Author: ThatNghiep
Hina chậm chạp đi bộ đến trước cổng nhà Hanagaki, trong đầu suy nghĩ tới lui về việc Emma kể với cô rằng Takemichi đã đến gặp Emma. Hai ngày trước Takemichi đã liên lạc lại với cô, nhưng chỉ nhắn tin báo bình an. Emma nói cậu ấy nhuộm tóc đen, người thì gầy hơn hẳn, Hina vừa tưởng tượng đã đau lòng.
Hina từ lâu đã biết Takemichi có bí mật. Cô từng vô tình thấy Takemichi có một cuốn sổ như nhật ký, thế nhưng trước đây cô ngại đụng vào đồ vật riêng tư của người khác nên chưa bao giờ xem thử. Chỉ là lần này cô thật sự quá lo lắng, mặc kệ riêng tư gì đó, cô nhất định phải tìm hiểu chuyện thế nào.
Trước cổng nhà có một người tóc trắng dài ngang vai đang đứng dựa vào tường, hàng mi trắng dài như màu tuyết cùng đôi mắt xanh y như thiên sứ giáng trần, nhưng hai vết sẹo bên khoé miệng lại đối lập hoàn toàn với gương mặt trời ban đó.
Người này... là người luôn theo sau Takemichi.
Hina chớp mắt, đối phương nghe tiếng bước chân liền quay đầu, khi vừa thấy cô, ánh sáng trong mắt nhanh chóng biến mất, tức khắc trở về bộ dạng lạnh lùng vô cảm. Hina đành ngại ngùng cúi đầu chào rồi đi vào bên trong.
Mẹ của Takemichi mở cửa, bà biết Hina nên thân thiết dẫn cô vào nhà. Khi thấy thiếu niên đứng trước cổng, bà ấy mím môi, trong mắt đầy lo lắng nhưng chỉ có thể đóng cửa nhà lại. Hina nói chuyện vài câu với mẹ của Takemichi rồi xin phép lên phòng cậu ấy.
Trước đây Hina ngại nên chỉ đến phòng của Takemichi một lần duy nhất, căn phòng bây giờ vẫn y hệt như ký ức, không thay đổi chỗ nào. Phút trước còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng, phút sau Hina đã vội vã lục tung từng góc nhỏ trong phòng.
Bản tính làm thám tử trỗi dậy, Hina biết rõ tính của Takemichi, người này giấu cái gì thì sẽ đem cất ở nơi tối nhất trong phòng. Cô mở tủ quần áo, mặc kệ ngại ngùng việc lục bới quần lót của bạn trai cũ. Hai mắt Hina sáng rực, cô rút một cái hộp sắt nhỏ đem ra giữa phòng.
Còn một cái khoá...
Hina cắn môi, lại xoay người tìm quanh một vòng. Takemichi không bao giờ mang theo chìa khoá bên người vì sợ bản tính lơ ngơ làm rơi mất, chắc chắn cậu ấy sẽ giấu chìa khoá ở đâu đó trong phòng mà thôi.
Tìm đến đổ mồ hôi ướt đẫm lưng áo, Hina vứt áo khoác sang một bên, trong mắt tràn ngập quyết tâm, không ngừng mò mẫm từng góc nhỏ của căn phòng.
Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng mò trong một hộp đựng mảnh ghép hình, cô cầm cái chìa khoá giơ lên cao đầy tự hào, nhảy lên rồi đấm đấm vào không khí, hai má Hina đỏ bừng vì kích động.
Tachibana Hinata, mày quá tuyệt!!!
Mừng rỡ một lúc, Hina chậm chạp mở khoá. Bên trong là một cuốn sổ dày chắp vá từ ba, bốn cuốn vở, trông nhàu nát như bị đè viết và lật qua lại nhiều lần, Hina nhận ra còn có vài giọt máu dính trên vở đã khô lại, còn cả những nét chữ mờ nhoè như từng thấm đẫm nước mắt...
Tim Hina đập thình thịch, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng thở và tim đập vang vọng bên tai.
Cô có nên đọc hay không?
