Author: ThatNghiep
Donate at Momo
Kakuchou nghe Takemichi tiếp lời không khỏi ngạc nhiên, mở mắt ra liền thấy có thêm một người tóc trắng quen thuộc. Hắn ngơ ngác gọi:
"Izana?"
Izana đã mặc kệ Kakuchou, hắn siết chặt lấy cái cổ tay của người kia kéo mạnh đi, cơn đau đầu âm ỉ cùng đống cảm xúc hỗn loạn như nhấn chìm hắn, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Không thể để thoát thêm lần nữa.
Hắn tuyệt đối không để con cá vàng này lọt khỏi tay hắn lần nữa.
Takemichi bị siết cổ tay đau đến rụt người nhưng không chút phản kháng, im lặng để Izana kéo cậu đi. Kakuchou bỗng đi theo rồi giữ chặt lấy cánh tay của cậu làm Takemichi tròn mắt. Izana giận dữ quay đầu, Kakuchou nhíu mày:
"Izana! Đây là bạn tao. Đừng đụng vào cậu ấy."
Izana trừng mắt, tức khắc kéo mạnh người tóc vàng về phía hắn vừa gằn giọng: "Bỏ ra!"
Lần đầu tiên thấy Izana giận dữ giành lấy một người như thế, Kakuchou lúc này mới nhớ ra người mà Izana tìm kiếm... chẳng phải miêu tả y hệt như Takemichi sao? Hắn ngơ ngác, chẳng lẽ người Izana điên cuồng tìm kiếm chính là Takemichi?
Một tay bị Izana kéo đi, một tay bị Kakuchou giữ chặt, Takemichi lúng túng quay đầu nói nhỏ với Kakuchou:
"Không sao đâu."
Kakuchou chớp mắt, đôi mắt xanh kia nhìn thẳng vào hắn như muốn nói yên tâm đi. Đối phương gọi tên Izana khi vừa gặp mặt, vậy chứng tỏ Takemichi có quen biết với Izana mà hắn không biết. Kakuchou mím môi, một hồi cũng đành buông lỏng bàn tay.
Dù sao Izana chắc sẽ mang người về nhà, lát về nhà hắn ngồi ngoài canh chừng cũng được.
Kakuchou vừa buông, Izana tức khắc kéo mạnh một cái làm Takemichi suýt té. Lực tay đối phương tăng mạnh làm cậu đau đến nhăn nhúm cả mặt mũi. Cố gắng không xuýt xoa thành tiếng, Takemichi im lặng chạy theo cho kịp tốc độ đi bộ cực nhanh của người đằng trước.
Izana đi trước nên chẳng thấy được biểu cảm, chỉ có lực tay khủng bố làm Takemichi cảm giác như người này chuẩn bị bóp chết cậu. Càng đi tim cậu càng đập nhanh hơn. Nói không lo lắng là nói dối. Cậu cũng chẳng biết tại sao Izana lại kích động đến mức này khi gặp cậu.
Rốt cuộc là vì sao vậy?
Takemichi cố gắng nhớ lần gặp nhau đầu tiên vào sinh nhật Izana, con sâu rượu này còn say mèm nhầm cậu thành Shinichirou cơ mà? Có ấn tượng gì với cậu được chứ? Hay là do bị cậu đập đầu vào mặt mạnh quá nên vẫn ghi thù?
Takemichi nghĩ mà đổ mồ hôi hột, trong đầu đã tưởng tượng chục cảnh bị Izana đấm trả thù, cố gắng chuẩn bị tinh thần bị đối phương dẫn đến chỗ vắng người đánh cho một trận.
Đối phương kéo cậu đi ra xe moto, cạnh xe có một tên đàn em đang nghiêm cẩn đứng chờ. Tên đàn em vừa thấy Izana đằng đằng sát khí liền sợ hãi cúi đầu chào, tức khắc bị Izana đạp thẳng vào bụng văng đi một đoạn.
Trong lúc Takemichi còn đang giật mình thay cho tên đàn em kia, Izana đã ngồi lên xe, đột ngột kéo mạnh cổ tay làm cậu té về phía trước. Takemichi hết hồn vội chống tay lên ngực hắn, Izana tức khắc giơ tay còn lại tóm chặt lấy gáy kéo đầu cậu sát lại gần.
