Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sawamura chớp chớp mắt, ngay sau đó liền nở nụ cười lớn tiếng đáp lại nói, “Em đương nhiên tin tưởng sư phó!”
Chris giống như là không nghe thấy những lời nói của cậu, tiếp tục hỏi, “Sawamura Eijun, cậu tin tưởng tôii sao?”
Sawamura có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là chuẩn bị lặp lại cậu nói ban nãy “Em đương nhiên ……”, Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, tươi cười của Sawamura cứng đờ, biểu tình lạnh xuống dưới, liền như vậy nhàn nhạt nhìn Chris.
Chris ôn nhu mà cười cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán Sawamura, ôn thanh nói: “Sawamura, cậu có thể tin tưởng tôii, cũng có thể tin tưởng chúng tôiii.”
Hai người liền cứ như vậy đối diện với nhau, thật lâu sau, Sawamura trước hết dời đi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Chris-senpai.” Bất đồng với âm thanh ầm ĩ của bình thường, thanh âm của cậu lúc này liền dị thường lãnh đạm khiến cho người khác nghe ra một loại cảm xúc xa cách.
Chris cười ôn nhu, nhẹ nhàng xoa đầu Sawamura “Ngày mai có thể bắt đầu tập ném bóng.”
( Ảnh của editor tìm trên Pinterest)
Đôi mắt của Sawamura lập tức sáng lên, cậu mím mím môi, không biết là nên giống bình thường lớn tiếng trả lời lại, hay là nên…… Nhớ tới lời nói vừa nãy của Chris, Sawamura cúi đầu, ngữ khí có chút đông cứng, “Được, em đã biết.”
Chris đi rồi, Sawamura quay đầu nhìn phía đồng đội đang huấn luyện trên sân bóng, cậu chớp chớp mắt, trong miệng lẩm bẩm nói, “ Mình, có thể tin tưởng Chris-senpai! Có thể tin tưởng…… bọn họ sao???”
Catcher Chris Yuu ở thời trung học được mệnh danh là Tokyo đệ nhất Catcher, thập phần tinh thông tri thức bóng chày, giỏi về quan sát trận đấu, cũng là người hoàn toàn hiểu biết trạng thái của Pitcher.
Vào học tại Seidou Chris thực mau liền trở thành chủ lực Catcher, vì không phụ chờ mong của tiền bối, anh giấu giếm chuyện vai của chính mình bị chấn thương để luôn tham gia thi đấu, cuối cùng kéo dài tới không còn khả năng vãn hồi, Phải trị liệu và thực hiện các biện pháp phục hồi, cho nên không thể lại lấy tư cách của đội tham gia thi đấu.
Ngay từ đầu khi cùng Sawamura tạo thành cộng sự, Chris là phi thường không xem trọng cậu, rốt cuộc cùng tuổi của cậu còn có một Furuya cầu tốc vô cùng khủng bố, anh không cho rằng Sawamura có cơ hội trở thành ace.
Nhưng chậm rãi, anh bị nhiệt tình của Sawamura cảm hóa, thậm chí thấy được tiềm lực làm ace trên người của Sawamura.
Đối với tiểu học đệ đã ngoài ý muốn cứu rổi bản thân, Chris là cảm kích, đồng thời cũng càng để bụng chuyện của Sawamura, vì thế anh liền phát hiện rất nhiều vấn đề.
Chris luôn luôn thực chú trọng trạng thái của Pitcher, vô luận là thân thể vẫn là tâm lý, anh vốn nghĩ rằng thân thể của Sawamura mới là vấn đề mà anh lo lắng nhất, nhưng không nghĩ tới qua quan sát tâm lí của Sawamura mới là vấn đề lớn nhất.
Sawamura có chướng ngại về cảm tình, đây là Chris sau một thời gian quan sát rất lâu mới đưa ra được kết luận.
Kết luận này cho Chris không cấm trở nên đau đầu, Sawamura dựa vào tình cảm để ném bóng rồi lại vô pháp lí giải được chính cảm giác đó.