Trước khi bản thân kịp trả lời, tay của Hina đã chậm chạp mở cuốn sổ ra. Những trang giấy được viết kín chữ, những nét chữ vội vã như dính liền nhau, những dấu tẩy xoá và bổ sung chữ nhỏ ở khắp nơi, vô số giấy ghi chú dán đè ba, bốn tờ chồng lên. Hina nuốt nước bọt, bên trong có ngày tháng năm giống như nhật ký, thế nhưng nội dung lại chẳng giống nhật ký chút nào.
Năm ?
Hina chớp mắt, dòng đầu tiên khiến cô ngẩn người.
"Quá khứ lần đầu tiên, Tachibana Hinata đã chết vào tháng bảy năm ..."
...
Dòng sông đen lấp lánh ánh sáng phản chiếu từ thành phố, Kakuchou đứng ngồi không yên, cứ vài phút lại mở điện thoại ra xem giờ, sau đó đọc đi đọc lại cái tin nhắn hắn đã xem cả ngàn lần đến thuộc lòng. Trên con đường dọc sông không một bóng người, tiếng bước chân trên tuyết rõ ràng đến mức dù từ xa Kakuchou vẫn nhận ra.
"Michi..."
Kakuchou khựng người, hắn đứng im một chỗ nhìn người tóc đen kia từng bước đến gần. Đứng cách một khoảng, Takemichi ngẩng đầu. Trái ngược với suy nghĩ của cậu, cứ tưởng rằng đối phương sẽ chạy ào đến ôm chầm lấy cậu, thế mà tên này chỉ đứng im một chỗ như sợ rằng cậu sẽ chạy mất, trông tội nghiệp như con cún nhỏ làm sai mà cúi đầu nhận lỗi.
Hai mắt Kakuchou đã đỏ hoe, hắn mím môi, im lặng mãi mới nói được từng chữ nhỏ xíu:
"Tao xin lỗi."
Mấy ngón tay giấu dưới ống tay áo của Takemichi giật nhẹ, cậu chậm chạp đi đến gần, thấy rõ cái tên trước mặt cậu cứng đờ cả người không dám nhúc nhích, chỉ có hơi thở phả ra khói trắng ngày càng nhanh.
Takemichi cười khổ: "Mày có làm gì đâu mà xin lỗi. Là tao mới phải... Xin lỗ-..."
Chưa kịp nói xong, người trước mặt đã ôm chặt cậu vào người. Kakuchou nhíu chặt mày khổ sở, người trong lòng hắn gầy hẳn, Kakuchou càng siết mạnh người vào ngực hắn, thấp giọng nói:
"Không... Đều là do tao..."
Chỉ cần người này khóc, vậy tất cả đều là lỗi của hắn.
Takemichi tròn mắt, cảm nhận hai bàn tay đối phương hơi run lên, cẩn thận đặt lên lưng cậu ép vào người hắn như ôm đồ quý sợ vỡ, vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Cậu vòng tay ôm lại hắn, vỗ nhẹ lưng dỗ dành.
Vẫn còn kịp... Vẫn chưa có gì xảy ra cả, tất cả chỉ là ký ức của một mình cậu mà thôi. Kakuchou trước mặt cậu vẫn là một người tốt bụng, vẫn là người bạn thuở nhỏ ngốc nghếch.
Mấy sợi tóc đen của người trong lòng chạm bên má Kakuchou, hắn ủ rũ đưa tay sờ nhẹ một chút, bên tai chợt nghe giọng người kia cười hỏi:
"Sao vậy? Ghét tóc tao màu đen?"
Kakuchou dụi má hắn vào mái tóc đen mềm kia, muốn nói rằng người này làm gì hắn cũng thích, thế nhưng chỉ có thể thấp giọng đáp: "... Không... Chỉ là hơi lạ mà thôi."
Hai thằng con trai ôm nhau mãi cũng kì, Takemichi bị tên đần trước mặt ôm chặt đến nóng bừng cả người, cậu đành vỗ nhẹ cái lưng thẳng tắp kia: "Được rồi, thả ra đi."
