Chương 4: Ăn sáng, sau đó Xuất Kích.
—–
Sớm lên. Tiếng chim hót lanh lảnh vang khắp bình nguyên và rừng rậm.
Mặt trăng lạc lõng giữa ánh nắng chói lòa, từ từ biến mất ở bầu trời phía Tây.
Wil rùng mình tỉnh giấc.
Cậu nhìn trần nhà, tự hỏi mình đang ở đâu. Rồi cậu nhìn mành cửa sổ, sau đó nhớ lại mọi chuyện.
Cậu đang nằm trên mép phải của giường. Khi cậu ngồi dậy, cậu thấy một cô gái tóc vàng đang nằm ở phần giường bên trái. Cô vẫn còn ngủ, và cuốn gần hết chăn về phía mình.
Wil nghĩ ngợi một chút xem đêm qua hai người đã chia giường như nào, nhưng sau đó quyết định là suy nghĩ chuyện này chẳng có ích gì cả. Cậu đứng dậy.
Nhận ra mình không còn chóng mặt khi cử động đột ngột nữa, Wil mặc áo sơ mi, áo khoác, xỏ giày rồi bước ra ngoài hành lang. Cậu nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa sau rửa tay rửa mặt, sau đó quay trở lại phòng khách.
“Chào buổi sáng.” Ladia nói. Bà đang ngồi tại bàn, trên đó là kính mắt và thật nhiều sách.
“Cô Travas buổi sáng tốt lành ạ.”
“Trán của cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ rồi ạ, cảm ơn cô.”
“Đây, ngồi đây đi để cô thay băng cho nào.”
Wil làm theo lời bà. Ladia tháo băng ra, gỡ miếng gạc rồi thay vào đó bằng một miếng nhỏ hơn. Sau đó bà quấn quanh đầu cậu một lớp băng mới.
Xong xuôi, Ladia rửa tay rồi đưa Wil một ly nước. Cậu cảm ơn bà rồi uống sạch. Ladia vừa nhìn cậu vừa gom sách lại đặt cạnh lò. Những cuốn sách đó có tựa đề [Những sự kiện gần đây], tái bản từ năm 3252 tới năm 3259.
“Cô hỏi cháu cái này được không? Đừng ép mình trả lời nếu cháu cảm thấy khó chịu nhé.” Ladia ngồi đối diện với Wil, nghiêm túc nói.
“Vâng ạ?”
Bà hít sâu một hơi.
“Có phải… cả hai đứa… lớn lên ở Ngôi nhà Tương Lai không?
Wil sửng sốt. Cậu nghĩ ngợi một chút rồi trả lời.
“Ha. Thỉnh thoảng cháu vẫn nói mớ chuyện đó trong lúc ngủ ạ. Bạn cùng phòng cháu vẫn không ngừng trêu cháu vì chuyện này, hỏi cháu là cháu thực sự thương bà tới mức đấy luôn.”
“Lanh thật. Cô nghĩ con bé Allison bạn cháu sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện này đâu.”
“Không ạ. Cô ấy nói cổ muốn đập hết mấy người thương hại cổ vì đã lớn lên ở Ngôi nhà Tương Lai một trận. Cháu đã phải tự mình ngăn cản cô ấy mấy lần đấy ạ.”
“À…”
Ánh mắt Ladia tối đi một chút.
“Cháu nghĩ là cô biết Bà đúng không ạ?” Wil hỏi. Ladia chậm rãi gật đầu.
“Cô chưa gặp bà ấy bao giờ, nhưng người Sou Be-Il nào ở thế hệ của cô cũng biết bà ấy cả. Bà Corazòn Mut.”
“Vâng ạ…”
“Bà Corazòn…” Ladia ngân dài, và Wil chăm chú lắng nghe, “Bà ấy được người dân Sou Be-Il kính trọng. Đó là cho đến khi bà ấy đào ngũ sang Roxchean sau cuộc Đại Chiến.”
Wil im lặng chờ Ladia nói tiếp.
“Cháu có biết mọi người ở Sou Be-Il gọi bà ấy là gì không?”
“Không ạ, nhưng cháu đoán được.”
“Có lẽ cháu đoán đúng rồi đấy. Chúng ta gọi bà ấy là kẻ phản bội, nhưng với từ ngữ khó nghe hơn nhiều. Nghĩ đến một quý tộc đứng đắn cao quý nắm giữ trọng trách nhiều công việc từ thiện như thế lại đào ngũ sang Bên kia Sông và xây dựng nhà cho trẻ em mồ côi vì chiến tranh… Không ai có thể lường trước được chuyện như thế sẽ xảy ra cả. Chúng ta đương nhiên đều tự biết bà ấy có lí do của mình, nhưng tất cả đều phẫn nộ trước sự phản bội của bà ấy. Đó là tin tức lớn lúc bấy giờ. Người dân chỉ trích bà, nói là, ‘Ngôi nhà Tương Lai xây dưng cho kẻ thù thì có tác dụng gì?’, hay ‘Có phải bà ta định nuôi quân để sau này về giết đồng hương không?’ Một số báo chí còn đưa tin quá đáng hơn thế.”
Wil nhìn chằm chằm những cuốn sách bên cạnh lò.
“Cô cũng không ngoại lệ đâu.”
Ánh mắt cậu vòng trở lại trên người Ladia.
“Cô cũng đồng ý với họ. Dù sao thì cô và bà ấy cũng hoàn toàn đối lập với nhau mà.”
Wil lên tiếng.
“Bà Mut từng nói với bọn cháu, ‘Bà luôn cô gắng hết sức với cái tương lai mà bà đã nghĩ và khám phá cho riêng mình. Mặc kệ người khác nói gì, tự đi con đường của chính mình là một chuyện rất đáng ngưỡng mộ’. Bà còn nói là, ‘Thậm chí cho dù nó có nghĩa sẽ phủ định con đường riêng của cháu, cháu cũng không nên cho rằng con đường của người khác là sai’.”
“Cô biết rồi.” Ladia lặng lẽ nói, mắt cụp xuống. “Nếu… nếu có thể, vậy cháu kể cô nghe đi. Cô muốn biết. Cha mẹ cháu… họ qua đời khi nào? Cả con bé kia nữa…”
Wil ngạc nhiên trước câu hỏi của Ladia, nhưng cậu vẫn không mặn không nhạt trả lời.