Takemichi trợn mắt nhìn gương mặt gần ngay gang tấc kia, đôi mắt tím nhạt tràn ngập bạo lực làm tim cậu muốn vọt lên tới họng.
"Ngồi lên. Bỏ trốn là tao bẻ chân."
Giọng nói cực thấp như đang kiềm chế, Takemichi bối rối gật đầu nghe theo. Izana thấy cậu không có ý định chạy trốn mới dịu hơn một chút, buông gáy lẫn cổ tay nhưng trước sau vẫn quan sát nhất cử nhất động của cậu.
Người kia vừa ngoan ngoãn ngồi lên xe, Izana tức khắc dùng tốc bộ khủng bố chạy ào đi. Takemichi còn đang ngơ ngác bị doạ sợ đến tái mặt, hoảng loạn ôm chặt cứng người đằng trước, trong lòng mắng một trận.
Sao mà tên nào chở cậu cũng dùng cái tốc độ như muốn thành máy bay cất cánh lên thiên đường vậy?!!!
Chậm lại chút đi!!!
Tốc độ nhanh làm gió thổi mạnh đến mức Takemichi vừa mở mắt ra nhìn đường đã bị nước mắt sinh lý làm cho mờ nhoè, cuối cùng cậu đành bỏ cuộc rồi úp mặt vào lưng người ngồi trước, lòng thầm chuẩn bị tư tưởng bị đánh một trận.
Tuy cậu có mang theo kích điện, chờ Izana sơ hở có thể cho hắn đo ván tại chỗ. Nhưng chỉ một lần này thôi, rồi những lần sau thì sao? Izana đã biết cậu quen với Kakuchou, vậy Kakuchou sao có thể cãi ý của Izana mà giấu thông tin của cậu...
Tên điên này nếu chọc giận thì lần sau sẽ bị hắn đánh chết, Takemichi thật sự không dám dùng kích điện với đối phương.
Xe dừng lại đột ngột, Takemichi chóng mặt bước xuống, đưa tay xoa đôi mắt mờ nhoè quan sát xung quanh. Khu này như ở ngoại ô, đèn điện ít đến thảm thương, sáng tối mập mờ chẳng thấy rõ được gì.
Cổ tay một lần nữa bị nắm đến đau, Izana đã kéo cậu đi theo hắn. Đằng trước một căn nhà có chục người mặc bang phục Tenjiku màu đỏ, cả đám vừa thấy Izana lập tức xếp hai hàng nghiêm cẩn cúi người chào.
"Tổng trưởng!"
Cả đám trân trối nhìn tổng trưởng chẳng thèm nhìn họ một lần, cứ nắm chặt cổ tay một thằng nhóc tóc vàng có vẻ yếu ớt kéo nhanh qua cả đám rồi đá mạnh cửa đi vào nhà.
Takemichi ngơ ngác, trong lúc cởi giày liền quan sát một chút. Tuy bên ngoài như nhà cũ nhưng bên trong lại có đầy đủ ghế sofa lẫn bàn ghế, xem chừng là nơi ở của Izana và Kakuchou.
Nhưng vào nhà vẫn chưa dừng lại, Izana tiếp tục kéo cậu đi vào một căn phòng rồi quăng mạnh cậu lên giường.
Takemichi bị ném lên giường đến váng đầu mờ mắt, nghe tiếng khoá cửa mà hoang mang một trận. Trước khi cậu kịp ngồi dậy, Izana đã đè mạnh người cậu xuống giường. Takemichi trợn mắt, cả đầu óc trống trơn, sợ đến nỗi vô thức dùng hai tay chặn trước mặt.
Cậu chuẩn bị tinh thần bị đấm ngoài đường chứ không phải bị đè trên giường cơ mà!
Đánh thì đánh đi! Sao cứ phải đè lên giường làm gì? Có biết kì quặc lắm không?
Izana từ trên cao nhìn xuống, hình ảnh đối phương sợ hãi đến run lẩy bẩy dùng hai tay chắn trước mặt y hệt như lúc đó.
Không nhầm.
