Author: ThatNghiep
Phía bên kia bờ sông sáng rực ánh đèn, Takemichi ngồi trên bậc thang mà cậu với Izana từng ở cạnh nhau vào ngày đầu năm chờ đợi. Cậu chống cằm ngẩn người nhìn chằm chằm mặt sông đen, cũng là buổi tối, cũng là nơi này, những kí ức hôm đó cũng rõ ràng hơn.
"Nếu cô độc ngay từ đầu thì tao có thể chịu đựng được... Cái địa ngục khi niềm hạnh phúc mình có đột nhiên biến mất..."
Địa ngục khi... niềm hạnh phúc mình có đột nhiên biến mất sao?
Takemichi chớp mắt, trong lòng dần nặng nề. Trời mùa đông nên chẳng một ai đi dạo dọc sông, gió thổi từ con sông làm cả mặt cậu lạnh băng.
Nghe tiếng bước chân, Takemichi quay đầu, người bên kia cũng dừng lại nhìn chằm chằm cậu. Vẫn là mái tóc trắng cắt ngắn, vẫn là hàng mi trắng dày như tuyết, đôi khuyên tai của hắn nghiêng nhẹ theo gió thổi, chạm lên gương mặt đã gầy hẳn kia.
Đôi mắt tím nhạt của Izana mở to, đáy mắt của hắn chỉ còn thiếu niên tóc đen ngồi ở bậc thang, người mà hắn tìm kiếm đến điên cuồng...
Lúc nào cũng vậy, hắn cứ phải tìm người này. Con cá vàng bơi lội cứ đến bên tay hắn chạm nhẹ một chút, sau đó liền lặn biến mất đi đâu đó khiến hắn khổ sở tìm kiếm, rồi lại đột ngột xuất hiện ở ngay tầm mắt của hắn.
Hơi thở của Izana dần dồn dập, hắn bước nhanh đến trước mặt người kia, trái tim đập nhanh đến điên cuồng, hai bên tai cứ ù đi chẳng biết bởi tiếng gió rít gào trên mặt sông hay là vì điều gì khác.
Takemichi ngồi im một chỗ nhìn Izana đi đến trước mặt, cẩn thận quan sát hắn. Dù bây giờ Izana có kích động thế nào, cậu vẫn thấy nét mệt mỏi trên người hắn, tơ máu trong mắt nổi rõ như mất ngủ nhiều ngày, dáng vẻ y hệt như cái ngày đầu tiên cậu gặp hắn.
Izana nuốt nước bọt, tưởng như đang gặp ảo giác, hắn vô thức giơ tay lên. Mấy đầu ngón tay chạm nhẹ lên bên má đã gầy hẳn của người ngồi bên dưới, Izana khựng người, cánh tay cứ cứng đờ giữa không trung.
Đôi mắt xanh đó lẳng lặng nhìn hắn, chậm chạp nghiêng đầu để má chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn. Trái tim Izana như ngừng đập, tâm trí trắng xoá chẳng nghĩ được gì, bàn tay của hắn đã tự cử động mà vuốt ve bên má và vành tai của người ngồi dưới.
Năm đầu ngón tay của Izana luồn qua mái tóc đen mềm của cậu, lòng bàn tay của hắn lẫn vành tai của cậu cứ xoa nhẹ vào nhau, từ lúc lạnh băng cho đến khi nóng bừng lên.
Người ngồi dưới ngoan ngoãn để hắn vuốt tai, đôi mắt xanh to tròn lấp lánh ý cười, trên môi nở một nụ cười nhẹ, nhỏ giọng hỏi:
"Sao vậy?"
Izana ngẩn người. Mọi thứ vẫn giống y hệt như quá khứ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra...
Đôi mắt tím nhạt của Izana cứ nhìn chằm chằm vào tóc cậu, Takemichi chớp mắt, lồng ngực bỗng nặng nề. Rồi cảm giác nặng nề nhanh chóng thay bằng hụt hẫng, cậu tự cười giễu bản thân, hơi nghiêng đầu tránh đi bàn tay của người trước mặt.
"À... Màu đen... Giống anh Shinichirou sao?"