“Tụi cháu đều mười bảy tuổi hết rồi ạ. Allison tới ngôi nhà Tương Lai hồi cô ấy tám tuổi.”
“Cuộc xung đột Đảo Xanh…”
“Vâng, cháu cũng nghĩ thế.”
“Còn mẹ con bé?”
“Cháu được kể là cô ấy sống một mình với cha là lính hậu cần ạ.”
“À…”
“Cháu vẫn nhớ như in ngày đầu tiên Allison tới Ngôi nhà Tương Lai này; mọi chuyện cứ như mới hôm qua thôi.”
Đối lập với biểu tình cứng ngắc của Ladia, Wil kể chuyện rất vui vẻ.
“…”
“Trẻ con từ nhiều nước khác nhau đến Ngôi nhà Tương Lai. Tất cả bọn chúng đều là trẻ mồ côi trong chiến tranh không ai chăm sóc. Ban đầu mọi người rất sợ và buồn đến mức òa khóc ngay khi tự giới thiệu bản thân mình với người khác. Rồi bọn cháu sẽ an ủi lẫn nhau và nói rằng mọi người đều là bạn bè mà. Nhưng Allison thì khác. Cô ấy bước lên trước mặt mọi người, tóc xõa tung. Ngay khi vừa giới thiệu xong, cô ấy liền chỉ vào cháu, đứa đang đứng gần đó và nói, ‘Được rồi! Từ hôm nay cậu sẽ là tay chân của tôi!’.” Wil vừa nói vừa cười khúc khích.
“Mọi người đều sốc hết. Cháu, Bà, và những đứa khác. Một cô quản lý đã mắng cô ấy là, ‘con không biết ‘tay chân’ nghe quá đáng lắm hả?’ Nên Allison sửa lại, ‘Vậy cậu có thể trở thành phụ tá trung thành của tôi. Tôi sẽ là đại tá, còn cậu là thiếu tá’.”
“Cô có thể tưởng tượng được rồi đấy. Con bé hẳn là một đứa nhóc cứng đầu cứng cổ lắm.” Ladia nói, lắng nghe chăm chú.
“Vâng ạ. Dù ở nhà hay ở trường thì cô ấy luôn can đảm và ngầu hơn ai hết. Cô ấy rất thích cháu vì một vài lí do, nên bọn cháu lúc nào cũng dính lấy nhau. Cô ấy từng lôi kéo cháu vào rất nhiều chuyện. Mặc dù giờ cháu nghĩ cũng không khác mấy.”
“Còn bản thân cháu thì sao? Cháu được Bà Corazòn chăm sóc từ khi nào?” Ladia hỏi sau khi Wil kể xong chuyện của Allison. Wil trả lời thoải mái đến ngạc nhiên.
“Khi cháu ba tuổi ạ. Đương nhiên là cháu không nhớ rồi.”
“Ừ, cô biết.”
“À, nhưng cháu không phải trẻ mồ côi do chiến tranh đâu ạ.”
Ladia đang gật đầu nửa chừng thì dừng lại, sửng sốt ngẩng đầu lên.
“Ý cháu là sao?”
Wil tiếp tục kể bằng giọng đều đều.
“Cháu được kể là bố mẹ cháu bỏ cháu lại trên bậc cửa cơ.”
“… Gì chứ ….?” Ladia há hốc.
“Cháu được kể là cháu bị bỏ trên bậc cửa khi cháu khoảng ba tuổi. Người giao sữa tìm thấy cháu vào buổi sáng nên mang cháu vào trong. Cháu được đặc biệt nhận vào Ngôi nhà Tương Lai đấy ạ. Bà và các cô quản lý kể với cháu, thời điểm đó cháu không nói được một chữ nào cả. Mặc kệ họ có nói gì với cháu thì tất cả những gì cháu làm là nhìn họ chăm chăm. Cháu phát triển chậm. Có lẽ đó là lý do bố mẹ cháu bỏ cháu cũng nên.”
“Nhưng rốt cuộc cháu cũng học nói được từ những đứa trẻ khác, từ Bà và các cô quản lý. Ít nhất từ lúc cháu bắt đầu nhớ được thì cháu chưa gặp chướng ngại giao tiếp nào cả.”
“Và bạn cháu biết hết những chuyện này?”
Wil điềm tĩnh gật đầu.
“Vâng ạ. Mọi người ở nhà đều biết cả. Khi Allison lần đầu nghe được chuyện này, cô ấy giận đến nỗi leo hẳn lên bàn và diễn thuyết một bài hùng hồn, nói là nếu bố mẹ cháu có thay đổi suy nghĩ và quay lại đón cháu thì chúng sẽ đuổi hết đi. Ơn trời là nhỏ chưa thực hiện được cái kế hoạch đó bao giờ.”
Nhìn Wil vui vẻ hồi tưởng lại quá khứ, Ladia nhớ lại những ngày trước kia.
Bà hít sâu một hơi rồi hỏi,
“Còn tên cháu thì sao?”
“Họ không biết tên thật của cháu, nên Bà đặt cho cháu một cái tên mới. Cả tên lẫn họ của cháu đều thuộc về ông của Bà. Cháu yêu tên cháu lắm. Bà có nói là cháu có thể đổi tên nếu muốn, nhưng cháu sẽ không đời nào làm thế đâu.”
“Cô hiểu rồi. Thảo nào hai đứa nói tiếng Bezel lưu loát như vậy, chắc là học từ bà rồi.”
“Vâng ạ. À nhưng Allison thì khác đấy ạ. Cô ấy biết tiếng Bezel trước khi đến Nhà nữa cơ. Cho đến khi chúng cháu đi học đi làm thì mọi người trong nhà đều nói tiếng Bezel cả. Bà và các cô quản lý dạy tụi cháu, thậm chí thỉnh thoảng tụi cháu còn có một ngày chỉ-tiếng-Bezel nữa cơ. Nhưng Bà cũng đã rất bất ngờ khi nghe Allison nói lưu loát đến thế. Cô ấy nói cha cô ấy giỏi tiếng Bezel lắm, ở nhà bọn họ nói chuyện với nhau bằng hai thứ tiếng cơ. Mặc dù cháu không biết như thế thì có vấn đề gì.”
“Cô biết rồi… Nói cho cô biết một chuyện nữa thôi.” Ladia nói. “Bà Corazòn… vẫn khỏe chứ?”
