[AllTake] Comeback

chương 138

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Author: ThatNghiep

"Vậy là... mày có thể thấy được hồn ma người chết?"

Koko ngập ngừng hỏi, hai tay hắn ướt đẫm mồ hôi, thấy Takemichi im lặng một lúc rồi gật đầu, con ngươi của hắn tức khắc co nhỏ, sau đó cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Inui nhìn chằm chằm tư thế của Takemichi, đối phương ngồi nhích một khoảng so với ghế sofa nhưng cảm giác như vẫn đang dựa vào không trung, đầu hơi nghiêng, nếu tưởng tượng thì chắc chắn là có một người ngồi sau đang ôm lấy rồi dựa đầu lên vai.

Inui tưởng tượng anh Shinichirou ôm Takemichi, vừa hoang mang vừa... ghen tị...

Hắn cũng muốn ôm Takemichi...

Giật mình với chính suy nghĩ của bản thân, Inui đỏ bừng hai tai, vội cúi thấp đầu. Shinichirou vòng hai tay quanh eo đứa nhỏ ngồi trong lòng anh, nhớ về đám người được chia ra canh chừng ở bia mộ, anh ghé sát tai hỏi nhỏ:

"Mấy ngày nay có nhiều người đến nghĩa trang canh chừng em đến. Em gây chuyện với ai sao?"

Bị hơi thở phả vào ngưa ngứa, Takemichi rụt cổ, dùng tay đẩy đầu Shinichirou tránh xa một chút, nhỏ giọng đáp:

"Em... có chút việc... Mà anh đừng có dụi sát quá, ngứa lắm."

Koko với Inui nghệt mặt nhìn Takemichi nhỏ giọng nói chuyện đầy thân thiết, lại nhớ lúc nãy Takemichi cúi đầu như đang hôn, cả hai tiếp tục đần mặt.

Inui ngập ngừng: "Hanagaki... Mày với anh Shinichirou... là người... người..."

Chữ "người yêu" nói mãi không ra hơi, mà đây là một người một ma, mà đây còn là một người hắn ngưỡng mộ từ lúc nhỏ, một người hắn ngưỡng mộ gần đây. Inui càng nghĩ càng nghẹn họng, sau đó im lặng vò đầu bứt tóc.

Koko ngược lại không quá để ý, hắn nghiêm túc hỏi: "Hanagaki, mày có năng lực này lâu chưa? Năng lực này của mày thế nào? Người chết lâu rồi có thể nói chuyện được không?"

Takemichi à một tiếng: "Mới đây thôi, khoảng đầu tháng tám. Tao có thể nói chuyện và chạm vào, đại khái y như giữa hai người bình thường với nhau vậy. Còn chuyện người chết lâu rồi có thể nói chuyện được hay không thì tuỳ..."

Koko hoảng hốt: "Tuỳ là sao? Ý mày là sao? Lâu quá thì không thể gặp được nữa?"

Inui chớp mắt nhìn Koko, hắn mấp máy môi, cũng nhận ra Koko hoảng hốt là vì cái gì, thế là cúi thấp đầu không nói lời nào.

Takemichi không nhận ra bất thường, cậu bình tĩnh phân tích cho Koko: "Tuỳ ở đây không phụ thuộc vào tao mà là người đã chết. Người đã lựa chọn siêu sinh thì đã biến mất, chỉ những người còn ý nguyện muốn ở lại mới tồn tại."

Koko mở to mắt, trong mắt sáng lấp lánh hi vọng, cho đến khi hắn nghe người tóc đen ở ghế đối diện thở dài:

"Nhưng người nguyện ở lại không nhiều... Bởi vì quá mức cô độc, còn không thể rời bia mộ quá trăm mét. Nếu không có ý chí thì việc chỉ ở lại bia mộ nhiều năm là rất khó."

Vì cái cảm giác kinh khủng đó... ngay cả Takemichi không thể chịu nổi.

Shinichirou cảm giác người trong lòng hơi run lên nhè nhẹ, anh cụp mắt, cầm lấy tay Takemichi đặt lên đùi anh, sau đó đan năm ngón tay của anh vào bàn tay nhỏ gầy.

Takemichi được Shinichirou nắm tay có chút ngơ ngác, sau đó khẽ cười, cũng nắm chặt lại tay anh. Cậu chú ý hai người bên kia cùng cúi thấp đầu, bầu không khí nặng nề hơn hẳn.

