Author: ThatNghiep
Trái tim Mikey đập nhanh liên hồi, cả đầu hắn ong ong trắng xoá, hai tai nghe rõ tiếng nảy thình thịch từ lồng ngực của hắn. Đôi môi của hắn chỉ còn cảm giác mềm mại từ môi của người kia, nó hơi lạnh và run nhẹ, nó ẩm ướt và có vị mặn của nước mắt.
"Takemitchy... Tao yêu mày."
Takemichi chớp mắt, nước mắt đã khô cạn, trước mắt trắng xoá màu tuyết, trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ.
À... Hoá ra là vậy.
Hết thảy những câu hỏi mà cậu từng khó hiểu, những suy nghĩ rối rắm như tơ vò mà cậu mãi chẳng thể tìm được ngọn nguồn, những câu chữ ngập ngừng của người đó, những lời bỏ nửa không thể nói tiếp, những cái thở dài đầy mệt mỏi, những giọt nước mắt tuyệt vọng, nụ cười dịu dàng đầy khổ sở của người đó.
Hoá ra hết thảy... chỉ gói gọn trong một chữ "yêu".
Mikey không dám mở mắt nhìn gương mặt của người đó. Hắn sợ hãi người đó hoảng sợ nhìn hắn, sợ hãi đôi mắt xanh kia nhìn hắn đầy ghét bỏ. Mikey vội ôm chặt lấy người trong lòng hắn, bàn tay hắn giữ chặt sau gáy, mười đầu ngón tay luồn vào những sợi tóc vàng mềm mại hơi rối của người đó, giọng nói run lẩy bẩy:
"T-Tao... Tao... thích mày nhiều lắm..."
Người trong lòng hắn im lặng không đáp, đầu của Mikey dần hỗn loạn chẳng thể sắp xếp rõ được ý nghĩ, trước mắt đảo tròn đến chóng mặt, đầu hắn nóng đến mức muốn cháy, hắn cứ hoảng loạn nói liên tục mà thậm chí còn chẳng rõ bản thân đang nói gì.
"Tao biết tao không nên có suy nghĩ này với mày... Nhưng mà tao thích mày từ lâu rồi... T-Từ ngày đầu tiên nhìn thấy mày đánh với Kiyomasa, tao... tao đã chú ý đến mày rồi."
"Tao... bỗng chú ý đến mày. Sau này ngẫm lại, có lẽ khi ấy là lúc hạt giống đó xuất hiện rồi nhỉ?"
"Tao thích mày, Takemitchy."
Tuyết lạnh trên mái tóc của hắn dần ẩm ướt lạnh băng, vậy mà chẳng làm đầu hắn bớt nóng đi, Mikey càng lúc càng hoảng loạn:
"Tao biết... Tao biết tao sai rồi. Nhưng mà khi nghe mày và Hina chia tay, tao đã nghĩ... Tao... Tao cuối cùng cũng có cơ hội với mày.... Khi thấy mày buồn lòng, tao đã hỏi mày có muốn tao dẫn mày đi làm lành với Hina không, thật ra đầu tao như điên lên vậy. Tao nói như vậy nhưng lòng tao chẳng muốn như vậy."
"Tao... ghen tị... Ừ... Tao ghen tị lắm..."
"Tao định giấu tình cảm này cả đời. Nhưng khi tao tưởng tượng mày cùng cô gái nào đó hạnh phúc bên nhau, tao đau khổ tuyệt vọng... tao không thể thở được. N-Nếu một ngày mày đưa cho tao thiệp cưới của mày với một ai đó... Tao nghĩ tao sẽ phát điên lên mất..."
"Tao đã định chết cùng với nó... Đáng lẽ ra... Mày không nên đưa cho tao tấm thiệp cưới đó..."
"Tao yêu mày, Takemtchy. Tao yêu mày nhiều lắm."
"Takemitchy... Tao... sẽ không bao giờ có thể được chấp nhận... đúng không?"
"T-Tao đã nghĩ tao... tao muốn sống cùng mày cả đời. Khi chúng ta về già, vào những ngày đầu năm cùng ngồi ở trước hiên nhà ngắm tuyết rơi, hai bàn tay nhăn nheo nắm lấy nhau, tao sẽ nói đã một năm nữa chúng ta cùng bên nhau, cuộc đời của tao có mày đã ấm áp nhường nào..."