Wil cười.
“Bà đi du lịch được nửa năm rồi ạ. Cháu chắc là dù ở đâu thì bà vẫn sẽ ổn thôi ạ.”
“Cô hiểu rồi… Cảm ơn cháu vì đã kể tất cả những chuyện này cho cô nhé. Cô rất vui vì mình có thể nói chuyện với nhau.”
“Không có gì đâu ạ.”
“Giờ,” Ladia nói, đứng dậy và đeo cái tạp dề để bên cạnh lên. “Ăn sáng thôi. Mấy đứa có thích đồ Tây không?”
“Có ạ. Bà Mut cũng hay nấu đồ Tây cho bọn cháu lắm.”
“Chúng ta có thịt xông khói. Mấy đứa muốn khoai tây được nấu kiểu nào? Xắt lát rồi xào hay đút lò nguyên củ?”
“Cháu thích đút lò, còn Allison thích xào hơn ạ.”
“Được rồi… Vậy hôm nay ăn xào nhé. Cô xin lỗi.”
Wil lắc đầu. “Không sao đâu ạ. Allison sẽ vui lắm. Để cháu giúp cô.” Cậu đứng dậy.
“Vậy cháu nhóm lửa nhé? Có củi chẻ sẵn ở ngoài đấy.”
“Đương nhiên là được ạ.”
“Bạn cháu vẫn còn ngủ à?”
“Vâng ạ. Allisom không phải là đứa thích dậy sớm. Nhưng cháu đảm bảo cô ấy sẽ dậy đúng giờ ăn sáng cho xem.”
Ladia bật cười.
“Cháu đi lấy củi đây.” Wil nói, đi ra ngoài. Đột nhiên Ladia gọi với theo,
“Găng tay để kế chái củi đó, Levin.”
“Vâng ạ.”
Sau khi Wil ra ngoài, Ladia mở tủ lấy khoai tây. Rồi bà nhận ra mình vừa nói gì.
“…!”
Nhắm mắt lại, bà ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Khi bữa sáng được chuẩn bị gần xong, Allison tự động mở mắt.
“…Chắc là đường này.”
Cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm đang dính lại vì chói nắng, Allison vô thức buộc tóc, cầm áo khoác, mang giày vào và lảo đảo đi theo sự chỉ dẫn của khứu giác.
“Đấy cô thấy chưa?”
“Cháu nói đúng thật.”
Tiếng phát ra từ Wil và một Ladia đang mỉm cười, ngay khi Allison bước chân vào phòng khách.
“Chào buổi sáng, Allison. Ngủ ngon không? Đi rửa mặt đi còn ăn sáng nè.”
“Của cháu đây, Cô nàng Ngủ Nướng ạ.” Ladia đưa cô một cái khăn mặt và làm dấu như muốn lấy cái áo khoác. Allison đưa áo cho bà, và Ladia treo nó lên lưng ghế.
“Ngồi đây. Khoai tây của cháu xong rồi đấy.”
Trên bàn là món Allison thích nhất, vẫn còn bốc khói.
“Cháu đang ở đâu đây ạ?” Allison ngái ngủ hỏi.
“Đừng ngại, cứ ăn tự nhiên nhé.”
“Vâng ạ, cô đừng lo.”
Allison gần như vùi mặt vào đĩa đồ ăn ưa thích của mình. Sau khi ăn xong, cô thực lòng khen là đồ ăn ngon lắm lắm luôn.
Wil và Ladia ăn chậm hơn, vừa ăn vừa trò chuyện về chuyện trường lớp của Wil. Bà dường như ngạc nhiên lắm về việc Wil nhận được học bổng của Cộng hòa Raputoa. Allison nói chen vào, hết lời ca ngợi trí thông minh của Wil. Cô cũng phàn nàn là năm nào cậu cũng nhận được một suất học bổng y như thế, và nếu không phải tại hệ thống giáo dục lỗi thời ngăn Wil học lên cao hơn hoặc rút bớt mấy năm phổ thông thì cậu đã nhảy được kha khá lớp rồi ấy chứ.
Sau bữa ăn, Ladia dọn ra ba tách trà rồi bắt đầu bàn bạc về hành động tiếp theo của họ.
“Cả hai đứa nghe cho kĩ này.”
Bà giải thích là có một chiếc xe tải chở nhu yếu phẩm cho bà vài ngày một lần sẽ đến vào đầu giờ chiều nay. Rằng Allison và Wil nên quá giang đến làng bên cạnh, cách nơi này khoảng hai mươi cây số. Cả hai nên đến đồn cảnh sát và yêu cầu một sự bảo hộ chính thức. Cả hai cũng không được hé răng về vụ bắt cóc của Sou Be-Il hay chuyện máy bay chiến đấu, và hai người nên khẳng định là mình gặp tai nạn ngay giữa một chuyến bay tham quan bình thường.
“Mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn nếu cô đi với hai đứa. Cô sẽ nói với người giao hàng là cô vừa mới thấy hai đứa ngoài hiên nhà nên hai đứa hãy phối hợp hết sức có thể nhé.”
Wil gật đầu.
“Tụi cháu hiểu rồi. Tụi cháu sẽ không mang lại rắc rối cho cô đâu. Tụi cháu cũng sẽ nói là tụi cháu tự chữa thương cho nhau.”
“Cảm ơn hai đứa.”
“Thực ra cháu không hiểu lắm, nhưng cháu sẽ làm bất cứ chuyện gì Wil muốn.” Allison nói, nhấp một ngụm trà. Rồi cô thêm vào, “dù sao cũng chỉ có mấy ngày thôi.”
“Đáng lẽ cô nên giặt áo sơ mi cho cháu mới đúng…”
“Không sao đâu cô Travas ạ.” Wil nói, lắc đầu. Cổ áo và phần vạt áo trước của cậu nhuộm đầy máu, như hoa văn được vẽ lên trên áo vậy.
“Và áo khoác của cháu nữa. Cô không biết liệu chúng ta có đủ thời gian để vá nó lại không nữa.” Ladia hỏi, liếc cái áo khoác được treo trên lưng ghế của Allison.
“Hử?”
Allison đứng dậy xem xét cái áo.
“Ôi không!” Cô cầm áo lên, ủ rũ. Trên áo có một vết rách khá lớn dọc theo cổ và vai áo.