Thế mà lần đầu tiên Kakuchou không nghe lời cậu, hắn vẫn siết chặt eo cậu không buông, còn dụi mặt vào vai cậu đầy đáng thương:
"M-Một chút... Một chút nữa thôi..."
Takemichi nghiêng đầu, thầm nghĩ sao mà bệnh của Shinichirou cứ lây lan khắp nơi. Mắt thấy vành tai của tên đần này đã đỏ bừng, cậu cũng không nỡ lớn tiếng nên đành để im cho hắn ôm tiếp. Dù sao bị ôm đến quen...
Takemichi giật mình, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu.
Tại sao cậu lại quen cái việc con trai ôm cậu cơ chứ?
Từ bao giờ?
Bầu không khí có phần quái lạ, Takemichi bối rối hỏi chuyện khác:
"Dạo này... Tenjiku thế nào rồi?"
Kakuchou vừa nhớ đến đã nghiến răng nổi cáu. Sau cái ngày chở Takemichi trở về, Kakuchou đã cấp tốc trở về nhà tìm Izana.
Takemichi bị chảy máu mũi, cổ thì có dấu hằn bầm tím, quần áo xộc xệch, ai nhìn vào cũng liên tưởng đến chuyện... cưỡng ép... Hắn đã không muốn tin, đã cố gắng kiên nhẫn hỏi chuyện, vậy mà tên vua chết tiệt đó một chữ cũng không nói.
Kakuchou đánh lộn một trận với Izana, cả hai đã không nhìn mặt nhau từ ngày Takemichi biến mất.
"Chẳng ra thể thống gì."
Nghe giọng điệu thở hắt đầy bực bội kia, Takemichi mím môi nhịn cười. Cậu biết chuyện Kakuchou đánh nhau với Izana, nội bộ Tenjiku những ngày gần đây căng thẳng vì hai người đứng đầu xích mích...
Giống Mikey với Draken trước đây vậy, đúng là mấy tên ngốc.
Nhưng có người vì cậu mà nổi giận, cảm giác tốt thật đấy...
Takemichi mỉm cười rồi ôm chặt Kakuchou, cậu vùi mặt vào vai đối phương, nhẹ giọng nói:
"Tao... vì chuyện cá nhân thôi... Việc tao biến mất là để suy nghĩ một số chuyện. Mày đừng lo, không liên quan Izana đâu."
Kakuchou vẫn giận Izana, cứ nhớ đến cái cảnh ngày hôm đó là cả người hắn giận run lên, chỉ hận không thể đấm Izana thêm vài đấm.
"Mày đừng giấu chuyện một mình. Nếu Izana thật sự làm gì mày, nói với tao đi Michi... Tao sẽ đánh anh ta một trận để trả thù cho mày."
Trước đây Kakuchou luôn quý mến ngưỡng mộ Izana đến mức không làm trái lệnh bao giờ, nói gì đến việc đánh Izana. Vậy mà bây giờ tên đần này còn dám đấm cả Izana rồi mắng chửi một trận trước mặt toàn bộ cấp cao của Tenjiku, lúc mới biết cậu cũng khó mà tin được.
Takemichi phì cười: "Không phải mày đã đánh rồi sao?"
Kakuchou nghiến răng: "Ừ thì tao đánh rồi, nhưng mà..."
Ngẩn người một lúc, Kakuchou hoang mang. Làm sao Takemichi lại biết chuyện hắn đánh Izana? Hắn buông lỏng tay một chút rồi lùi lại, đủ để nhìn gương mặt mà hắn ngày đêm mong nhớ. Đôi mắt xanh kia chớp một cái, hai cánh môi hồng nhạt cong lên lộ hàm răng trắng, người trong lòng hắn cười vui vẻ:
"Còn mắng người hùng của đời mày là đồ khốn nạn nữa chứ... Ha ha!!! Kakuchan, mày ngầu lắm đấy!"
Tim Kakuchou muốn vọt lên tới họng, thầm nghĩ hắn cũng là đồ khốn nạn không khác gì Izana. Hắn vội ép gương mặt kia vào ngực trước khi bản thân đè người ra hôn một trận. Kakuchou nhắm mắt nghiến răng, người này đúng là dụ dỗ người khác phạm tội.