Từ lúc phát hiện chuyện này, Chris đầu tiên là tìm đọc rất nhiều tư liệu, đến cố vấn một số bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ cấp cho anh kiến nghị là nên cho người bệnh tiếp nhận con người chân thật của bản thân, lại chậm rãi trong sinh hoạt bình thường dẫn đường cho người đó, nhưng cách tốt nhất vẫn là tìm người chuyên nghiệp làm phụ đạo tâm lý cho người bệnh.
Lý trí nói cho Chris biết là nên đem chuyện này nói với giám sát Kataoka, sau đó mang Sawamura đi bệnh viện để tiếp thu tâm lý phụ đạo.
Nhưng mỗi khi anh nhìn đến Sawamura nỗ lực miễn cưỡng chính bản thân cậu nở nụ cười, lại nhịn không được mềm lòng.
Anh yên lặng đem chuyện này giấu ở đáy lòng, thường ngày vẫn là lấy hình thức hai người ở chung trước đó mà ở chung, chỉ yên lặng tăng tần suất cùng Sawamura nói chuyện phiếm.
Cũng càng thêm chú ý nhất cử nhất động của Sawamura.
Lại một lần sau khi chấm dứt huấn luyện, nhìn Sawamura mặt vô biểu tình, Chris trong lòng vừa động, chậm rãi đi ra phía trước, mở miệng dò hỏi, “Sawamura, cậu tin tưởng tôii sao?”
Sawamura lập tức nở nụ cười, lớn tiếng đáp lại anh, nhưng tươi cười trên mặt lại thập phần cứng đờ, làm Chris không cấm có chút đau lòng, anh thở dài, duỗi tay búng búng cái trán của Sawamura, lại lặp lại một lần nữa lời nói ban nãy.
Sau khi Sawamura phản ứng lại liền lạnh mặt cùng anh đối diện, hai người không tiếng động giằng co một thời gian, đến khii thiếu niên có chút xa cách thanh âm vang lên ở bên tai, Chris hơi cong cong môi, tóm lại bước đầu tiên xem như đã thành công.
Mấy ngày gần đây, mọi người ở Seidou phát hiện trên sân bóng có chút dị thường, nó rất an tĩnh.
Sawamura · người luônn ồn ào tràn đầy sức sống · Eijun mạc danh đột nhiênn luônn trầm mặc, mỗi ngày đều ở bên cạnh Chris không biết đang nói cái gì.
Thiếu niên biểu tình đạm mạc, thường thường cúi đầu nắm chặt bóng với với một khuôn mặt trầm tư, làm người không cấm nghi hoặc người này đúng thật là cái tên ngốc suốt ngày " hi hi ha ha " sao?
Kuramochi như suy tư gì nhìn đôi cộng sự đang đứng ở phía khu ném bóng, không biết nghĩ đến cái gì, ‘ nha ha ’ một tiếng liền đạp một phát vào người đứng bên cạnh.
Miyuki nhíu nhíu mày, ngữ khí oán trách, “Rất đau a, Kuramochi!”
“Hừ —— đừng giã vờ! Tôiii còn chưa dùng sức!” Kuramochi ghét bỏ nhìn Miyuki, lại đột nhiên nghiêm túc lên nói “Cậu nói giữa Chris-senpai cùng Sawamura có phải hay không đã xảy ra chuyện gì???”
Ngữ khí của Miyuki có chút có lệ, “Hẳn là vậy đi.” Anh yên lặng nắm chặt bàn tay đang cầm gậy, trong lòng lại có chút mạc danh không cam lòng.
“Sawamura lựa chọn tín nhiệm Chris-senpai sao? Tuy rằng là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao trong lòng tôii có chút tức giận!” Kuramochi khó chịu nhéo nhéo ngón tay, “Nha ha! Buổi tối phải tìm Sawamura luyện tập một chút kĩ năng cho cậu ta mới được, miễn cho cậu ta ngày mai thi đấu khẩn trương.”
“Tha cậu ấy đi ~ mà, đừng quá quá mức là được.”
“Gần nhất Eijun-kun thực an tĩnh, là vì ngày mai thi đấu lo lắng sao? Mình phải hảo hảo nỗ lực, nếu ngày mai đến phiên mình đánh bóng, nhất định phải vì Eijun-kun ghi nhiều điểm một chút.” Haruichi lo lắng nhìn Sawamura, đồng thời nắm thật chặt chiếc gậy gỗ trong tay.
