, nên nếu tao có ý đồ gì chắc mày sẽ biết thôi."
"..."
Bị đối phương nói chặn họng, Kisaki nghiến răng tóm lấy cổ áo người trước mặt:
"Mày muốn gì? Mày muốn cái quái gì thì nói ra đi thằng khốn?!"
Takemichi nghiêng đầu, hai mắt tràn đầy vẻ vô tội: "Tao chỉ muốn làm bạn với mày thôi."
Kisaki hít một hơi thật sâu đẩy mạnh đối phương tránh xa khỏi người mình, gã cảm thấy hôm nay nếu mình không thuận theo ý tên anh hùng chết tiệt thì tên khốn đó sẽ sống chết bám chặt lấy gã không buông.
Gã thở mạnh một tiếng: "Làm bạn thì làm bạn. Đừng có làm phiền tao nữa!!"
Nhưng đi chưa được ba bước đã bị một bàn tay níu lại. Kisaki nổi điên, quay đầu quát lớn:
"Mày muốn cái gì nữa?!!!"
Kisaki thấy đối phương cười hề hề ngu ngốc với mình, đưa tay giơ ngón út ra:
"Mày hứa đi, chúng ta làm bạn nhé."
Mẹ kiếp, chẳng khác gì trò ngu ngốc của đám mầm non. Nhưng Kisaki chẳng còn cách nào khác đành giơ ngón út ngoắc chéo với đối phương, tên anh hùng ngu ngốc lắc tay hai người họ, vui vẻ nói:
"Cảm ơn mày nhé, bạn thân."
Kisaki nghe được danh xưng kia liền giật mạnh tay, gầm lên "Bạn thân đéo gì" rồi vội vã quay người đi thật nhanh như đang tránh tà.
Takemichi cũng lần đầu thấy biểu cảm hoảng lên của Kisaki, cái mà cậu chẳng bao giờ thấy được trên gương mặt của Kisaki. Lúc nào gặp trên gương mặt gã luôn là nụ cười tự tin chiến thắng, bình tĩnh như nắm hết mọi chuyện trong tay, bây giờ thấy được một phần khác của Kisaki, Takemichi bỗng vui vẻ vô cùng.
Hi vọng lần này cậu cũng có thể cứu được Kisaki.