Vừa được buông ra một lúc đã bị ôm chặt trở lại, Takemichi tròn mắt. Rốt cuộc là định ôm đến bao giờ?
Tim đập loạn không cách nào kiểm soát, Kakuchou nhìn quanh cố suy nghĩ chuyện khác, lắp bắp hỏi:
"Michi... S-Sao mày biết chuyện tao đánh nhau với Izana?"
Nhớ đến cái tên cung cấp tình báo cho cậu, Takemichi có chút nhớ. Một ngày vẫn gửi cả trăm tin nhắn kể lể đủ thứ dù cậu không hồi đáp, không biết lúc gặp lại sẽ thế nào nữa. Nghe tiếng tim đập thình thịch như đánh trống của Kakuchou, Takemichi buồn cười vỗ mạnh lưng hắn một cái:
"Lần đầu tiên đánh Izana nên kích động đến vậy sao? Tim mày đập nhanh quá luôn này!"
Kakuchou chỉ hận không thể nhảy xuống sông ngay tức khắc. Mẹ kiếp, phải làm sao người này mới hiểu được trái tim hắn chỉ đập loạn vì đối phương cơ chứ? Kakuchou khổ sở không biết nói làm sao, người trong lòng bỗng hỏi nhỏ:
"Này, Kakuchan... Nếu Izana trở thành một kẻ ác, vậy mày có ngăn Izana lại không?"
Người ôm cậu ngẩn ra một lúc, Takemichi im lặng chờ đợi. Đến khi bị ôm đến nóng cả người, cậu muốn đẩy người ra thì hai cánh tay một trên lưng một dưới eo càng siết cậu chặt hơn, Kakuchou nghiêm túc đáp:
"Có. Tao sẽ làm mọi thứ có thể..."
Takemichi muốn gỡ cái tay quấn quanh eo mà không được, định đáp lời thì người ôm cậu đã thấp giọng nói tiếp:
"Chỉ cần mày muốn... cái gì tao cũng làm..."
Tim bỗng đập nhanh hơn mà chẳng rõ lý do, Takemichi nuốt nước bọt, thầm nghĩ sao mà không khí giữa hai đứa ngày càng kì lạ, lúng túng nói: "Là... chống lại Izana đấy... Mày..."
"Ừ. Mày muốn tao đấm Izana cũng được."
"..."
Đây là cái tên luôn miệng nói "Kurokawa Izana là người hùng của tao" sao?
"Vậy nên... mày đừng bỏ rơi tao... Michi."
Takemichi ngẩn người. Mặt mũi đã nóng cháy, Kakuchou không nghe người trong lòng nói gì, tim càng đập loạn hơn, tay vô thức bóp nhẹ vòng eo đã gầy hẳn của đối phương, thấp giọng cầu xin:
"... Đừng bỏ rơi tao được không?"
Takemichi chớp mắt, cậu im lặng hồi lâu mới cười nói:
"Cái này tao không hứa được... Nhưng mà mày rất yêu quý Izana mà đúng không?"
Buồn bực vì câu "không hứa được" kia, thế nhưng Kakuchou vẫn vô thức gật đầu. Trong lòng hắn, Izana vẫn luôn ở một vị trí rất cao, giống như một người thân trong gia đình, một người anh trai mà hắn luôn ngưỡng mộ.
Dù Kakuchou có giận đến đâu thì lòng ngưỡng mộ hắn dành cho Izana vẫn như ngày đầu tiên, hắn vẫn sẽ đi theo Izana cho đến cuối đời.
Người trong lòng bỗng cười một tiếng nhẹ nhõm, sau đó đẩy nhẹ người hắn ra, đôi mắt xanh kia nhìn hắn đầy tự hào, trên môi nở một nụ cười ấm áp:
"Tao sẽ giúp mày, Kakuchan."
Kakuchou không hiểu ý, cảm giác như người này đang đáp lại một yêu cầu của hắn. Nhưng chẳng còn để tâm được những câu hỏi khác, Kakuchou đưa tay gạt mái tóc đen hơi rối ở bên thái dương của người trước mặt, cứ ngơ ngẩn ngắm hai cái má hơi đỏ lên vì nóng kia, hắn nhẹ nói:
"Ừ... Tao cũng sẽ luôn giúp mày dù chuyện gì xảy ra, Michi."
