Author: ThatNghiep
Takemichi đăm đăm đi bộ dưới tuyết, mặc kệ cái lạnh và hơi thở phả ra khói trắng dài, mặc kệ cơ thể đang dần rệu rã và tinh thần kiệt quệ, trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ... Cậu muốn gặp Mikey.
Cậu muốn gặp Manjirou.
Chỉ nghĩ về hình ảnh Mikey mỉm cười ngốc nghếch với cậu, trong miệng Takemichi đắng ngắt, lồng ngực cứ thế nghẹn lại, nước mắt không sao kiềm được.
Mười hai năm...
Trong mắt của cậu chỉ là một cái bắt tay. Còn với Mikey, đó là cả một quãng đời khổ sở.
Bất kỳ tương lai nào, bất kỳ cái mười hai năm nào, Mikey cũng luôn là người đau khổ. Người thay đổi suy nghĩ của cậu, người cho cậu lý tưởng, người khiến cậu kiên cường không khuất phục, người cho cậu tự tin với chính bản thân...
Một Manjirou cứu cuộc đời của cậu, một Manjirou mà Takemichi thương đến đau lòng.
Người đó vẫn ở đây, vẫn đứng trước mặt cậu, vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi đầy hi vọng, vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi mỉm cười vui vẻ... vẫn là Manjirou hạnh phúc mà cậu muốn bảo vệ cả đời.
Mikey nhận được tin nhắn liền chạy ra cổng nhà, người kia đứng dưới tuyết trắng, mái tóc vàng mềm mại còn đọng những bông tuyết nho nhỏ, người đó ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xanh đầy nước tràn ngập đau lòng.
"Takemitchy..."
Dưới tuyết trắng, người đó từng bước đi đến trước mặt rồi ôm chặt lấy hắn, bàn tay người ấy run run chạm vào lưng hắn đầy cẩn thận, trái tim Mikey như ngừng đập tại khoảnh khắc này.
"Manjirou..."
Người đó gọi tên hắn quá đỗi dịu dàng và đau lòng.
Mái tóc vàng ngang vai được cột ở đỉnh đầu như đứa trẻ, giọng nói bối rối gọi cái tên "Takemitchy" ngốc nghếch, hai bàn tay ngập ngừng chạm lên lưng cậu, mùi hương quen thuộc khiến cậu yên tâm, nhiệt lượng ấm nóng trên cổ truyền vào má của cậu...
Và nụ cười hạnh phúc rạng rỡ như ánh mặt trời...
"Takemichi... Tay mày... ấm lắm..."
Takemichi bật khóc.
Hai tay cậu bấu chặt lấy lưng của Mikey, nước mắt từng giọt rơi xuống hõm cổ của đối phương. nghẹn ngào gọi:
"Manjirou..."
Một Manjirou không thể ngủ nếu không có chiếc khăn cũ mèm.
Một Manjirou mỗi sáng tỉnh dậy có Emma quát mắng, có Draken cẩn thận cột tóc.
Một Manjirou thích ăn Taiyaki và Dorayaki, phồng má giận dỗi khi ăn cơm không có cờ nhỏ.
Một Manjirou trẻ con ngủ ở mọi nơi, tự do tự tại, thích làm gì thì làm.
Một Manjirou cao ngạo đạp lên người của đám bất lương chặn đường, đứng trước Touman là Mikey vô địch, mạnh mẽ không ai sánh bằng.
Một Manjirou mà cậu thương đến thế, lại bị người ta huỷ hoại đến tàn nhẫn.
"Takemitchy... Mày đừng khóc... Đ-Đừng khóc..."
Mikey hoảng loạn ôm chặt lấy người trong lòng hắn, cả người đối phương run lên, tay bấu chặt lấy lưng hắn không rời, cứ bật khóc nức nở rồi nghẹn ngào gọi tên hắn, từng giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống hõm cổ, mọi thứ làm đầu Mikey như quay cuồng và trái tim của hắn đau quặn.
