Nhất định là mình mở cửa sai cách.
Kuroko quyết đoán đem cửa nhà mình đóng lại.
Sau đó, cậu hít một hơi thật sâu, mở cửa ra lần nữa.
“Kurokocchi ~ dù cậu có mở rồi lại đóng nhiều lần thì chúng tớ vẫn ở trong nhà cậu cả chiều mà.
Cậu không hoa mắt đâuu."
"Kise-kun..." Kuroko bất lực.
"Tetsu, cuối cùng cậu cũng về nhà rồi."
"Aomine-kun, ngày nào tớ cũng về nhà đúng giờ.
Cậu đừng có nói cuối cùng..."
"Kuro-chin, mau lại đây ngồi, tớ chuẩn bị nhiều snack vị umaibo lắm nè"
"Murasakibara, cậu đừng ăn ở trên sofa, rơi vãi tùm lum rất khó dọn."
"Tetsuya, đừng đứng ngốc nghếch ngoài cửa nữa, mau vào nhà hỗ trợ".
"Akashi-kun, hỗ trợ là sao?"
"..."
"Mọi người vì sao ở trong nhà tớ??? Tớ nhớ có khóa cửa rồi mà." Kuroko đành chấp nhận sự thật cậu không đi nhầm nhà.
"Kurokocchi~ bọn tớ sau khi thi đấu xong liền chạy đến đây cùng cậu chúc mừng đó.
Nhà cậu cũng giống như nhà bọn tớ thoii."
Kise hưng phấn ôm lấy Kuroko, sau đó làm bộ mặt tủi thân.
"Kurokocchi thật quá đáng, không đến xem tớ thi đấu, không có cậu cổ vũ, tớ chả có động lực thi đấu gì cả."
"Kise-kun, xin lỗi.
Lần sau tớ sẽ đi."
Kise ngơ ngác kinh ngạc, hắn cứ nghĩ Kuroko sẽ lạnh nhạt mà bỏ qua.
Kise cảm giác tâm trạng cậu đang tốt.
"Kise-kun nói muốn chúc mừng?" Nhìn lướt qua trong nhà bếp, Kuroko chú ý đến trên bàn ăn có rất nhiều chai rượu lẫn món ăn.
"Đúng vậy...!Đúng vậy.
Chúc mừng chúng ta đạt giải quán quân." Hai mắt Kise toả sáng.
"Ừm.
Hôm nay mọi người lấy được quán quân toàn quốc." Kuroko nhẹ nhàng gật đầu.
"Kurokocchi~ Kurokocchi.
Bọn tớ rất nghiêm túc mà thi đấu đó."
"Cảm ơn Kise-kun."
"Đối thủ có năng lực quá yếu kém, nếu không phải vì Tetsu tôi mới không thèm đấu tiếp."
"Cảm ơn Aomine-kun."
"Kurochin đừng nói nữa, lại ăn umaibo đi, sắp hết rồi nè"
"Cảm ơn Murasakibara-kun."
"Tetsuya à..."
"Cảm ơn Akashi-kun."
"..." Midorima muốn nói lại thôi, ngạo kiều miết.
"Cảm ơn Midorima-kun".
Kuroko đi đến trước mặt hắn, chủ động nói.
"Tôi nghiêm túc chơi bóng trận này chủ yếu rèn luyện chút thôi.
Không liên quan đến cậu." Midorima đỏ mặt, khoanh tay tỏ vẻ không quan tâm.
Haiz...Kuroko thở dài, cậu chả biết phải làm sao mà tiếp xúc với cái người này.
Kuroko xoay người nhìn lên lầu, hôm nay là ngày ba mẹ cậu đi công tác về.
Trong nhà đang có khách, mẹ cậu sao có thể mặc kệ để khách ở đây tự lo.
Có chuyện gì thế nhỉ? Cậu không nhận được tin nhắn báo ba mẹ tăng ca hay về muộn mà nhỉ?
"Tetsuya tìm bác trai bác gái à? Bọn họ đi chơi rồi.
Đêm nay sẽ không về nhà." Đoán được Kuroko nghĩ gì, Akashi mỉm cười đi đến.
"A?" Kuroko sửng sốt, cậu không biết chuyện này.
"Nói chuyện xong.
Bác trai bác gái vui vẻ đi hưởng thụ thế giới hai người nên nhường phòng cho bọn tớ"
Nhìn mấy người thế hệ kì tích tươi cười, Kuroko cứ thấy có dự cảm không tốt.
"Chúc mừng chúng ta đạt giải quán quân, cụng ly".
Đêm tối vốn nên yên tĩnh nhưng giờ phút này, trong nhà Kuroko chào đón sự ồn áo náo nhiệt, nhập tiệc trước nay chưa từng có.
“Kurokocchi Kurokocchi ~ chúng ta uống nào" Kise nửa ôm Kuroko, vui vẻ đưa ly cho cậu.
“Thực xin lỗi, Kise-kun, tớ sẽ không uống rượu.” Kuroko giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, từ chối.
Kise biểu cảm xoắn xuýt, cậu ấy không chịu uống, làm sao bây giờ.
"Tetsu, đừng ngại ngùng.
Là nam nhân thì phải uống" Đẩy Kise ngu ngốc ra, Aomine hứng thú chen vào.
“Aomine-kun, tớ thật sự không thể uống rượu, ngày mai sẽ đau đầu.”
Kuroko tỏ vẻ buồn rầu, mọi người còn là vị thành niên mà đã uống rượu, đã thế Kise-kun và Aomine-kun cứ mời cậu không ngừng.