Ánh mắt của Kakuchou khiến tim Takemichi giật thót. Cậu bối rối hơi nghiêng đầu tránh đi mấy ngón tay đang vuốt tóc cậu, vội đấm một đấm vào bụng Kakuchou, đáng tiếc chỉ đấm vào cái bụng sáu múi cứng ngắc, cái tên trước mặt chẳng nhíu mày một lần còn cổ tay cậu thì đau.
Thầm bĩu môi, Takemichi buồn bực: "... Nhờ mày một chuyện."
Kakuchou nắm cái cổ tay gầy của người kia xoa xoa vừa cúi đầu nghe lời: "Ừ, mày nói đi."
Thầm mắng mấy tên này càng lúc càng thích sờ người cậu đến kì quặc, muốn rụt tay về mà không được, Takemichi đành để cho tên đần kia xoa tay cậu.
"Ngày mai hẹn gặp Izana giúp tao."
Kakuchou giật mình ngẩng đầu: "Sao cơ? Gặp lại Izana? Mày định làm gì?"
Người trước mặt bình tĩnh nhìn hắn, giọng nói nhẹ bẫng nhưng chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
"... Gia nhập Tenjiku."
Kakuchou: "...?!!!"
...
Ngoại truyện: Takemichi và Osanai trên đường về nhà sau khi gặp Kakuchou
Shion đút hai tay túi quần đi bộ, chán nản với việc bị sai đi tìm một kẻ vô dụng. Hắn nghiến răng rồi thở dài đầy mệt mỏi, chán đến chết đi được.
Chợt thấy hai người một thấp một cao đi cạnh nhau, hắn khựng người một lúc, sau đó nhìn chằm chằm người tóc đen kia. Thằng nhóc này nhìn vừa giống vừa lạ...
Shion chỉ gặp đối phương một lần vào đêm giao thừa đầu năm, cũng không nhớ rõ chi tiết lắm. Nhưng mặc kệ, đem về cho Izana xem thử là được. Nếu đúng, vậy hắn sẽ có công trạng trước Izana, cũng sẽ được coi trọng hơn, còn nếu sai thì chỉ việc vứt người đi.
"Hanagaki Takemichi!!!!"
Nghe tiếng gầm, con ngươi Osanai co nhỏ, tức khắc kéo Takemichi qua một bên tránh kẻ đang lao đến. Tim Takemichi thót một cái, vội nhìn xem có phải người quen, cậu nhanh chóng nhận ra hình xăm con cọp ngay trên đầu cực kì nổi bật kia...
Madarame Shion?
Cậu vừa bí mật gặp Kakuchou, bây giờ gặp người Tenjiku thì nên làm thế nào?
Osanai nhíu mày đưa tay chặn trước Takemichi. Đồng phục trên người đối phương là của Tenjiku, Takemichi lại muốn gia nhập Tenjiku... Hắn có nên đánh người không?
Shion quát lớn: "Thằng vượn người kia, mày đừng có chắn đường tao!"
Hai người một thấp một cao vẫn đứng im, trông như bị doạ sợ đến không cử động được. Shion vụt cái đã lao đến vừa cười gằn:
"Thằng chuột nhắt kia!!!! Bước tới đây!!!"
Takemichi giật mình lùi lại, cùng lúc đó nghe một tiếng "bốp" vang to.
Shion: "...!!!"
Osanai: "...?"
Takemichi: "..."
Takemichi nhìn chằm chằm Shion đã sưng vù một bên má, nằm sấp dưới đất không cử động, sau đó nhìn Osanai còn đang hoang mang giơ nắm đấm giữa không trung.
Osanai cũng ngẩn người, chẳng biết là do hắn giận đến nỗi dùng lực quá mạnh hay là do cái thằng đang nằm dài trên đất quá yếu, chỉ biết là hắn đã đấm thằng đấy bất tỉnh...