Hắn cố tìm cách dỗ người này vui lên, chợt nhớ đến thứ mà hắn đang dành toàn bộ công sức làm ra, Mikey vội nói:
"Takemitchy... T-Tao với Draken ấy... Bọn tao có một món quà muốn tặng mày. Bọn tao định chờ sau khi họp bang Touman đầu năm xong mới nói với mày."
Mấy đầu ngón tay của Takemichi run lên, Mikey vỗ lưng cậu nhẹ nhàng, cười nói tiếp:
"Bọn tao tính cho mày bất ngờ, nhưng mà mày đừng nói với Kenchin là tao lén cho mày biết đấy. Tên đó lại nhiều chuyện mắng tao, phiền lắm."
Takemichi nghẹn ngào gật đầu, cậu biết rõ món quà mà cả hai muốn tặng là gì.
"Hồi xưa anh tao lấy về từ Philippines hai chiếc động cơ giống nhau, CBT. Bọn nó nằm lăn lóc giữa đám phế liệu, anh tao bảo thế. Rồi chính anh tao thu thập phụ tùng, hồi sinh lại "Bob" của tao đang chạy đây"
"Mà... Vẫn còn một chiếc động cơ bị bỏ lại, nên tao với Kenchin đã chăm chỉ đi gom phụ tùng. Cuối cùng cũng hoàn thành con "Bab", anh em sinh đôi với "Bob" của tao."
Phập phồng lồng ngực hồi lâu, Mikey mới nghẹn giọng nói tiếp:
"Bọn tao làm cho mày đấy."
"... Tao đã mỉm cười khi tưởng tượng mày và tao cùng nhau chạy trên hai chiếc xe có tiếng động cơ y hệt nhau, như hai nhịp tim đập trùng vào nhau vậy... Chúng ta sẽ cùng Touman đi khắp mọi con đường, mọi người sẽ nhầm lẫn mày thành tao. Ha ha... Ý định trẻ con thật..."
Takemichi cắn chặt môi, nước mắt chảy dài. Người trong lòng hắn im lặng không đáp, Mikey nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ thế nào, hắn lúng túng nói thêm:
"Chỉ để trưng thì quá phí mà đúng không?"
Chứ không phải hắn cố ý muốn cùng người kia dùng đồ đôi tình nhân đâu.
Rồi Mikey bỗng hít nhẹ, mùi hương của người này làm hắn cảm thấy nhẹ nhõm và bình yên. Chẳng biết từ lúc nào Mikey trân trọng từng giây phút ở bên cạnh người này, hắn nhắm mắt rồi vuốt lưng người trong lòng thật cẩn thận như đang nâng niu vật trân quý, nhẹ giọng nói:
"Khi tìm thấy hai chiếc động cơ, anh Shinichirou... đã cảm thấy dường như định mệnh đã sắp đặt cho anh tìm thấy chúng."
"Dưới bầu trời xám xịt như nghẹn lại, vô số phế liệu xếp chồng cao chọc trời trên đống tàn tích đổ nát. Bọn chúng đã bị vùi trong đó."
Dưới bầu trời xám xịt như nghẹn lại, vô số phế liệu xếp chồng cao chọc trời trên đống tàn tích đổ nát. Người con trai đó đã để lại cho cậu một lá thư, sau đó chờ đợi cậu.
Mikey khẽ cười: "Anh ấy nói "Chúng đã gọi anh lại" đấy."
Người con trai tóc đen ngồi dưới vầng sáng xuyên thấu qua kiến trúc sụp đổ của toà nhà, nhìn cậu bằng đôi mắt của mười hai năm trước không hề đổi thay.
"Vậy nên tao muốn nhờ mày... Hãy kết thúc tao đi... Giết tao đi."
Takemichi ôm chặt lấy Mikey, cố nghiến răng để kiềm lại những giọt nước mắt nhưng hết thảy cứ như gai nhọn quấn chặt lấy tim cậu, đau đớn không sao tả nổi.