“Cháu không biết… Thật đáng xấu hổ mà.” Cô thở dài, lướt ngón tay dọc vết rách. Quân hàm bên cổ áo trái bị lật ra, dính lủng lẳng trên sợi chỉ. Khi Allison vuốt ve quân hàm thì có vật gì đó rớt xuống sàn nghe lách cách.
Đó là một mảnh kim loại hình chữ nhật nhỏ mỏng cỡ cục tẩy.
“Cậu làm rơi cái gì này.” Wil nói, nhặt vật đó lên. “Cái này là cái gì?” Cậu thắc mắc, đặt nó lên bàn.
Đó là một mảnh kim loại mỏng bóng mờ. Các cạnh của nó đã được mài cho tù lại, một mặt khắc hình con chim với lông đuôi dài. Mặt còn lại nhẵn thính và không có gì cả.
“Ô khoan đã…” Allison rối rắm. Đấy là… nghiêm túc mà nói thì đó là bí mật quân sự đấy.”
“Cái gì cơ?” Wil ngạc nhiên nói, nhẹ nhàng đặt vật kia xuống.
“Tớ sẽ chỉ nói cho cậu biết thôi, nên đừng nói cho ai khác hết nhé. Hứa đi?”
“Cậu không cần làm vậy đâu mà…”
“Không, vì cậu đã thấy nó rồi, tớ sẽ nói cho cậu nghe. Tớ cảm thấy tệ về việc giấu giếm cậu, mà chuyện này còn là một chuyện thú vị nữa chứ.”
“Nhưng mà…”
“Cô sẽ không hé răng chữ nào hết. Thực ra cô chưa từng thấy thứ như vậy bao giờ.” Ladia đảm bảo với Wil.
“Vậy chuyện như này nhé. Miếng kim loại này được dùng để chứng minh thân phận của cậu trên chiến trường.” Allison, cầm tấm thẻ lên.
“Thật á? Bằng cách nào cơ?” Wil tò mò thắc mắc.
“Con vật trên mặt thẻ này là một cách phân biệt cậu có thật là lính của Roxchean không hay là quân địch cải trang thành – á, cháu xin lỗi ạ.” Allison nói, quay sang Ladia.
“Đừng để ý.”
Wil dời đường nhìn từ Ladia sang Allison.
“Ừ đấy. Mấy tấm thẻ này được may vào quân hàm của mỗi quân nhân trước nhiệm vụ, và thậm chí người mặc quân phục cũng không biết đấy là con gì. Họ lấy mấy tấm thẻ ra sau khi trở về và liên lạc với lực lượng đồng minh. Một sĩ quan của cảnh sát quân đội sẽ so sánh người lính đấy với danh sách con vật họ có, đảm bảo là đúng người. Việc này giúp chúng ta tìm ra gián điệp của quân địch vì không có ai có thể tự chuẩn bị những tấm thẻ này, đặc biệt khi họ bị điều đi theo từng nhiệm vụ. Tớ nghe được là họ bắt đầu sử dụng phương pháp này với quân đội và lực lượng hải quân đặc biệt lúc cuộc Đại Chiến gần kết thúc vì họ có quá nhiều chuyện phải làm với tụi phản phe.”
“Hử, thú vị thiệt ha.”
“Rồi khi máy bay được phát minh thì phi công cũng bắt đầu sử dụng thẻ luôn. Ý tớ là trong trường hợp bọn tớ nhảy dù khỏi máy bay và trở về căn cứ ấy. Mỗi đơn vị đổi thẻ khoảng hai lần một năm. Thực ra tớ không nghĩ là tớ sẽ biết trên thẻ của mình có gì. Nhưng lần này thì tớ không có cách nào rồi.” Allison nói, nhìn chằm chằm cái thẻ. “Không ai biết trên thẻ có con gì, hay số lượng bao nhiêu. Vì dạo gần đây không có trận chiến nào nên sẽ không có nhiều người thấy chúng. Thực ra đây là lần đầu tiên tớ tận mắt thấy một cái thẻ đó. Con chim này chắc là… chim cúc cu? Phải không ạ?”
Allison chìa cho Ladia xem cái thẻ.
“Đúng nó đấy. Khắc cũng khá quá đấy chứ.”
“Có tin đồn nói là quân đội đã ủy thác một công ty chế tác kim loại nổi tiếng để làm mấy cái thẻ này đấy ạ. Cháu ước gì họ không phung phí ngân sách để làm mấy thứ ngu ngốc này-”
Trong lúc Allison vừa lầm bầm vừa lắc đầu thì đột nhiên chú ý tới Wil.
“Wil…? Mặt cậu trông sợ quá.”
Trên mặt Wil là biểu tình dữ tợn. Hai mắt cậu nheo lại, và cậu đang trừng cái bàn trống.
Đến cả Ladia cũng bị vẻ mặt của cậu làm kinh ngạc. Bà và Allison liếc nhìn nhau.
Wil lặng thinh, còn Allison thì cố bắt chuyện với cậu.
“Sao vậy? Cậu đau bụng hay gì à?”
Wil nhẹ nhàng lắc đầu. Rồi cậu từ từ quay sang nhìn Allison.
“Allison này.”
“Hả?”
Cậu phát âm rõ ràng, nhằm xác định nghi ngờ của mình.
“Trong cuộc Đại Chiến, bộ binh bình thường có biết về thẻ của họ không? Họ có khả năng biết được không?”
“Không. Tớ đã kể với cậu rồi, chỉ có-”
“Chỉ có lực lượng đặc biệt biết thôi đúng không? Cậu có chắc trăm phần trăm không?”
“Chắc vậy đó.” Allison gật đầu. Cô đang định hỏi tại sao Wil lại hỏi thế thì cậu đã lên tiếng trước.
“Cúc cu là lũ đẻ nhờ.”
“Gì vậy?”
“Có nghĩ là chúng không tự làm tổ cho riêng mình; chúng đẻ trứng trong tổ của loài khác, để chim khác nuôi con của chúng.”
“Ừ đúng ha. Vậy… ờ… rồi?”
Allison hoang mang. Wil trả lời cô.