"Tay mày... ấm lắm, Takemitchy..."
"... Nói rằng tao đã hạnh phúc như thế nào, nói rằng..."
"Mày là người tao... muốn ở bên cạnh cả đời."
"Takemitchy... Tao yêu mày... Tao yêu mày hơn cả sinh mạng của tao..."
"Tao muốn mày... hạnh phúc, Takemitchy."
Tình yêu người này đầy nhiệt huyết, là những cành cây nở ra hoa lá mọc ngày một cao, cố gắng vươn đến mặt trời. Tình yêu của người kia thì thì giấu chặt chôn sâu, giống như rễ cây càng ngày càng nhiều, nhưng lại đâm càng lúc càng sâu cố giấu dưới bóng tối.
Nhưng Manjirou nào... cũng yêu cậu.
Takemichi mấp máy môi, toàn bộ sức lực như rút sạch khỏi cơ thể, chỉ việc hít thở cũng nặng nề đến mức mỏi mệt, hai cánh tay cậu buông thõng như muốn buông xuôi hết thảy mọi thứ.
"... Tại sao...?"
Mikey khựng người, hắn nuốt nước bọt, cố khiến bản thân bình tĩnh hơn nhưng cả mặt hắn vẫn đỏ bừng.
"Mày... Mày đã chia tay Hina... E-Emma đã nói rằng mày với... với Izana yêu nhau... Tao... Tao... Không biết nữa... Nhưng nếu mày có thể yêu một người con trai... Vậy... Vậy tao cũng có cơ hội đúng không?"
"M-Một ngày hôm nay tao... tao cứ suy nghĩ mãi... Tao... Tao thậm chí đã viết một lá thư tình... Tao yêu mày, Takemitchy."
Tim Mikey muốn vọt lên tới họng, Emma đã nói hắn phải xác nhận với Takemichi, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
"Emma nói... Ngày đầu năm mày đã ở bên cạnh Izana, mày... với hắn thân mật hơn bạn bè... Takemitchy... Mày yêu hắn?"
"Không."
Đầu Mikey trống rỗng trong một khoảng khắc, sau đó máu nóng của hắn như bùng nổ chạy khắp cả người, hắn vui mừng đến nỗi khoé môi không nhịn được nhếch lên thật cao, cười rạng rỡ đến híp cả mắt.
Hắn bỗng muốn nhìn gương mặt hắn mong nhớ, muốn hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc đó, muốn thương hai cái má mềm đó, muốn gặm cắn đôi môi hồng nhạt đó.
Rồi tim Mikey bỗng đập nhanh như điên, nếu Takemichi không yêu Izana, vậy cậu ấy có yêu con trai được không?
Cả đầu hắn như nổ tung trong một đống suy nghĩ rối bời, để rồi Mikey phải thừa nhận là hắn, Mikey vô địch, một Mikey chưa từng sợ bất kỳ điều gì, bây giờ lại hoảng loạn sợ hãi đến nỗi không dám nhìn gương mặt hắn mong nhớ ngày đêm kia.
Mikey vội rút lá thư tình nhét vào tay người kia, lắp bắp đến nỗi suýt cắn trúng lưỡi:
"Takemitchy... Tao yêu mày... Dù... Dù mày không thích tao cũng không sao... Tao... Tao chỉ muốn bên cạnh mày cả đời thôi..."
Nói xong hắn vội quay đầu chạy biến vào nhà, cả mặt lẫn tai đều đỏ bừng như muốn nhỏ máu.
"Takemitchy... Tao..."
"Takemitchy... Tao yêu mày."
"Mày là người tao... muốn ở bên cạnh cả đời."
"Tao chỉ muốn bên cạnh mày cả đời thôi..."
"Ngươi sẽ chết vào tháng sáu. Đây là giao ước, Hanagaki Takemichi."
Không còn tiếng khóc vụn vỡ, không còn nước mắt tan nơi đầu môi. Tuyết trắng lặng lẽ rơi xuống, thiếu niên tóc vàng đứng im một chỗ trước cổng nhà Sano, trong tay nắm một lá thư tình, cả người chết lặng như tro tàn.