Máu chảy trên đầu người ấy lan khắp bàn tay của cậu, đôi mắt người đó u ám không còn chút ánh sáng, nụ cười trên môi người đó nhẹ nhõm với cái chết của chính bản thân.
"Takemichi... Tay mày... ấm lắm..."
Cái "món quà" mà cậu được ban tặng, bây giờ lại đang hành hạ cậu đến khổ sở tột cùng. Từng hình ảnh cứ hiện đi hiện lại, rõ ràng và chân thật như thể cậu vẫn luôn sống tại khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà người này chết trong tay của cậu.
"Cả cuộc đời tao chỉ toàn là đau khổ."
Không hiểu sao Takemichi lại khóc, Mikey cứ bối rối đứng đó, lòng nóng như lửa, cố suy nghĩ thật nhiều cách, cuối cùng hắn bỗng nở một nụ cười thật tươi, vui vẻ nói:
"Takemitchy! Sau này lớn lên... khi nào bọn mình cùng thử đến đó đi!"
Takemichi sững người, dưới cái tầm nhìn mờ nhoè vì nước mắt, cậu hoang mang nhìn những bông tuyết trắng đang rơi xuống không ngừng.
"Sau này lớn lên..."
Làm ơn... Dừng lại đi...
"Ngươi sẽ chết vào tháng sáu. Đây là giao ước, Hanagaki Takemichi."
Nước mắt Takemichi chảy dài trên má, những bông tuyết lạnh thấu tim. Cậu mấp máy môi, cổ họng nghẹn ắng và cõi lòng như vụn vỡ.
Cậu muốn cùng người này lớn lên...
Cậu muốn cùng người này đến đống tàn tích đó, cả hai sẽ như trẻ con chạy nhảy đùa giỡn, ồ lên chỉ trỏ khắp nơi, cùng nhau khám phá mọi ngóc ngách.
Cậu muốn... nhìn người này đứng dưới vầng sáng xuyên thấu qua kiến trúc sụp đổ của toà nhà, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc vàng ấy đến rực rỡ, hắn quay đầu cười vui vẻ với cậu và nói rằng...
"Takemitchy... Tao hạnh phúc lắm."
Takemichi gần như sụp đổ vào lúc này, lồng ngực cậu nặng nề không thở nổi, mười đầu ngón tay phải bấu chặt lấy lưng đối phương mới không khuỵu gối gục ngã.
"Manjirou... Tao xin lỗi... Tao... xin lỗi..."
Giọng nói của người kia nghẹn ắng, gần như khàn đi vì khóc quá nhiều, tiếng nói nhỏ đến mức như hoà vào tiếng tuyết rơi, mỗi một lời như đè nén nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
Hai cánh tay Mikey càng siết chặt hơn, cái ôm của người này làm cõi lòng hắn như chìm trong nước ấm, khiến hắn vô lực chìm sâu vĩnh viễn vô cùng vô tận.
Nhưng nước mắt cùng giọng nói nghẹn ngào của đối phương khiến tâm tình Mikey khổ sở không nói thành lời. Hắn yêu nụ cười của người này, yêu giọng nói hơi cao lên mỗi khi vui, yêu cái nhắm mắt cong thành vầng trăng khuyết khi cười, yêu đôi mắt xanh sáng lấp lánh đầy hi vọng khi nhìn mọi người.
Hắn yêu người này hơn bất kỳ thứ gì trên đời.
"Takemichi và Izana là người yêu của nhau."
Mikey khựng người, hắn nhớ chuyện sáng nay, rồi Takemichi đã đi theo Izana. Bây giờ cậu ấy lại ở đây, bật khóc đến quặn lòng.
Đáy lòng Mikey bỗng khổ sở. Hắn đã từng nghĩ sẽ giấu tình cảm này đến cuối đời, hắn sẽ đặt tình cảm này vào một góc nhỏ trong tim, chôn nén nó thật chặt, không bao giờ để nó lộ ra dưới ánh sáng mặt trời.
Bởi vì hắn sợ người này không ở bên cạnh hắn nữa.