“‘À, một con chim không có thân sinh sẽ bay lượn rất tự do.’ Đó là những gì ông lão đã nói khi nhận ra cậu là quân nhân. Ông ấy cầm áo khoác của cậu và sờ soạng chỗ cổ áo đấy, nhớ chưa? Lúc đó tớ đã tự hỏi ông ta đang nói cái gì. Nhưng giờ tớ hiểu rồi. Là chuyện này đây. Ông ta biết ngay con vật trên tấm thẻ khi vừa chạm vào nó. Ông ta biết đấy là một con cúc cu, loài chim đẻ nhờ ổ của kẻ khác. Nên ông ta mới nói mấy lời đấy đấy.”
“…”
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt của Allison.
“Ông lão đấy thực sự có tham gia vào lực lượng đặc biệt trong Đại Chiến. Và ông ta hoàn toàn tỉnh táo, ngay cả giờ vẫn vậy. Allison, tớ muốn gặp ông ta. Tớ muốn gặp và hỏi ông ta chỗ của báu vật. Tớ muốn đến đấy và tự mình gặp ông ta.”
Vẻ mặt của Allison y hệt như vẻ mặt của cô lúc xảy ra đám cháy ở kí túc xá vậy.
“Được rồi. Tớ biết chính xác cậu đang nói gì rồi. Vậy, chốt kèo?”
Wil gật đầu.
“Cứu ông ta, giá nào cũng được.”
“Đ-Đợi chút đã, hai cái đứa này!” Ladia la lên vì sốc, nhưng Wil chặn lời bà lại.
“Chúng cháu xin lỗi cô Travas. Nhưng chúng cháu muốn gặp lại ông lão đấy và nói chuyện đàng hoàng với ông ta. Tụi cháu muốn biết báu vật mà ông ta nhắc đến thực ra là cái gì. Có thể ông ta thực sự nói về những tin đồn cũ kỹ ở vùng này, nhưng cháu có cảm giác không đúng lắm. Cháu muốn chứng thực nghi ngờ của mình ạ.”
“Và như cháu nói rồi đấy, cháu sẽ làm bất cứ chuyện gì Wil muốn!”
“…”
Ladia á khẩu. Allison và Wil nhanh chóng bắt đầu xây dựng kế hoạch.
“Vậy chúng ta làm gì đây Wil? Tớ đoán chuyện nộp mình cho cảnh sát là phải chờ sau rồi đấy.”
“Chắc vậy. Phải mà chúng ta biết nơi ông lão bị đưa đến…”
“Tớ nghĩ chúng ta tự mình tìm chỗ đấy là chuyện không thể rồi. Hay là chúng ta tiết lộ vụ bắt cóc cho truyền thông, thế nào?”
“Nếu chúng ta làm thế thì họ sẽ giết ông ấy để hủy thi diệt tích mất.”
“Vậy không được… Nếu chúng ta biết ông ta đang ở đâu, chúng ta chỉ cần tới đấy thôi. Tớ ước chúng ta có thể nói chuyện với ông ta một chút. Chúng ta có thể tìm ra báu vật trước rồi hẵng tiết lộ tin tức sau cũng được.”
“Tìm ra vị trí của ông ta và đột nhập vào để nói chuyện hử. Khó đấy. Lẻn ra khỏi nhà sau giờ giới nghiêm chẳng là gì so với chuyện này cả.”
“Chuẩn luôn. Nhưng tớ chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra cách thôi.”
“…Cô hiểu sao hai đứa lại vượt biên rồi.” Ladia thì thào, trong khi đang ngây người quan sát Allison và Wil. “Nhưng các cháu nên bỏ cuộc thì hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra và hai đứa lâm vào hoàn cảnh còn tệ hơn cả bị thương… nếu hai đứa chết đi sẽ có nhiều người buồn lắm đấy.”
“…Tụi cháu biết chứ. Nhưng mà,” Wil nói, “nếu báu vật mà ông ta nói thực sự đang ở đâu đó… cái báu vật có thể kết thúc chiến tranh giữa Roxche và Sou Be-Il…”
“Cháu thực sự tin có thứ như vậy tồn tại à?” Ladia lặp lại câu hỏi hôm trước.
“Không ạ…” Wil trả lời, lắc đầu. “Cháu không nghĩ vậy. Nhưng khi cháu lần đầu tiên nghe câu chuyện từ ông lão, cháu đã nghĩ, ‘Mình ước có một thứ như thế tồn tại’. Và giờ cháu muốn đi tìm nó.”
“…”
Ladia nhắm hai mắt lại, lắc đầu. Bà thở dài.
“Cô nghĩ là không còn gì có thể ngăn cản hai đứa nữa. Nhưng mà hai đứa vẫn chưa có kế hoạch rõ ràng đúng không? Hai đứa không biết ông ta ở đâu hay nên gặp ông ta như thế nào chứ gì?”
“Chưa ạ. Nhưng tụi cháu sẽ tìm ra cách thôi.”
“Đúng đó cô.”
Ladia thở dài lần nữa, nhìn lên trần nhà. Sau đó bà quay đầu nhìn Allison và Wil, đặt khuỷu lên bàn, đan tay lại rồi đặt cằm lên đấy.
“Nghe kĩ này. Cách đây khoảng ba mươi cây số về phía bắc là Căn cứ quân sự Hoàng Gia Teruto. Ông lão mà hai đứa tìm chắc đang bị giữ ở đấy đấy.”
“Gì cơ ạ…?”
“Cô… cô chắc không ạ?”
Wil và Allison há hốc mồm.
“Ừ. Đấy là căn cứ quân sự gần đây nhất rồi. Nó nằm theo hướng chiếc máy bay kia bay đến đấy.”
“Vậy…”
“Giờ chúng ta biết nơi cần đến rồi.” Allison cười toe toét. “Mà cô biết mọi chuyện ngay từ đầu đúng không ạ.”
“Đương nhiên.” Ladia nói, nghe không có chút cảm giác tội lỗi nào.
“Mà còn chuyện khác, một căn cứ quân đội hử?” Wil nói ra suy nghĩ của mình. Allison nhanh chóng nhận ra cậu ám chỉ điều gì, nói,
“Phải rồi. Chúng ta không có cách nào để vào đấy dễ dàng hết.”
“Thực ra là có đấy.” Ladia vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói. “Hai đứa đừng nhìn cô như thế chứ. Cô nghĩ là cô cũng có gì sai sai rồi đấy.
* * *
“Đây là?”
“Đồng phục ạ?”
Allison và Wil đồng thanh nói.