...
Takemichi đã biến mất.
Vào đêm ngày / của năm , Takemichi cứ thể biến mất. Không ở nhà cũng không lên trường học. Trên bàn học của cậu ấy để lại ba lá thư, một lá thư gửi cho bố mẹ, một lá thư cho Mikey... và lá thư cuối cùng là thư rời Touman, đặt trên bộ bang phục kỉ niệm thành lập Touman của Mikey được xếp gọn gàng cẩn thận.
Takemichi biến mất, không lấy đi bất kỳ bộ quần áo nào, không đem theo điện thoại, mọi thứ ở căn nhà vẫn y nguyên không thay đổi.
Bố mẹ Takemichi tìm kiếm con trai khắp nơi, dù báo cảnh sát thì lá thư cậu ấy để lại nói rằng sẽ rời nhà một thời gian, cũng không phải mất tích hoặc bắt cóc nên cảnh sát không thể thụ án.
Touman như phát điên lên, cấp cao có một cuộc chiến nội bộ, nhờ lá thư Takemichi để lại mới dịu xuống. Một bang bốn trăm người lật tung từng con hẻm ngõ phố, vào nhà từng người bạn của Takemichi để tìm người.
Hắc Long cũng cho người tìm kiếm từng góc trong khu vực, cũng vì thế mà chuyện Takemichi biến mất lan rộng trong giới bất lương.
Tenjiku ở Yokohama tưởng chừng không liên quan bỗng bùng nổ, mặc kệ việc gây ngòi nổ nếu bước chân lên lãnh địa của các bang khác trên Tokyo, cho toàn bộ người lật tung cả Tokyo lên. Khó mà tin người mà Tenjiku tìm cũng y hệt như Touman và Hắc Long, đều là người tên Hanagaki Takemichi.
Nhưng dù nỗ lực thế nào, cố gắng ra sao thì kết quả chỉ có một, Hanagaki Takemichi hoàn toàn bặt âm vô tín.
Không một ai thấy người đó, cũng không một ai được người đó liên lạc.
... Giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
...
Trong thời gian đi làm mà lòng Osanai như lửa đốt, cứ một lúc lại nhìn đồng hồ một lần. Dù bình thường hắn hay ở lại làm thêm giờ để kiếm thêm chút tiền, bây giờ vừa đến giờ tan làm là lập tức cuốn gói đồ đạc thật nhanh.
Ông chủ biết hắn vội cũng phất tay cho hắn rời đi, Osanai giơ tay chào rồi nhanh chân chạy đến một quán ăn mà hắn đã nghiên cứu được nhiều người yêu thích. Hắn nhìn bảng giá, sau đó mở ví đếm mấy tờ tiền lương vừa được phát, chẳng hề đắn đo mua đồ ăn mắc tiền mà hắn chưa bao giờ dám ăn.
Trên đường về nhà có đi ngang một tiệm sách, Osanai lại tần ngần một lúc rồi đi vào. Hắn không có học thức, cũng không biết mua cái gì, gượng người hỏi người bán hàng quyển sách nào hay.
Người bán hàng lựa ra ba quyển giới thiệu cho hắn. Osanai nhìn giá tiền một chút, thầm mắng chỉ là mấy cộc giấy mà mắc tiền quá thể, thế nhưng hắn cũng rút tiền lương mới nhận được mua cả ba cuốn sách.
Trời tối đen, Osanai tay trái cầm túi đồ ăn mắc tiền, tay phải cầm túi đựng ba quyển sách, cả hai túi đều là thứ mà trong đời hắn chưa bao giờ mua trước đây, vội vàng đi bộ về nhà thật nhanh.
Đi làm cả ngày bỏ cái người đó ở nhà một mình mà lòng Osanai như lửa đốt, nhanh chóng mở cửa nhà rồi đóng lại. Ngoài trời đã tối, trong căn nhà trọ hắn ở còn tối hơn.
Osanai thở dài một hơi rồi bật đèn, nhẹ nhàng đặt hai túi đồ lên bàn ăn nhỏ giữa căn phòng trọ tồi tàn của hắn. Osanai chậm rãi bước đến gần chỗ giường ngủ gọi nhỏ:
"Takemichi... Tao về rồi. Ra ăn với tao chút đi."