Cánh tay Izana cứng đờ, hắn mấp máy môi nhưng không cách nào nói thành lời. Đôi mắt xanh kia dần tối đi mang theo thất vọng, nghiêng mặt tránh đi ánh mắt của hắn, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cả người Izana như bước hụt chân rơi vào hố sâu không đáy, hết thảy tế bào trên người như đông cứng lại.
Không được...
Không được nhìn hắn như vậy...
Đôi mắt xanh đó không được rời khỏi người hắn như vậy...
Izana nắm chặt cằm người bên dưới bắt đối phương nhìn hắn trở lại, giọng nói của hắn đã khàn đặc:
"Nhìn tao."
Đôi mắt xanh đó nhìn hắn theo lệnh, thế nhưng trong đôi mắt đó đã chẳng còn dịu dàng hay lo lắng như trước đây... là một đôi mắt lạnh nhạt không chút cảm xúc. Máu trong người Izana như thể ngừng chảy, sau đó bùng nổ ồ ạt như muốn phá nát từng mạch máu trong hắn. Izana gầm lên:
"Mẹ kiếp!!! Đừng nhìn tao với ánh mắt đó!!!!"
Cằm bị siết đến đau, thế nhưng Takemichi vẫn bình tĩnh đối mắt với hắn, lạnh nhạt hỏi:
"Không phải anh định huỷ hoại em, sau đó trở thành con búp bê ngoan ngoãn nghe lời anh sao?... Thế thân của Shinichirou... Anh muốn một con búp bê không cảm xúc mà, không phải sao?"
Đối diện gương mặt vô cảm của người bên dưới, hai bàn tay của Izana càng lúc càng run lên. Hắn nắm chặt lấy hai vai người bên dưới kéo lên, cảm nhận bờ vai đó gầy hẳn so với trước đây, đối phương cũng để mặc hắn làm gì thì làm, hoàn toàn thuận theo ý muốn của hắn.
Gió thổi từ con sông vào người lạnh lẽo như băng mà cả người Izana cứ nóng bừng sục sôi lửa giận hắn chẳng rõ lý do. Hắn vòng chặt sau eo của đối phương, một tay luồn qua mái tóc đen mềm mại rồi giữ chặt sau gáy, ép đôi môi hồng nhạt lạnh lẽo đó áp lên môi hắn, khổ sở gọi cái tên hắn nhớ mỗi đêm.
"Michi..."
Người trong lòng cứ để mặc hắn gặm cắn rồi tuyệt vọng hôn lên đôi môi mềm mại đó, không chống cự, không đẩy hắn ra, không nói lời nào... Thế nhưng người đó cũng không ôm lại hắn, không dịu dàng vuốt gáy hắn dỗ dành, không còn bối rối đầy ngốc nghếch rồi đánh vào đầu hắn...
Đôi mắt xanh đó vô cảm nhìn hắn như nhìn một người lạ... không còn đau lòng vì hắn... không còn mang theo yêu thương hắn...
Izana nghiến răng, đỉnh đầu đau âm ỉ đến mức muốn phát điên lên, cảm giác chới với ngày càng khủng khiếp. Là một cảm giác lạ... nhưng cũng rất quen.
Cứ như... đang sợ hãi...
Izana ngẩn người. Hắn... sợ hãi ư?
Izana tuyệt vọng ôm chặt người vào lòng, hắn chẳng biết phải làm sao mới được. Hắn cứ sợ hãi dùng lực siết chặt vòng eo của người trong lòng, sợ hãi người này rời xa hắn, sợ hãi...
Người này không còn thương hắn nữa...
"Không được phép rời xa tao."
"Ừ."
Chỉ là một cái "ừ" đầy lạnh nhạt không chút cảm xúc, chỉ là... một câu trả lời đáp qua cho có. Thà rằng người này cứ im lặng rồi chần chừ, thà rằng cứ suy nghĩ vì hắn rồi mới trả lời thật lòng...
Người trong lòng buông thõng hai tay, mặc kệ đôi tay của hắn đã run lẩy bẩy. Izana giận dữ gầm lên:
"Đừng có như thế nữa!!!"