Trên bàn là một bộ quần áo. Quần và áo khoác màu xanh sáng được thêu bằng chỉ vàng. Áo sơ mi bằng lụa và cà vạt màu đỏ cùng với thắt lưng da và một đôi bốt ngắn màu đen sáng bóng.
Chiếc mũ nồi màu xanh ánh kim được thêu hình con dao găm bằng một thủ pháp phức tạp. Lưỡi dao màu vàng chìa ra khỏi chuôi dao màu đỏ theo một đường cong duyên dáng. Đây là tiêu ngữ của Vương quốc Liên minh Bezel-Iltoa, có tên là Lưỡi Dao Cong. Tương tự như Mũi Giáo của Seron, lưỡi dao này đã là biểu tượng của phía Tây từ xa xưa. Trong quá khứ, nó được khắc lên những tấm khiên và vũ khí của các hiệp sĩ. Ngày nay, tiêu ngữ này có thể thấy được trên đồng phục và vũ khí quân sự.
“Đây là đồng phục của Quân đoàn Thanh niên hộ vệ Hoàng Gia Vương quốc Bezel.”
“Hộ vệ Hoàng Gia… Thật không thể tin được.” Wil nói, cả người căng cứng.
“Phải… không?” Allison thắc mắc. Wil gật đầu.
“Hộ vệ Hoàng Gia là một nhóm tồn tại nhằm mục đích bảo vệ gia đình Hoàng Gia. Đó là nhóm hợp thành từ những quân nhân được lựa chọn kĩ lưỡng, và chỉ có những người từ những gia đình quý tộc có địa vị cao mới được phép tham dự vào. Quân đoàn Thanh niên là nơi những người trẻ đáp ứng được nhu cầu được đưa vào để nhận giáo dục đặc biệt đấy.”
“Đúng rồi. Cháu biết kha khá thứ đấy.”
“Vâng ạ.” Allison nói thêm. “Cháu hiểu rồi. Vậy là bộ đồng phục này là tốt nhất của tốt nhất. Nếu chúng cháu mặc nó vào…”
“… Các cháu có thể dễ dàng ra vào bất cứ căn cứ quân sự nào. Đặc biệt là những nơi quê mùa xa xôi ấy. Nếu các cháu yêu cầu dẫn đường, các cháu sẽ được dẫn đến xem bất cứ nơi nào nếu muốn. Thậm chí ngay cả nhà giam cũng được.”
“Tuyệt đấy!” Allison nói, mắt dán lên bộ đồng phục.
“Cô còn một bộ nữa cho cháu đây.”
“Hay quá. Đồng phục đẹp ghê.” Allison hào hứng nói.
Wil bước lại gần Ladia và thầm thì vào tai bà,
“Bộ đồng phục này của Levin đúng không ạ?”
“…!”
Ladia ngạc nhiên. Bà chậm rãi gật đầu.
“Phải… Đúng vậy. Bộ kia là của Tims anh nó.”
“… Cho bọn cháu mượn những bộ đồng phục này có ổn thật không ạ?”
Và dường như để xua tan đi vẻ cứng đờ trên mặt Wil, Ladia mỉm cười.
“Đương nhiên là ổn rồi. Làm ơn, các cháu hãy mặc chúng đi.”
“Như này đúng chưa ạ…?” Wil tự hỏi, bước vào phòng khách trong bộ đồng phục màu xanh.
“À… ừ…” Ladia cười hơi quái.
Áo sơ mi nhăm nhúm hết cả lên, cà vạt thì gập lại và tay áo thì quá ngắn so với Wil. Nói cậu chỉnh tề là nói dối.
“Đây, để cô chỉnh cho.”
Ra hiệu cho Wil treo áo khác ra sau ghế, Ladia vuốt phẳng áo sơ mi cho cậu. Bà nới lỏng đai lưng ra và thắt lại cà vạt của cậu.
“Rồi đấy. Trông được lắm, cậu Chuẩn Úy ạ.”
Sau khi chỉnh lại cà vạt và cổ áo của Wil, Ladia nhẹ nhàng đặt ngón tay dưới cằm cậu bằng môt cái chạm nhẹ.
Wil ngẩng thẳng đầu lên, hơi ngạc nhiên một chút. Ánh mắt hai người gặp nhau.
“Ô, cô xin lỗi nhé.”
Wil nhìn biểu cảm u ám của Ladia, cảm ơn bà.
“Cháu cảm ơn ạ. Cháu thật sự rất biết ơn cô đấy.”
Vẻ u tối biến mất khỏi gương mặt của Ladia ngay lập tức.
“Như này chắc ổn rồi nhỉ.” Allison nói, bước chân vào phòng khách trong bộ đồng phục xanh.
“…”
“Thánh thần ơi…”
Wil không thể thốt ra được lời nào. Ladia sững sờ.
Allison ăn mặc một cách hoàn hảo. Cô mặc áo khoác và đeo đai lưng gọn gàng quanh hông. Bộ đồng phục cô đang mặc gần như không có nếp nhăn nào cả. Mái tóc vàng óng của cô được buộc gọn sau cổ bằng một cái kẹp. Trên đầu cô đội một chiếc mũ nồi không sai một li.
“Cháu mặc bộ này còn thuyết phục hơn người Bezelese nữa… Người ta nói bộ đồng phục này được thiết kế để hợp với tóc vàng vì đa số dân cư ở Sfrestus đều là tóc vàng cả.”
“Cậu thì sao hả Wil? Có ý kiến gì không?”
“Ờ. Ừm… Nó đẹp hơn bất cứ quần áo nào cậu mặc trước đây. Tại sao nhỉ…?”
“Cảm ơn nhé. Tớ cũng thích bộ đồng phục này lắm. Tớ tình nguyện mặc nó còn hơn mấy bộ đồng phục chán ngắt ở Roxche kia.”
“Đồng phục thế là đủ rồi. Có mấy chuyện hai đứa cần biết đây.” Ladia nói. “Hộ vệ Hoàng Gia là thành phần ưu tú ai cũng biết cả. Và họ là tầng lớp quý tộc. Nói cách khác… Họ hành xử hơi khác so với lính thường. Nói thế là-”
“Họ chảnh đúng không ạ?” Allison nói không chút khách sáo nào.
“Ừ… đúng. Quân đoàn Thanh niên cũng hành xử y như vậy đấy. Nên nếu các cháu không muốn bị nghi ngờ-”
“Tụi cháu cũng phải diễn giống vậy đúng không?” Wil nói.