Thiên nhiên ngốc Furuya nhìn nhìn Sawamura,khí tràng khôngg chịu thua đột nhiên cháy rực lên, kéo lốp xe chạy thật nhanh về phía trước.
Kanemaru · bảo mẩu của Sawamura · Shinji có chút không kiên nhẫn nói “Tên ngốc kia! Đợi lát nữa tôii đi khu đả kích giúp cậu nhìn đường bóng vậy, nếu ném trúng tôii cậu ta liền xong đời!”
Toujou · mẹ hiền của Sawamura · Hideaki ôn nhu mà cười một chút, vỗ vỗ bả vaii Kanemaru, “ Tuy nói là nói như vậy, bất quá Shinji cậu hẳn là đã thói quen bị Sawamura ném trúng đii! Hơn nữa nói không chừng ném vào cậu một lúc Sawamura liền sẽ không khẩn trương như vậy nữa, đó cũng là chuyện tốt nha!”
Kanemaru không thể tin tưởng mở to hai mắt nhìn, “ Toujou!!??!!”
Kominato · đại ma vương · Ryousuke đem bàn tay để ở sau người, cười tủm tỉm nhìn hai người kia, lời nói nói ra lại làm người không cấm lạnh sống lưng “ Nga, bị học đệ xem thường nha, là lo lắng phía sau phòng giữ tiếp không được bóng sao?” ( ????: nói thiệt nha ông này làm tui thấy nhớ Fuiji ghê vậy á! Toàn cười cười nhưng toàn dân nguy hiểm:))
Yuuki · người chơi cờ dở · Tetsuya nghiêm túc nắm gậy đánh bóng trong tay, “ Chúng ta dùng thực lực nói chuyện là được.”
“Uy, phía sau cậu có thứ gì toát ra tới kìa!!”
Isashiki · truyện tranh thiếu nữ · Jun tức giận hoạt động lênn xuống cánh tay, “Tên nhóc Sawamura cũng dám coi thường chúng ta a ~!”
Masuko · puiding · Tohru khoanh tay để trước ngực, nghiêm túc nhìn chằm chằm Sawamura, " Đúng nha!” Bụng giống như đang phụ họa vang lên.
“Làm gì dùng bụng tới tỏ vẻ quyết tâm a!”
Đang cùng Chris thảo luận phướng pháp nắm bóng, Sawamura đột nhiên cảm giác phía sau lưng chợt lạnh ngắt, đánh cái rùng mình.
Thanh âm Chris đầy lo lắng, “Làm sao vậy? Là bị cảm sao?”
Sawamura lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”
Chris biểu tình nghiêm túc “Nếu sinh bệnh thì không thể tham gia thi đấu! Thân là Pitcher, phải hảo hảo chú ý thân thể của chính mình!”
“Em sẽ không sinh bệnh.” Sawamura nắm chặt bóng chày trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Chris, giống một đứa nhỏ đang đòi kẹo “Em muốn ném bóng! Em nghĩ ném bóng!”
Chris bất đắc dĩ thở dài, ôn thanh phủ quyết, “Không được, hôm nay số lượng bóng được ném của cậu đã hết rồi.”
Sawamura nghe vậy mất mát gục đầu xuống, Chris không cấm bật cười, duỗi tay xoa xoa tóc của cậu, “Bất quá tối nay có thể cho cậu lại ném mười quả ”
Đôi mắt của Sawamura lập tức sáng lên, tuy rằng trên mặt vẫn là không có biểu tình gì, nhưng toàn thân đều tản ra hơi thở vui sướng.
Trong khoảng thời gian này, Chris thử dẫn đường cảm xúc cho Sawamura, anh nói cho Sawamura biết không cần ngụy trang chính mình, tự nhiên cùng anh ở chung liền tốt, nghĩ muốn cái gì đều phải nói ra.
Ngay từ đầu Sawamura vẫn là ngụy trang bản thân, rốt cuộc nhiều năm như vậy cậu đều làm như thế, cậu đã có thói quen ngụy trang thành một người ngu ngốc.