Người kia không đáp một lời càng khiến tâm trí Izana như phát điên lên. Nắm chặt hai vai gầy kia đẩy ra, Izana ngẩn ngơ nhìn gương mặt vô cảm kia. Hắn đưa bàn tay run rẩy của bản thân từ từ chạm lên gương mặt đó, vẫn là đôi mắt xanh to tròn, cái chóp mũi ửng hồng, hai cánh môi hồng nhạt mềm mại. Vẫn là gương mặt đó, vẫn là gương mặt hắn ngày đêm nhớ về...
Người đó để im cho hắn sờ mặt, thậm chí còn chẳng nghiêng đầu tránh đi.
"Hôn tao."
Izana khàn giọng ra lệnh, trái tim dần đập nhanh hơn. Hắn trông chờ người trước mặt nhíu mày, trông chờ đôi mắt xanh đó tỏ ra sợ hãi rồi bối rối nhìn chỗ khác, trông chờ hai cái má trắng mềm kia ửng đỏ vì ngại ngùng, trông chờ người này nghiến răng mắng hắn nhắm mắt lại, sau đó hôn lên trán hắn...
Người trước mặt đã nhẹ đặt một nụ hôn lên môi hắn, không chút chần chừ...
Không chút cảm xúc...
Người hôn hắn bình thản đến mức không chớp mắt. Trong lúc hơi thở của hắn dồn dập, hơi thở của người này vẫn chậm rãi đều đặn, đều đặn đến mức khiến Izana hụt hẫng. Đối diện đôi mắt xanh vô cảm kia, trái tim Izana như ngừng đập.
Cõi lòng Izana lạnh băng. Cả người hắn bị tuyệt vọng nhấn chìm, khổ sở không sao thở nổi. Mọi thứ trong đầu hắn cứ như vỡ tung, đầu đau đến mức cảnh vật trước mặt dần méo mó rồi xoay tròn, chỉ còn đôi mắt xanh lạnh nhạt kia nhìn thẳng vào tâm can của hắn.
Làm sao đây?
... Người này đã không còn thương hắn nữa.
Làm sao đây? Người duy nhất thương hắn trên đời đã không còn thương hắn nữa... Làm sao đây?
Izana sợ hãi đến nỗi cả người run lên không kiểm soát được. Hắn cứ như một đứa trẻ tự mình làm hỏng mất món đồ quý giá nhất, sợ hãi đến bật khóc mà không biết sửa chữa thế nào. Giọng nói Izana từ lúc nào đã nghẹn ắng, hốc mắt đã đầy nước.
"Michi... Michi... Đừng bỏ rơi tao..."
Izana tuyệt vọng hôn lên bờ môi mềm mại kia, đây vẫn là điều hắn muốn, thế nhưng lại không phải là những gì hắn khát vọng. Người trước mặt đứng im cho hắn làm điều hắn muốn, cứ mặc cho hắn khổ sở vùng vẫy trong tuyệt vọng, mặc hắn đau khổ mà không còn dịu dàng dỗ dành hắn.
"Michi... Đầu tao... đau lắm..."
Nước mắt Izana rơi lã chã ướt đẫm bờ mi trắng dài, hắn run rẩy cầm bàn tay gầy của người trước mặt đè lên gáy của hắn vuốt nhẹ như cố lặp lại những điều trong ký ức. Nhưng chẳng còn đôi mắt lo lắng nhìn hắn, chẳng còn những lời thì thầm hỏi nhỏ đầy quan tâm, chẳng còn kéo đầu hắn tựa lên bờ vai rồi chậm rãi vuốt ve gáy hắn.
"Tao... không thể được yêu thương đúng không...?"
Izana mấp máy môi, hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại. Hình ảnh mẹ và Shinichirou lạnh lùng nhìn hắn như người lạ, chồng lên đôi mắt xanh vô cảm của người trước mặt. Hết thảy đều không có sợi dây xích huyết thống để hắn níu kéo, cái gì cũng không có...
"... Mẹ ơi..."
Chỉ cần tách rời, vậy sẽ chẳng còn gì níu giữ được nữa.
"... Anh Shinichirou..."
"Izana... Em muốn cứu anh..."
Hai tay Izana cấu chặt lớp vải áo khoác của người trong lòng, cái cảm giác chới với hụt hẫng như nuốt chửng hắn, trong đầu chỉ còn những kí ức màu xám u buồn đến nghẹt thở, hắn nghẹn ngào:
"... Cứu tao với... Mi...chi..."