Bởi vì một khi hắn nói ra, hai người ngay cả làm bạn cũng không thể.
Bởi vì... hắn muốn người này sẽ luôn nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời với hắn, đôi mắt xanh đó vẫn sẽ nhìn hắn đầy quan tâm.
Trái tim Mikey đập càng lúc càng nhanh, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, dù hắn cố kiềm chế nó thế nào, ý nghĩ đó như một con rắn quấn lấy cả người hắn, ngày càng bành trướng to hơn, chực chờ nuốt sạch toàn bộ lý trí của hắn.
Takemichi đã chia tay với Hina.
Và nếu cậu ấy yêu Izana, một người cùng giới với cậu ấy.
Vậy hắn... cũng có thể chứ?
Mikey sợ... Hắn thật sự rất sợ bản thân bị từ chối. Nhưng hắn đã không thể kiềm nổi được nữa.
"Takemitchy... Tao... biết mình không bao giờ nên mang tình cảm này với mày..."
"Tao biết... bản thân tao không bao giờ nên mang suy nghĩ này với mày..."
Takemichi khựng người rồi nhìn trái phải, ngón tay hơi run lên. Cậu từng nghe người này nói như vậy...
"Tao đã định giấu nó đến cuối đời... Nhưng mà... Tao..."
"Tao đã định chết cùng với nó... Đáng lẽ ra... Mày không nên đưa cho tao tấm thiệp cưới đó..."
Mikey chậm chạp dùng hai tay nắm lấy vai cậu đẩy ra một chút, gương mặt của hắn khổ sở, đầu mày nhíu chặt. Mikey cố hít một hơi thật sâu, hai bàn tay giữ vai người kia cũng run lên, hắn mấp máy môi vài lần nhưng không cách nào nói nên lời.
Tuyết trắng lặng lẽ rơi, hắn ngắm nhìn người trước mặt, là gương mặt hắn ngày đêm nhung nhớ, là người mà hắn yêu đến quặn lòng, hốc mắt Mikey dần đỏ lên, giọng nói của hắn nghẹn ắng:
"Tao đã từng tưởng tượng bản thân đứng từ xa nhìn mày nắm tay một cô gái, vui vẻ hạnh phúc đi vào lễ đường, mỉm cười mà chúc phúc."
Takemichi sững sờ.
"Tao đã từng tưởng tượng bản thân nở một nụ cười rồi bồng đứa con đầu lòng của mày trên tay thật nâng niu trân trọng, trở thành cha đỡ đầu của đứa nhỏ."
Hai tai Takemichi ong ong, dường như không thể tin cậu vừa nghe được gì.
"Tao đã tưởng tượng bản thân mỉm cười chào tạm biệt gia đình ba người hạnh phúc, sau đó ngồi ở một góc tối, bật khóc với tình cảm tuyệt vọng của bản thân."
Takemichi ngẩn người nhìn chằm chằm người trước mặt, nước mắt rơi xuống không ngừng, mười đầu ngón tay run bần bật không thể kiểm soát.
Rồi cậu thấy gương mặt của Mikey chậm chạp tiến đến gần mặt cậu, càng lúc càng gần khiến cho trái tim cậu như run lên.
"Takemitchy... Tao... sẽ không bao giờ có thể được chấp nhận... đúng không?"
Mikey nhắm mắt, giọt nước mắt trong suốt bỗng rơi xuống từ khoé mắt, hắn nhẹ đặt môi của hắn lên môi người hắn thương, nước mắt cả hai chậm chạp cùng rơi xuống hoà lẫn vào đôi môi đang chạm nhau.
Mikey đang hôn cậu, một nụ hôn lạnh và có vị của nước mắt.
"Takemitchy... Tao yêu mày."
Takemichi thẫn thờ buông thõng hai tay, nước mắt chảy dài, cõi lòng như chết lặng.
"Ở thế giới bên kia... Có lẽ tao sẽ đủ dũng khí nói ra nhỉ?... Lúc đó... mày có thể chấp nhận tao chứ... Takemitchy?"