“Đúng vậy. Hai đứa có nghe đến ‘Nàng công chúa Greyruse chưa’? Đó là một câu chuyện cổ tích của Sou Be-Il.”
“Có phải là câu chuyện về nàng công chúa ích kỉ muốn sở hữu mọi thứ và đem rắc rối đến cho mọi người xung quanh đúng không ạ?” Wil nói. Allison cũng biết câu chuyện đó nên tham gia vào.
“A! Cháu nhớ nè! Nàng công chúa ích kỉ sống trong một vương quốc trên núi cao, nhưng cô ta muốn có quần áo, trang sức, thậm chí là cả rừng rậm, đồi núi và sông hồ. Cuối cùng, cô ta yêu cầu muốn có những đám mây và vầng thái dương nên đã lên trời và yêu cầu thần bầu trời đưa chúng cho cô vì cô ta là công chúa. Đúng không ạ?”
“Đúng rồi. Là câu chuyện đấy, cô mừng là hai đứa đã biết rồi.”
“Nhưng câu chuyện đấy-” Wil nói, và bị Allison cắt lời.
“Kết cục là, thần bầu tròi vì quá chán ghét sự ích kỉ của cô công chúa nên đã bỏ đi mất. Và vì vậy mà vương quốc mất đi bầu trời. Cháu không biết ngụ ý trong câu chuyện là gì, nhưng cháu vẫn luôn thích câu chuyện đấy lắm.”
“Allison này… Ai kể cho cậu nghe chuyện đấy? Bà à?”
“Không, là cha tớ đó. Tớ nghe cha kể hồi còn nhỏ xíu. Tớ thich câu chuyện này đến mức nhớ như in như ngày hôm qua thôi.”
“…”
Wil im lặng. Allison chớp mắt.
“Có vấn đề gì à?”
“Không, không có gì.” Wil vừa nói vừa lắc đầu.
Ladia hỏi liệu bà có thể nói tiếp được chưa, rồi tiếp tục giải thích.
“Hai đứa nên như cô công chúa kia và hành xử khác biệt trước mặt người khác – như thể hai đứa đang ở trên đầu người ta vậy. Đừng chào, kể cả khi họ có quân hàm cao hơn hai đứa. Nếu họ có hỏi hai đứa vấn đề gì, hãy cười và tỏ vẻ họ nên biết ơn vì hai đứa đã ghé thăm căn cứ. Cô không có quyền nói thế này nhưng… Quý tộc ở Sfrestus luôn như vậy đấy.”
“Chúng cháu hiểu rồi. Chúng cháu sẽ cho họ biết thế nào là hất mặt lên trời.”
“Tớ cá trăm phần trăm là cậu sẽ diễn đạt lắm cho xem.”
“Cháu sẽ diễn tốt lắm cho xem.”
Cả Wil và Ladia đều trả lời cô như thế.
“Cầm lấy.” Ladia nói, mang ra ngoài một chiếc va li có tay cầm. Nó được làm bằng da dày và trông cực kì chắc.
“Cái này trông đắt thế.” Allison chú ý tới cái va li.
“Bỏ quần áo của hai đứa vào đây. Nếu lính tráng hay nhân viên an ninh yêu cầu xem qua cái va li-”
“Chúng cháu nên nổi giận và sạc cho hắn ta một trận đúng không ạ?”
“Chính xác. Hãy nói dối và đe dọa họ.”
Trong khi Wil đang lắng nghe cuộc hội thoại hòa hợp đến bất ngờ của Allison và Ladia thì bà đột nhiên hỏi cậu,
“Wil, cháu có bắn súng bao giờ chưa?”
Wil hơi sốc trước câu hỏi đột ngột này nhưng cũng trả lời,
“À, có ạ. Cháu có học qua ở trường rồi ạ.”
“Cháu tự tin về khả năng ngắm bắn của mình được mấy phần?”
Allison trả lời đầy tự hào,
“Bạn Wil đây được hạng sáu trong cuộc thi bắn súng ở Kaashi năm 3287 đấy cô. Đời nào có chuyện cậu ấy bắn trượt chứ.”
“?”
Ladia bối rối nhìn cô.
“Cậu không giải thích rõ ràng cho cô gì hết, Allison…”
“À đúng rồi nhỉ. Để cháu giải thích cho. Ở Công hòa Raputoa có một thành phố tên là Kaashi. Ở đó năm nào cũng có lễ hội cả, và Wil đạt hạng sáu trong cuộc thi bắn ở đấy. Cháu nghĩ chuyện này cũng chẳng là gì, nhưng cháu đảm bảo là cậu ấy bắn súng giỏi hơn cháu đấy.”
“Được. Vậy là đủ rồi.” Ladia nói. Bà đi đến cái tủ cạnh lò sưởi và lấy ra một vật lớn được bọc vải. Cầm vật nặng đó bằng hai tay, bà đặt nó lên bàn và cẩn thận mở lớp vải ra. Bên trong là một cái túi da chứa một khẩu súng ngắn.
Ladia rút khẩu súng đang yên lặng lóe sáng ra bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình. Khẩu súng ngắn này cực kì lớn, gần như dài và nặng gấp đôi khẩu súng của Allison. Ổ đạn nằm ngay trước tay cầm hẹp. Sườn súng khá thô và nòng thì mỏng.
“Khẩu súng ngầu chết đi được.” Allison nói.
“Hãy đảm bảo là cháu sẽ đem theo cái này. Cô sẽ dạy cháu cách dùng nó. Cháu có thể luyện tập một chút trước khi đi cũng được.”
Wil chậm rãi lắc đầu.
“Cháu không nghĩ là cháu có thể quyết định trong tức khắc để bắn ai đấy đâu ạ. Thậm chí nếu cháu có phải làm thế đi chăng nữa, cháu cũng không nghĩ mình sẽ dùng nó đâu ạ.”
“Nếu cháu đã quyết định như thế cũng không sao cả. Nhưng làm ơn hãy giữ nó bên người nhé.”
“… Nhân tiện, có phải-” Wil mở miệng hỏi và Ladia gật đầu.