Izana cười lạnh, cảm giác máu nóng sôi trào khắp cơ thể, hắn tức khắc nắm chặt hai cái cổ tay kia kéo sang hai bên đè lên giường.
Giống như mở ra tấm màn che, phía sau tấm màn là hình ảnh mà Izana luôn mơ về mỗi đêm, mái tóc vàng mềm mại rối bù, đôi mắt xanh nhìn hắn đầy sợ hãi, hai má lẫn vành tai đỏ bừng, cánh môi hồng mấp máy muốn nói gì đó lại không nói được thành lời.
Giống như có đuôi mèo quệt qua tim làm hắn ngứa ngáy không chịu nổi, cơn đau đầu luôn hành hạ Izana cứ thế biến mất, chỉ còn lại một mảnh trống không thoải mái khó tả thành lời.
Izana từ từ cúi thấp đầu xuống, gương mặt nở nụ cười thoả mãn, đôi mắt tím nhạt tràn ngập bạo lực độc chiếm khiến trái tim Takemichi như ngừng đập. Càng lúc hơi thở nóng rực như lửa kia càng sát lại gần mặt, cả người cậu đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng áo, cố rụt cổ nhưng chẳng tránh được.
Con mẹ nó muốn nói chuyện thì cần gì áp sát mặt nhau như thế?
Takemichi thầm mắng, ước gì Izana đấm cậu một trận còn tốt hơn nhiều cái tình thế này!
Chóp mũi người kia đã sắp chạm vào má cậu, Takemichi hoảng loạn cố giằng khỏi hai cái tay như kềm sắt kia. Có điều sức lực của cậu chẳng là gì trong mắt Izana, hắn gia tăng lực mạnh hơn một chút, nhìn người kia sợ hãi vùng vẫy càng thoả mãn hơn.
Izana thấp giọng: "Sao ngày đó ở ga tàu mày chạy trốn khỏi tao?"
Nhắm tịt hai mắt xem như không thấy cái mặt sát gần kia, Takemichi bối rối nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng rực đang phả vào, lắp bắp từng tiếng:
"S-Sợ... bị đánh..."
Izana chớp mắt, lúc này mới nhớ ra ngày đầu gặp nhau từng đánh thằng nhóc này hai đấm. Nhưng mà... sau khi bị đánh vẫn cõng hắn vào khách sạn, vẫn tặng quà chúc mừng sinh nhật cho hắn, vẫn dịu dàng vuốt đầu dỗ dành hắn.
Izana cúi đầu, người bên dưới run lẩy bẩy nhắm chặt hai mắt mà nghiêng mặt sang một bên, hàng mi run rẩy còn môi thì mím chặt.
Hai mắt Izana sáng rực. Đối phương càng sợ hãi hắn lại càng thích thú.
Izana kéo mạnh hai cái cổ tay nhỏ xíu kia lên trên, dễ dàng dùng một tay bóp chặt cả hai cổ tay đó ở trên giường. Dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt qua vành tai rồi vò lấy mái tóc vàng mềm mại, hắn chậm rãi sờ lấy gương mặt người bên dưới, từ hàng mi run rẩy như cánh bướm, đuôi mắt ửng đỏ cho đến chóp mũi hồng hồng.
Người Izana càng lúc càng nóng, tiếp tục đưa tay nhéo cái má đỏ bừng mềm mại kia, cảm giác thoả mãn không sao tả nổi.
Dùng ngón cái vuốt nhẹ đôi môi hồng nhạt trơn láng đang mím chặt kia, Izana nhíu mày, dùng lực miết mạnh đến khi nó đỏ bừng phải hé mở ra mới hài lòng, chuyển sang nắm chặt lấy cái cằm nhỏ bắt người này ngửa thẳng đầu trở lại.
Hắn muốn thấy đôi mắt xanh ngập nước đó.
Giọng Izana đã hơi khàn, hắn ghé sát vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu của người tóc vàng bên dưới, thấp giọng ra lệnh:
"Mở mắt ra..."
Trong lòng Takemichi đã khóc thét.
Đây là tình huống của nữ chính mà!!! Sao lại thành cậu rồi?!!!
Ước gì bây giờ đối phương lôi cổ cậu ra ngoài rồi đấm một trận, Takemichi dù bị đấm cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà chân thành cảm ơn.