"Bọn mày... muốn gặp ai đã mất sao?"

Koko khựng người, đảo mắt trái phải mãi mà vẫn không cách nào thốt được thành lời, đầu hắn như đông đặc lại, cái gì cũng nghĩ không ra.

Inui mím môi, nhỏ giọng đáp: "Là chị gái tao, Inui Akane."

Con ngươi Koko liền co nhỏ, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt lấy nhau đến đỏ bừng.

Takemichi ngạc nhiên, cậu không biết rõ quá khứ gia đình của Inui, không nghĩ hắn còn có chị gái. Nhưng đã là người chết... Takemichi ngập ngừng, cố suy nghĩ cách nói chuyện phù hợp, Inui đã thấp giọng nói tiếp:

"Chị Akane lớn hơn tao năm tuổi. Lúc tao còn nhỏ, nhà tao có hoả hoạn... Tao được Koko cứu ra kịp nên chỉ bị bỏng một nửa bên mắt... Chị Akane thì qua cơn nguy kịch nhưng bị bỏng nặng, việc chữa trị tốn đến bốn mươi triệu yên..."

Takemichi mở to mắt, bốn mươi triệu yên, một con số quá mức khổng lồ.

Khoan...

Cậu chần chừ nhìn Koko đang đổ mồ hôi ướt cả trán, đôi mắt đã hoàn toàn mất đi tiêu cự, hai bàn tay đang siết nhau cũng run lên nhè nhẹ.

Chẳng lẽ... cái việc Koko điên cuồng kiếm tiền là vì...

Inui nuốt nước bọt, ngập ngừng hổi lâu mới nói:

"Gia đình tao khi đó vẫn còn nợ tiền mua nhà, nhà tao không thể trả số tiền đó. Rồi một khoảng thời gian sau thì chị Akane m-..."

"Im đi!!!!!"

Koko chợt gầm lên cắt đứt lời nói của Inui, Takemichi cũng giật mình. Inui nghiến răng, kéo áo Koko đối diện với hắn rồi quát:

"Chấp nhận đi Koko!!!! Akane không còn nữa!!!!"

Trán Koko nổi gân, tức khắc đứng bật dậy đấm mạnh vào mặt Inui khiến Inui ngã ra sàn nhà. Inui trừng mắt đứng dậy vừa lau đi vết máu bên môi, Koko nắm chặt cổ áo Inui mà cả người run lên chẳng biết vì giận hay là vì điều gì khác, hắn gào lớn:

"Câm đi!!! Đừng nhìn tao bằng vẻ mặt đó!!!!"

Inui tức giận đấm mạnh một cái vào mặt Koko, thế nhưng đầu mày hắn nhíu chặt đầy khổ sở:

"Mày định ám ảnh về "Akane" đến chừng nào vậy hả?!!!!"

Tơ máu nổi đầy trong mắt Koko, một ngọn lửa giận điên cuồng bạo phát đốt cháy lý trí của hắn. Trong đầu hắn chỉ có nụ cười dịu dàng của người con gái tóc trắng ấy... và ngọn lửa đỏ rực đã thiêu rụi tất cả mọi thứ khi đó.

Koko bóp cổ Inui, trên mặt nổi đầy gân vì giận dữ, từng chữ như rít qua kẽ răng:

"Người luôn ám ảnh là mày cơ mà... Gầy dựng lại Hắc Long? Mày đã làm gì rồi? Chẳng phải mày chỉ khiến nó thảm hại hơn thôi sao?!"

Con ngươi Inui co nhỏ, tơ máu trong mắt cũng hiện rõ, trái tim đập thình thịch như thể dòng máu nóng trong cơ thể hắn như bùng nổ. Inui dùng sức mạnh kéo hai tay Koko ra khỏi cổ vừa nghiến răng gầm lên:

"Đúng thế đấy!!! Tao đã làm Hắc Long ngày càng xuống dốc... Vậy nên đủ lắm rồi!!! Mày cũng thừa nhận đi!!! Tao không phải là "Akane"... Tao là "Seishu"!!!!!!"

Koko dùng gối đập thẳng vào bụng khiến Inui đau đớn hộc mạnh một tiếng. Trong mắt Koko dần mất đi tiêu cự:

"Tao... vẫn luốn sống vì tiền..."