“Đúng vậy. Nó vốn thuộc về chồng cô. Cô để nó lại cho con cô, nhưng cả hai đứa nó đều để thanh súng này ở nhà lúc chúng nó rời đi. Nên cô đã chuẩn bị tâm lý để tự mình dùng nó. Nhưng… cháu hãy cầm đi. Xin cháu đấy. Xem nó như bùa may mắn cũng được mà.”
“…”
“Làm ơn nhé.”
“Cháu hiểu rồi ạ. Cháu sẽ làm theo lời cô.” Wil nói. Ladia thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cháu.”
Một chiếc xe tải đến từ bên kia đồng cỏ. Mỗi lần nó queo cua, nó lại lúc ẩn lúc hiện. Nhanh thôi, chiếc xe đã tới gần nhà của Ladia.
Allison và Wil đứng trước cửa nhà trong bộ đồng phục hoàn chỉnh. Bên cạnh hai người là Ladia đang mặc tạp dề. Wil đeo bao súng bên hông. Va li bằng da nằm bên chân họ.
“Cô sẽ đòi hỏi hai đứa một chuyện nữa thôi.” Ladia nói. Allison và Wil quay người lại đứng trước mặt bà.
“Cô chỉ cho bọn cháu mượn hai bộ đồng phục này. Nên làm ơn hãy quay lại trả chúng cho cô. Cô không quan tâm là khi nào. Dù cho chúng có sờn hay mất mũ, cô cũng muốn hai đứa mang chúng về đây trả cho cô. Dù hai đứa tìm không ra báu vật, hay quay lại đây và cười nói rằng hai đứa tìm không thấy.”
“Bọn cháu biết rồi. Bọn cháu hứa với cô ạ.” Wil nói. Allison gật lấy gật để.
“Vâng ạ. Bọn cháu chắc chắn mà. Bọn cháu sẽ tự mình đem đến trả cho cô, dù cho có phải vượt biên bất hợp pháp lần nữa. Cháu cũng nhớ vị trí chỗ này rồi ạ.”
“Cảm ơn hai đứa. Phần còn lại phụ thuộc vào hai đứa đấy. Cô đã làm hết sức có thể rồi.” Ladia nói.
Chiếc xe tải đang đến gần. Nó có màu xám và thiết kế cũ kĩ, trên xe có một tấm bạt che trên cái giường trông như lều trại.
“Cảm ơn cô nhiều, cô Travas ạ. Cháu không biết cảm ơn cô thế nào sau những gì cô làm cho chúng cháu nữa.”
“Cháu cũng vậy. Ý cháu là, cháu không giỏi mấy thứ này, ừ…”
Tiếng động cơ vang lên ngày càng cần. Ladia cười.
“Hai đứa không cần cảm ơn cô đâu. Nhưng mà… hai đứa có thể cho xem một điệu chào được không?”
Allison sửng sốt. Cô nhìn Wil. Rồi cô nháy mắt và nói,
“Cảm ơn cô ạ!”
Theo hiệu lệnh, Allison và Wil chào Ladia.
Nâng tay lên để đầu ngón tay khẽ chạm vào mũ nồi, Allison làm một điệu chào tiêu chuẩn theo sách giáo khoa. Wil làm theo ngay sau đó, dù hơi vụng về một chút.
Ladia nắm lấy hai bên váy. Bước lùi chân phải ra phía sau, bà chậm rãi khụy gối trái và nhẹ nhàng cúi đầu.
“Cầu cho thần chiến tranh và số mệnh luôn ở bên các cháu. Chúc may mắn.”
“Chúng cháu sẽ trở lại ạ.” Allison và Wil trả lời.
Trời ngả về chiều, mặt trăng bắt đầu treo lơ lửng trên khu rừng phía tây. Một lớp mây mỏng che đi bầu trời xanh nhạt.
Có con đường băng ngang khu rừng rậm rạp như một thung lũng. Ven đường là hàng dài các trụ điện và vô số đường dây.
Một chiếc xe đơn độc chạy theo con đường đó về hướng bắc. Đó là một chiếc xe tải cũ màu xám có tấm bạt phủ lên cái giường trông như lều trại.
Trên ghế tài xế bên phải là một người đàn ông trung niên to lớn. Ngồi bên cạnh ông ta là một trai một gái mặc đồng phục xanh.
“Ừ, nếu tôi có thể, a…”
“Có chuyện gì à?” Cô gái tóc vàng hỏi. Cậu trai thì băn khoăn hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
“À thì tôi chỉ là thường dân thôi, nhưng liệu tôi có thể hỏi hai người chuyện này không?” Người đàn ông hỏi.
“Ồ, đương nhiên là được.” Cô gái tóc vàng – Allison – trả lời. Được phép hỏi, người đàn ông nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
“Ừ thì, hai người là họ hàng của bà ấy ạ?”
“Đúng vậy. Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới đến gặp cô ấy.”
“Tôi hiểu. Gia đình là tuyệt nhất đấy. Tôi đã làm nhân viên giao hàng cho người phụ nữ ấy gần mười năm rồi mà chưa thấy bà ấy cười như thế bao giờ.” Người đàn ông cười rõ tươi.
“Thật sao? Nghe thế mừng thật đấy.” Allison nở nụ cười, đụng vào cùi chỏ của Wil đang ngồi cạnh.
“Hai người có biết tại sao bà ấy lại sống một mình ở nơi như thế không? Tôi có lần thuận miệng hỏi, và ờ… Sốc muốn chết luôn.”
“Có chứ.” Wil nói. Allison ngạc nhiên nhìn cậu.
Vẫn nhìn về phía trước, Wil chậm rãi trả lời.
“Tôi từng nghe được… lần tiếp theo khi chiến tranh nổ ra và kẻ thù tấn công, cô ấy sẽ cầm súng lên và chiến đấu ở nơi cô sống. Cô sẽ chiến đấu với những kẻ đê tiện đã cướp mất gia đình của cô ấy.”
“Đúng, là thế đấy.” Người đàn ông trịnh trọng gật đầu.
“…”
Allison nhìn Wil chằm chằm. Wil vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Nhưng chuyện đấy không còn cần thiết nữa.”
“Vậy sao?” Người đàn ông tự hỏi.
“Đúng vậy. Dù sao thì chúng tôi mới là người chiến đấu từ nơi này trở đi.” Wil cười nói.
“Hai người dũng cảm thật.” Người đàn ông vui vẻ nói, đánh xe tới Căn cứ quân đội Hoàng Gia Teruto.