Làm ơn... tha cậu khỏi cái giường này đi...
Hai cái cổ tay của cậu dùng lực cũng không giằng nổi khỏi một tay của Izana, chân giãy dụa thì bị người phía trên đè chặt. Takemichi nuốt nước bọt, người phía trên dường như không có nhiều kiên nhẫn, bên dưới cằm bị siết chặt đến đau, cậu đành mở mắt ra.
Đối diện là đôi mắt tím nhạt kia, gần sát đến nỗi làm Takemichi thấy được cả hình ảnh sợ hãi của cậu trong đôi mắt đó.
Takemichi đảo mắt trái phải, lại nghe người kia tiếp tục ra lệnh:
"Nhìn tao."
Takemichi chớp mắt, trong đầu đã mắng đối phương khùng điên một trận, gượng cứng cả người mới đủ can đảm nhìn thẳng vào mặt người phía trên.
... Chẳng biết vì là con lai hay sao mà nhìn hút mắt thật. Gương mặt góc cạnh, làn da tối màu đối lập mái tóc trắng đang rũ xuống bên dưới, hàng mi dày trắng như tuyết, đôi mắt tím nhạt, mũi cao, khuôn môi cũng đẹp.
Đúng là vẻ ngoài không giống gì với Mikey và anh Shinichirou, thế nhưng vẫn tạo cảm giác tương đồng với hai người nọ. Takemichi cũng không hiểu vì sao cậu thấy vậy, chắc là do cả hai từ nhỏ đều ngưỡng mộ và học hỏi mọi thứ từ anh Shinichirou?
Mà tại sao trong cái tình cảnh bây giờ mà cậu còn tâm trạng đi khen mặt mũi đối phương đẹp trai nhỉ?
Takemichi từ mắng Izana khùng điên sang mắng chính bản thân mình, cậu lúng túng:
"A-Anh bỏ tay ra được không? Chúng ta... chúng ta nói chuyện được không...? Hay là... anh muốn đánh em cũng được...?"
Gì cũng được, đừng đè lên giường là được!
Izana ngơ ngẩn ngắm nhìn người bên dưới mà chẳng nghe được gì lọt vào tai, đôi mắt xanh kia từ sợ hãi sang ngơ ngác, sau đó lại bối rối rồi cầu xin. Thấy thêm vô số dáng vẻ linh động so với lần đầu gặp mặt, cả người Izana cồn cào vì tham lam, hắn muốn nhìn thấy nhiều hơn.
Izana cũng thích dáng vẻ lúc đối phương đánh hắn rồi bật khóc nữa.
Làm sao mới khiến người này nổi giận đến bật khóc mà đánh hắn?
Đánh? Hắn từng đánh đối phương hai đấm toàn lực, người này chẳng những không bật khóc mà còn giúp hắn...
Nhìn đối phương hoảng sợ nằm trên giường, một ý nghĩ nảy ra, Izana lập tức thả tay người bên dưới rồi đứng dậy khỏi giường. Tự nhiên được thả tự do, Takemichi tròn mắt, trong lòng mở cờ thắng trận, thầm cảm ơn trời đất đã cho tên điên kia nghe lọt lời cậu.
Takemichi vội ngồi dậy thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng chưa kịp thở xong đã thấy Izana đứng ở ngoài cởi áo khoác lẫn khăn quàng cổ.
Suýt nữa ngừng thở, Takemichi nuốt nước bọt, thầm nghĩ chắc là ở nhà nên cởi áo cho thoải mái. Cậu bối rối đứng dậy, chậm chạp đi ra phía cửa vừa gượng gạo cười nói:
"Vậy chúng ta ra phòng khách nói chuyệ-..."
Nắm đấm Izana tức khắc đấm thẳng vào cửa cạnh bên mặt Takemichi rầm một cái. Takemichi hết hồn đứng im một chỗ không dám nhúc nhích, nhìn phần cửa cạnh mặt đã bị lõm một lỗ, cả người cậu đổ mồ hôi hột.
Izana chống tay lên cửa, đứng áp sau lưng cậu vừa lạnh giọng ra lệnh:
"Ngồi lên giường."