“Kurochin nếm thử một chút cái này đi ~” Murasakibara duỗi bàn tay to lớn, không cần cố sức đem Kuroko đang bị hai tên kia lôi kéo, ngồi lọt thỏm vào lòng mình.
"Đây là..." Vị ngọt lan toả khắp miệng, Kuroko đoán là chocolate.
"Đúng vậy.
Là chocolate.
Tớ cũng thích ăn." Murasakibara vừa nói vừa đút vào miệng mình và Kuroko.
Kuroko ăn nhai một lát liền dừng lại, nhíu mày.
Là chocolate nhân RƯỢ.
Rồi thấy mặt ướt ướt.
"Murasakibara-kun, sao lại liếm mặt tớ?"
"Tớ muốn thử xem Kurochin có ngọt không mà."
“Murasakibaracchi sao lại có thể như vậy! Mau đem Kurokocchi trả lại cho ta!” Kise phát điên mà xông tới, nhưng vướng phải chân của Midorima, chật vật ngã xuống.
"Midorimacchiiiii, cậu cố ý"
"Ngu xuẩn" Midorima đẩy đẩy mắt kính.
Bình tĩnh trả lời.
"Cậu dám mắng..." Chưa nói xong, Kise đột nhiên nhớ ra cái gì, ngay lập tức ngậm miệng.
Thật không xong, bản thân hắn xém chút phá hư kế hoạch.
Không sai, bọn họ đêm nay chính là có kế hoạch! Mà kế hoạch bước đầu tiên, đó là đem Kuroko chuốc say! Kuroko không sau, nên phải chuyển sang bước khác, đó là Murasakibara đút cho Kuroko ăn chocolate nhân rượu, trừ khi tửu lượng quá đỉnh, nếu không Kuroko ăn hết mấy hộp sẽ say thôi.
Vậy mà, không thành công.
Cho nên, dù sao cũng phải khiến cho Kuroko say mà không nghi ngờ gì.
Vấn đề là Kuroko không ngoan ngoãn uống rượu gì hết.
Cuối cùng đội trưởng đại nhân phải ra tay.
"Tetsuya, chúng ta chơi trò chơi đi."
"Trò chơi gì thế?" Kuroko nhìn sang Akashi, rất nhanh đã thu hồi tầm mắt -"Murasakibara-kun, không cần đút tớ nữa.
Tớ ăn không vô."
Akashi không biết từ nơi nào lấy ra một ít tấm card, mặt trên viết từ đến con số Ả Rập, mỗi cái con số đều lặp lại.
"Chỉ đơn giản là rút thăm thôi.
Có điều ai trúng số nhỏ nhất phải uống rượu."
Kuroko trầm tư tính toán, nếu lớn nhất là , nhỏ nhất là , như vậy phải uống ly.
Uống nhiều vài lần như vậy, sẽ chết người mất.
“Tetsuya không cần lo lắng, chúng ta lần này dùng chính là chén nhỏ.” Phảng phất nhìn ra cậu suy nghĩ gì, Akashi bổ sung một câu.
Midorima lôi ra một bộ ly pha lê, chưa đưocj tầm ml.
Kuroko hơi do dự, trước không nói cậu có uống được rượu hay không, nói chung cậu cảm thấy mấy tên ngày có vấn đề, hình như có kế hoạch gì ấy.
“Kurokocchi Kurokocchi ~ chúng ta tới chơi đi, được không được không ~” Kise là người đầu tiên tỏ thái độ, hắn lại hướng Kuroko nhào qua, nhưng ngại thân hình đồ sộ của Murasakibara còn ở đấy, hắn chỉ có thể tiếc nuối ngồi xổm trước mặt Kuroko.
Akashicchi thật là quá thông minh! Nếu là chơi trò chơi, Kurokocchi từ trước đến nay luôn tuân thủ quy tắc, không muốn cũng sẽ uống! Cho nên việc cấp bách đó là làm Kurokocchi đồng ý chơi trò chơi.
“Tetsu, chúc mừng mà.
Nào có chuyện không có trò chơi góp vui bao giờ." Aomine nhanh trí đột xuất, gia nhập đội ngũ khuyên bảo Kuroko.
"Kurochin, trò này chắc vui lắm.
Chơi thử nha."
"Kuroko, hừ, tôi có thể chơi cùng một chút."
"A!! Được rồi." Tất cả mọi người đều muốn chơi, cậu cũng không thể làm bữa tiệc mất hứng được.
Nghe được câu trả lời đồng ý, đám người kia nhoẻn miệng cười.
Phải biết rằng:
Người xuất thân hào môn như Akashi uống rượu xã giao từ sớm là đương nhiên.
Kise là bởi vì công việc nên thường xuyên uống.
Aomine, cái tên aho cá biệt này không uống từ lâu rồi mới lạ.
Midorima và Murasakibara không thường uống nhưng cũng không dễ dàng ly là gục.
Cho nên bọn họ rất tự tin.
Tetsuya, Kurokocchi, Tetsu, Kuroko, Kurochin.
Sẵn sàng chưa.
Mâý giờ sau:
“Akashi-kun ơi, Murasakibara-kun Midorima-kun Aomine-kun Kise-kun hình như đều uống say, làm sao bây giờ?”
Kuroko vẫn tỉnh như sáo nhìn mấy người nghiêng ngả, đưa mắt cầu cứu Akashi.
Nhưng mà...!
"Akashi-kun???"
Kuroko ngơ ngác một mình.
"...".