Mặc kệ bụng còn đau đớn, Inui nổi cáu đấm mạnh vào mặt Koko, giận dữ gào thật lớn như muốn đâm thủng cái suy nghĩ của người bạn thân thiết luôn bên cạnh hắn, khoé mắt đã đỏ hoe:

"Tỉnh lại đi Koko!!! Mẹ kiếp!!! Akane đã mất rồi!!"

Koko đã hoàn toàn mất trí, hắn liên tiếp đấm vào mặt Inui nhưng ánh mắt như nhìn vào đâu đó, dường như người mà hắn đánh không phải là Inui...

"Tao làm mọi thứ! Chỉ cần nhận yêu cầu! Chỉ cần kiếm ra tiền!!! Cứ thế lời đồn lan rộng, rất nhiều kẻ đã tìm đến tao! Kurokawa Izana!!! Shiba Taiju!!!"

Koko nắm chặt cổ áo Inui, gằn giọng:

"Chúng tiếp cận tao chỉ vì một lý do duy nhất... Tiền!"

Hắn cười lạnh: "... Mày cũng vậy thôi mà Inupi? Sau cùng... Chẳng phải mày cũng lợi dụng tao để gầy dựng lại Hắc Long đó sao?"

Inui chớp mắt, nước mắt đã hoen bờ mi: "Nghe đây Koko... Chị Akane... đã chết rồi."

Koko nghiến răng, cả người run lên bần bật, hắn thở nhanh không sao kiểm soát được, khó khăn lắm mới nói tiếp:

"... Mày im đi... Những kẻ tiếp cận tao đều là vì tiền!!! Mày không hiểu sao Inupi?!!!"

Cổ họng Inui nghẹn ắng: "Koko... Chị Akane đã..."

Koko cắn môi, lồng ngực phập phồng, mãi không thể nói được thành lời, hai mắt cũng đỏ hoe. Hắn cứ nhớ hình ảnh chị Akane quấn băng trắng khắp người, đôi mắt chị nhắm chặt, cả người chị lạnh lẽo hơn hẳn bàn tay của hắn...

Koko bật khóc, hắn khuỵu gối xuống sàn nhà, đưa tay đè mạnh lên mắt mà nước mắt vẫn rơi xuống không ngừng, nghẹn ngào nói nhỏ:

"Chỉ cần lúc đó tao có tiền... Giá mà khi đó... tao có thật nhiều tiền..."

Inui đứng bần thần một chỗ, hắn nhắm mắt khóc trong im lặng, một tiếng cũng không phát ra, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Takemichi mím môi, Shinichirou ngồi ôm chặt cậu, anh thở dài: "Chuyện phức tạp nhỉ?"

Lúc trước ở trận Tenjiku cậu loáng thoáng nghe, chỉ là không rõ chuyện gì nên không để ý được quá nhiều. Hoá ra bây giờ ngọn nguồn chính là như vậy.

Một người ám ảnh Akane, một người ám ảnh Hắc Long, cả hai dù không nói ra nhưng đều nghĩ người còn lại tiếp cận bản thân là vì mục đích khác.

Nhưng thật sự chỉ tiếp cận vì mục đích của bản thân sao?

Takemichi gỡ tay Shinichirou khỏi eo cậu, đứng dậy cầm hộp khăn giấy đưa cho hai người kia, nhỏ giọng nói:

"Vậy bây giờ bọn mày chở tao đến chỗ chị Akane đi."

Hai tên kia tức khắc ngừng khóc, hai mắt đỏ hoe còn đọng nước mắt mà ngơ ngác nhìn cậu. Mặc áo khoác rồi đeo khẩu trang, thấy hai tên kia vẫn đần mặt một chỗ, Takemichi ngoắc tay:

"Đi thôi. Tao không thích tốn thời gian."

Shinichirou giơ tay: "Còn anh thì sao?"

Takemichi đấm vai anh một cái, quát nhỏ: "Anh ở nhà giùm em! Em đi rồi về liền!"

Koko với Inui vẫn ngơ ngác quên cả gạt nước mắt, Takemichi đành đi đến trực tiếp cầm giấy lau sạch nước mắt cho cả hai. Thấy mắt tên nào cũng đỏ hoe đến tội, cậu vỗ mạnh lưng mỗi người:

"Thì giờ bọn mày đấm nhau trong bất lực cũng có làm được gì đâu. Đi xem thử chị Akane còn không. Nếu còn thì tốt, nếu không còn thì bọn mày đấm nhau tiếp ở nghĩa trang cũng được."

Inui: "..."

Koko: "..."

Truyện Chữ Hay