Dưới lớp chăn kia có tiếng hít thở nhè nhẹ cho thấy sự sống, thế nhưng chẳng hề đáp lời một lần. Osanai đã quen người này cứ im lặng như vậy, hắn mím môi, cố dụ dỗ người này ra khỏi giường rồi ăn chút gì đó.
"Mày không ăn rồi ngất xỉu là tao phải đem mày lên bệnh viện. Lúc đó cả ba bang đang tìm mày sẽ đánh hơi được liền đấy."
"..."
"... Mà tao mới được phát lương, tự nhiên thử dùng tiền đi mua đồ ăn mắc tiền. Mày không ăn mà đổ đi thì tiếc lắm."
Người bên dưới chăn cuối cùng cũng cử động một chút, chậm chạp kéo chăn xuống lộ ra mái tóc đen rối bù, đôi mắt xanh mệt mỏi u buồn, bên dưới có bọng mắt hơi sưng cùng quầng thâm vì mất ngủ, gương mặt trắng nhợt gầy hẳn đi, dáng vẻ không còn chút sức sống.
Osanai thấy người này vừa ló đầu khỏi chăn đã mừng rỡ, vội đi ra bàn nhỏ bày đồ ăn. Takemichi mặc một bộ đồ màu đen tay ngắn, làn da trắng nhợt, người gầy đi trông thấy, xương quai xanh lộ rõ dưới cổ áo, chậm chạp ngồi dậy rồi bước xuống giường.
Từng bước đi chậm rì, Osanai đã cầm sẵn khăn chờ cậu vừa ngồi bệt xuống sàn cạnh hắn là lau sạch hai tay cậu. Osanai vội dùng đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén nhỏ rồi đặt vào bàn tay gầy nhỏ xíu kia.
"Ăn đi. Ráng ăn nhiều vào."
Takemichi thẫn thờ nhìn cái chén đồ ăn trong tay, đồ ăn nóng thơm phức, màu sắc đa dạng khiến người ta vừa nhìn đã thèm, vậy mà đôi mắt xanh hoàn toàn không sáng lên một lần, cứ u ám không chút tiêu cự, ngay cả đũa trên bàn cũng không cầm lên.
Osanai cố nén một tiếng thở dài, càng nhìn người bên cạnh càng lo mà chẳng biết phải làm sao. Nhưng ở chung đã ba ngày, hắn cũng biết bản tính của người này, thế là thấp giọng nói:
"Hôm nay mới nhận lương, tao ăn một mình thì buồn lắm."
Quả nhiên Takemichi chớp mắt một cái, tay còn lại cũng chậm rì rì cầm lấy đũa rồi chậm chạp ăn. Người này có u ám thế nào, có bỏ mặc bản thân thế nào, chỉ cần nghe người khác buồn lòng là liền gượng dậy. Osanai cố nén đau lòng, người này quả thật quá mức tốt bụng, cái gì cũng nghĩ vì người khác trước bản thân.
Osanai cầm đũa ăn cùng, thấy chén đồ ăn của người bên cạnh sắp hết liền gắp thêm một ít thức ăn bỏ vào, miệng cứ kể mấy chuyện tầm phào chẳng đâu vào đâu để đánh lạc hướng. Takemichi nhìn chén đồ ăn mãi không hết thế nhưng quá mệt để nói gì, đành phải tiếp tục ăn cho xong.
Takemichi biến mất ai kiếm cũng không ra, Touman từng tìm đến nhà hắn kiếm người, Osanai khi đó mỗi tối cũng đi khắp nơi trông chờ vô tình gặp được. Rồi ba ngày trước, có trời mới biết người này bỗng xuất hiện trước cửa nhà làm Osanai hoảng đến mức nào.
Trước khi hắn kịp hỏi điều gì, người này đã nói: "Đừng hỏi gì cả.", Osanai sao còn dám hỏi gì.
Lúc mới gặp Osanai gần như không thể tin chỉ mới mấy ngày mà một người có thể thay đổi đến mức này. Cả người thì gầy rộc, mái tóc vàng từng rực rỡ như ánh mặt trời được nhuộm đen toàn bộ, đôi mắt xanh sáng đầy hi vọng bỗng u ám như tro tàn, cả người mất sạch sức sống.