Nhưng Chris có rất nhiều kiên nhẫn, anh bắt đầu ở trong lúc huấn luyện dẫn đường cho Sawamura, tuy rằng hiệu quả khôngg lớn, nhưng ít ra Sawamura đã bắt đầu tiếp thu chân thật chính mình, chậm rãi, tổng sẽ ngày một tốt hơn.
Trận thi đấu tiếp theo đối thủ là cao trung Sensen, ace Pitcher của đối phương tên là Maki được danh sưng là người khổng lồ trên sân bóng, quyết thắng cầu là bóng Cutter.
Đối với đối thủ đối đầu trước trận chung kết, Seidou nửa phần cũng không dám có đại ý, rốt cuộc nếu thua thì cái gì cũng khôngg có.
Giám sát Kataoka trầm ngâm hồi lâu, quyết định trước tiên là Tanba lên sân khấu, Sawamura và Kawakami sẵn sàng.
Cùng ngày thi đấu, Sawamura có chút thoát lực nằm liệt trên băng ghế khu nghĩ ngơi, tối hôm qua trải qua việc được các tiền bối quan tâm cậu hiện tại có thể nói là thể xác lẫn tinh thần đều mệt mõi.
Tầm mắt đảo qua khu khán giả, cậu đột nhiên ngẩn ra, đúng rồi, bọn Wakana hình như nói hôm nay muốn tới xem thi đấu…… Vậy nếu thi đấu kết thúc gặp lại bọn họ thì nên làm cái gì bây giờ??? Giống như trước đây sao???? Chính là Chris-senpai nói.……
Sawamura âm thầm thở dài, thật là phiền toái a…… Thật muốn ném bóng a.…… Cậu quay đầu đôi mắt nhìn chằm chằm bục ném, ngón tay lại ẩn ẩn có chút run rẩy, thật nghĩ...!thật nghĩ nhanh một chút có thể đứng trên bục ném!!!
“Nha ha!! Tên ngốc ngươi không phải là đang khẩn trương đi!” Kuramochi đột nhiên từ phía sau nhảy ra một phen câu lấy cổ của Sawamura, thiếu niên bị câu lấy cổ chỉ yên lặng giãy giụa.
" Hắc hắc hắc —— được rồi được rồi ~ Kuramochi, đừng khi dễ Sawamura, nên lên sân.” Miyuki mặc tốt dụng cụ bảo hộ, đầu tiên là nhìn Sawamura cười trộm một phen, cười đủ rồi mới tiến lên giải vây.
Thi đấu bắt đầu, Seidou trước công, cao trung Sensen sau công.
Trước tiên lên sân đấu của hai đội đều là chủ lực ace Pitcher, Maki từ đầu liền toàn lực ném bóng, Kuramochi dẫn đầu lên tiến côngg đánh ra lăn địa cầu bị phong sát ở chốt , theo sau đó Batter thứ hai và thứ ba cũng liên tục bị tiếp sát.
Ván thứ nhất phòng thủ, đến lượt cao trung Sensen tấn côngg,bóng của Tanba khiến Batter của cao trung Sensen bó tay không biện pháp, Strikeout liên tiếp công thủ trao đổi.
_______________
????: Tâm sự một xíu: tuii thương mấy cp tuii đu lắm, mà bộ này tuii đọc thấy hay nên đem nó đăng lên đâyy cho mng đọc giải trí ( phi thương mại), chỉnh sửa câu văn làm sao cho nó dể hiểu mệt muốn chết luônn ( mà điểm ngữ văn của tuii thì ôi giời bỏ đii nó cũng chỉ đủ điểm khá giỏi).
Mà tuii học bù lu bù loa hết nên khôngg có thời gian cày lại Anime được ( tại tui xem nó khá lâu rồi) nên tui chỉ lênn gg seach để hỗ trợ thôii cho nên nếu mấy trận đấu trong truyện này có bị sai hay gì thi mấy bạn nhớ nhắc tuii nha!!!!
_____ ____
????: Hôm bửa hứa với bạn @VnTuyt là sẽ đăng chương mới vào thứ nên bây giờ đăng lên đây, mới thii xong đuối thực sự (。•́︿•̀。).