"Tao có thể... được cứu rỗi sao?... Làm gì có chuyện đó nhỉ?..."
"... Đúng không...? Em...ma..."
Takemichi chớp mắt, đó là kí ức về khoảng khắc cuối cùng của Izana... Cả người cậu bỗng lặng đi, hoang mang nhìn người đang ôm cậu đầy tuyệt vọng kia. Đến bây giờ cậu mới nhớ ra những tiếng thều thào cuối đời của Izana... Hắn đã gọi Emma.
Izana đã gọi Emma...
Hoá ra hắn vẫn luôn nhớ đến người em gái đã nhiều năm không gặp ấy.
Hoá ra... hắn chưa từng vô cảm trước cái chết của người em gái không cùng huyết thống...
Izana gục đầu lên bờ vai người trước mặt, hắn vòng tay ôm chặt người vào lòng, hai bàn tay đặt trên tấm lưng gầy đó run lên đầy sợ hãi.
Hắn không muốn mất người này...
Hắn không muốn đánh mất tình thương người này dành cho hắn...
Làm sao đây...
"Đừng bỏ rơi tao... Michi..."
Lần đầu tiên trong đời hắn tuyệt vọng cầu xin một người đến vậy, Izana cố dụi gương mặt đẫm nước mắt của hắn vào cổ người trong lòng.
Phẩn cổ bầm tím lúc trước bây giờ đã trắng nõn trở lại. Người này từng đè trên người hắn, những giọt nước mắt hoà cùng máu đỏ rơi xuống gương mặt của hắn, thất vọng cùng đau khổ mà đánh hắn trong yếu ớt.
Izana nhìn chằm chằm rồi vô thức giơ tay chạm nhẹ lên hầu kết nhỏ đó vuốt ve, sau đó xoa nhẹ cái cổ nhỏ của người trong lòng, khổ sở thấp giọng nói những lời mà hắn tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ nói.
"Tao... xin lỗi... Michi... Tao xin lỗi..."
Izana nhỏ giọng xin lỗi, nước mắt từng giọt rơi xuống hõm cổ của người trước mặt, hai tay siết chặt lấy vòng eo đã gầy hẳn so với trong ký ức. Hắn thương người này, hắn đau lòng vì người này...
Không phải là thế thân của ai cả, không phải là con búp bê vô cảm tuỳ ý hắn điều khiển.
Hắn thích người này tươi cười rạng rỡ ấm áp với hắn, thích đôi mắt xanh đó lấp lánh ánh sáng của hi vọng, thích người này bừng bừng sức sống, thoải mái biểu đạt cảm xúc với hắn, thích...
Hắn thích người này...
Hắn yêu người này...
Izana nghiêng mặt dựa đầu trên vai người trong lòng hắn, mái tóc trắng rơi trên gương mặt khiến hắn chẳng thấy được gì. Mơ hồ ngửi mùi hương quen thuộc, hắn vòng tay giữ chặt lấy cơ thể gầy đi của người trong lòng, cố níu kéo lấy chút ấm áp cuối cùng trong tuyệt vọng.
"Tao... xin lỗi..."
"Làm ơn... đừng bỏ rơi tao..."
Sau gáy đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của Izana bỗng có bàn tay ấm áp vuốt nhẹ, là cảm giác quen thuộc khiến Izana ngơ ngẩn.
"... Em tha thứ cho anh..."
Bàn tay đó xoa nhẹ phần tóc cạo ngắn của hắn, người trong lòng nghiêng đầu, dùng mấy ngón tay vén mấy sợi tóc trắng ra sau tai hắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ vành tai đỏ bừng của hắn, chậm chạp lau đi nước mắt trên má hắn.
Trong tầm mắt hơi nhoè đi vì nước mắt của Izana, đôi mắt xanh kia dịu dàng nhìn hắn, giữa trời đêm như những vì tinh tú rơi vào đáy mắt, trên môi nở nụ cười ấm áp, rạng rỡ còn hơn cả ánh dương đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Người đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn, nhỏ giọng thì thầm:
"Em sẽ cứu anh, Izana... Em nhất định sẽ cứu anh..."
Donate at:
– Momo:
– TP bank:
– Vietcombank:
(Bui Nguyen Ha Tien)