Ba ngày này đối phương chưa từng bước chân ra khỏi nhà một lần, đa số chỉ nằm trên giường... nhưng không ngủ. Cứ ngẩn ngơ nhìn trần nhà, khóc cũng không khóc, cười cũng không cười, cũng chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì.
Chỉ có một đêm, Osanai nửa đêm tỉnh giấc khi nghe người này khóc. Takemichi nằm ngủ rồi bật khóc, đầu mày nhíu chặt, nghẹn ngào nói "xin lỗi" liên tục, sau đó giật mình sợ hãi tỉnh khỏi giấc ngủ nông, cuối cùng thẫn thờ đi ra ngồi ngoài hiên nhà thật lâu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt ngoài hành lang, tuyết trắng lặng lẽ rơi, bóng lưng người này ngồi ngoài hiên nhà cô độc đến đau lòng.
Nếu khi đó Osanai không cưỡng chế bưng vào nhà, sợ rằng sáng hôm sau người này đã bị đông cứng thành băng.
Takemichi đã hoàn toàn mất khả năng quan tâm chính bản thân, chuyện lúc nãy chỉ là một trong những chuyện kinh khủng hắn thấy được, vậy trước khi gặp hắn còn tệ đến cỡ nào.
Cũng không biết vì sao từ một người bừng bừng sức sống, trong đầu luôn có vô số kế hoạch khiến Osanai ngưỡng mộ lại trở thành thế này...
"Tao mới mua cho mày mấy cuốn sách đọc giải sầu này."
Osanai cầm túi đựng sách bỏ vào tay Takemichi, vậy mà tầm mắt của đôi mắt xanh u ám kia không một lần nhìn xuống túi đựng sách, cứ thẫn thờ nhìn xa xăm đâu đó.
Osanai gượng gạo đưa tay gãi đầu:
"Nếu mày thích sách khác thì nói tao, tao ra nhờ cái cô bán hàng kiếm cho mày. Tại... tao không biết mày thích gì... mà tao cũng không có học thức gì..."
Takemichi bỗng chậm chạp cúi đầu nhìn vào ba cuốn sách. Osanai mừng rỡ, lòng thầm siết chặt nắm đấm ăn mừng. Mẹ kiếp, mớ giấy lộn mắc tiền đó mà có tác dụng thì dù đốt sạch tiền lương hắn cũng mua thêm một mớ về cho người này.
Osanai lén lút nhìn người bên cạnh, đối phương cứ ngồi nhìn không rõ tiêu cự. Hắn bỗng nhớ chuyện hôm nay mới nghe được, bối rối suy nghĩ có nên nói hay không.
Người này cứ thẫn thờ như mất đi ý thức, thật ra khả năng suy nghĩ vẫn cực kì khủng khiếp.
Hắn đã suy nghĩ mãi, cho đến ngày hôm qua Osanai mới nghĩ ra lý do vì sao Takemichi đến ở nhà hắn.
Touman lục soát nhà người quen, Hắc Long và Tenjiku thì dựa vào tiền bạc và quyền lực để tìm người trong khách sạn và nhà nghỉ.
Trong mắt mọi người hắn và Takemichi không quá quen thuộc, Touman chỉ lục nhà hắn một lần, không tìm được người liền bỏ qua hắn, mà những bang khác thì hoàn toàn không biết quan hệ giữa hắn và Takemichi.
Ngay từ đầu đối phương đã nhắm đến hắn, trước đó ở một khách sạn nhỏ gần khu vực, chỉ chờ Touman lục soát nhà hắn xong liền đi đến, ngay sau đó Hắc Long với Tenjiku cùng tìm đến khách sạn đó thì đã trễ mất một bước.
Osanai thừa nhận, hắn có chút sợ Takemichi. Người này hay tự nhận bản thân ngốc nghếch, không thông minh hơn ai, nhưng Osanai là người chứng kiến toàn bộ mọi chuyện từ chuyện Moebius cho đến những chuyện sau này.
Kisaki có đầu óc rất đáng sợ, nhưng đầu óc của Takemichi cũng thật sự không đơn giản chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau