Khi mẹ gọi điện đến tôi không nhận máy được nên lát sau phải gọi lại, tôi: "A lô, mẹ, mẹ vừa gọi cho con đấy à?"
Mẹ: "Ừ."
Tôi: "Có chuyện gì ạ?"
Mẹ: "Không có gì đâu."
Tôi: "Ồ..."
Mẹ: "Con có chuyện gì à?"
Tôi: "Con cũng không có gì đâu."
Và thế là hai người cúp diện thoại.
#200
Tổng vệ sinh trước thềm năm mới, mẹ, mẹ chồng, và cả hai bác của tôi đều đến giúp đỡ.
Từ Vi Vũ cũng tối mắt tối mũi, bận rộn lau đồ trang trí trên cao, đang hăng say làm việc bỗng tôi nghe thấy tiếng mẹ hô: "Cẩn thận!"
Quay lại thì thấy Từ Vi Vũ đang lau một bộ sứ Thanh Hoa dụ lí hồng, mua ở hàng bán dạo, không đắt nhưng nhìn rất đẹp, và cũng rất to... Nhìn bình tròn bự chảng từ từ rơi xuống, tôi cứ ngỡ rằng Từ Vi Vũ sẽ đỡ lấy bằng tốc độ "tia chớp" nào đó, ai ngờ, anh tránh đi, hai chân một trước một sau vươn thành nửa đường cong, lộn trên không đúng nửa vòng...
Bình hoa vỡ tan trên mặt đất, còn anh, rất tự nhiên, đứng quay lưng về phía mảnh vụn.
Bốn người lớn sửng sốt nhìn tên ngốc ấy.
Tôi cũng ngẩn ngơ tại chỗ.
Rất lâu rất lâu sau, mẹ tôi bật cười, sau đó bác và mẹ chồng cũng cười theo.
Tối ấy, Vi Vũ ôm tôi, mặt như đưa đám: "Thường những người đi huấn luyện quân sự đều là thiên thần gãy cánh mà!"
#201
Năm mới đi chúc tết. Hôm ấy đến thăm một nhà họ hàng xa ít qua lại, bố mẹ và em trai đi trước, từ chỗ tôi và Vi Vũ đi xa hơn nên khi đến nơi, mọi người đã tập trung đông đủ.
Em trai vừa thấy tôi đã cuống quýt vẫy tay, "Chị, ở bên này!"
Vi Vũ đi theo chào hỏi cha mẹ tôi, rồi quay sang em trai: "Hôm nay cậu em nhìn ăn chơi nhỉ?"
Nó mặc kệ Vi Vũ, nói chuyện với tôi: "Chị, sao chị đến muộn thế?"
Vi Vũ: "Tắc đường."
Em trai nhìn tôi hỏi: "Tối nay chị có về nhà không?"
Vi Vũ: "Tất nhiên là có, không về nhà thì về đâu?"
Cuối cùng nó cũng chịu quay sang nhìn Từ Vi Vũ, lại còn cố tình hỏi: "Ồ? Anh cũng đến à?"
Giọng Vi Vũ hơi run run: "Đúng đấy.... Ta đã chờ ở đây một nghìn năm rồi... cuối cùng cũng có người nhìn thấy ta... chờ nhà ngươi ăn xong, ta sẽ theo ngươi về nhà..."
Em trai nhỏ tức đến mặt đỏ bừng.
Mà người thân xung quanh, kể cả chủ nhà, đều nhìn chằm chằm ai đó.
Từ Vi Vũ còn tủm tỉm nói: "Gia chỉ doạ nó tí thôi."
Mọi người đều phì cười, kể cả người luôn nghiêm nghị như bố tôi.
#202
Năm mới chơi bài thắng một nghìn.
Bạn A: Thanh Khê may mắn dã man.
Bạn B: Năm nay lỗ kinh khủng, số đen thui! Mà từ trước đến nay bọn mình rủ đánh bài có bao giờ thấy Thanh Khê ho he gì đâu. Mày đánh với ai thế? Lại còn thắng hơn một nghìn đồng?
Tôi: Từ Vi Vũ ấy mà.
Bạn A, B: Mẹ kiếp!
Tôi cảm thấy mình cần phải giải thích, anh có thả cửa nào cho tôi đâu, căn bản là do số anh xui xẻo.
#203
Năm mới bắn pháo hoa. Em trai đứng trên ban công, Từ Vi Vũ ở dưới, em trai hô: "Anh châm lửa đi!"
Từ Vi Vũ: "Châm cái vẹo, gọi vợ ra đã."
Tôi đứng trong cửa kính, "Lạnh lắm, hai người cứ chơi đi."
Em trai: "Chị tôi sợ lạnh không thích ra, anh nhanh nhanh tí đi, kì kèo mè nheo cái gì!"
Vi Vũ: "Nói lắm, có giỏi thì xuống đây!"
Em trai: "Xuống thì xuống!"
Sau đó nó chạy huỳnh huỵch xuống nhà. Tôi đợi nửa ngày chẳng thấy ngoài cửa sổ sáng lên, chỉ sợ hai người kia đấu đá nhau dưới nhà nên đành đẩy cửa ra ngoài. Bỗng nghe thấy có tiếng nói nhỏ, rồi sau đó bầu trời ngập tràn pháo hoa rực rỡ muôn màu.
Dưới nhà ai đó ầm ĩ: "Chúc mừng năm mới! Vợ!"
"Happy New Year! Chị!"
"Gl ü ckliches neues Jahr!"
"Nuovo Anno Felice! Chị!"
"Em nói tiếng chim đấy à?"
"Anh nói tiếng chim thì có, đấy là bạn tôi dạy tôi!"
"Bạn em người nước nào?"
"Người Ý!"
"Thằng đó lừa em rồi!"
"Anh lừa tôi thì có! Tôi khinh!"
...
Tôi: "..."
Cuộc đời này không cần đại phú đại quý, chỉ mong hàng năm có ngày nay, tuổi tuổi có sáng nay.
Lời cuối sách: Tôi nhặt cánh hoa tàn
Thực ra trước kia viết bài văn này chỉ với mục đích ghi lại những mẩu chuyện ngọt ngào trong cuộc sống, để sau này về già còn có cái để nhớ.
Nhưng không ngờ nó lại có cơ hội được xuất bản, vì dù sao đây cũng là tiểu thuyết mang hơi hướng tự truyện cá nhân. Nhiều độc giả nói rằng đọc xong thấy rất ấm áp và vui vẻ, nghĩ kỹ lại, nếu xuất bản có thể để cho nhiều người đọc hơn nữa, không chỉ vậy sau khi đọc xong còn có thể hé miệng tủm tỉm cười thì đúng là một chuyện đáng làm. Vì thế khi biên tập nhắc tới chuyện xuất bản sách, tôi hơi xúc động.
Về tên sách xuất bản là "All In Love" thực ra tôi rất thích, hỏi ý kiến ai đó, anh cũng hả hê: "Cuối cùng cũng nhận được một lời tỏ tình nồng nàn như vậy!" Tôi chảy mồ hôi.
Còn khi hỏi em trai, câu đầu tiên nó nói là: "Chị cứ thế em xấu hổ lắm." Sau đó không quên nhắc nhở, "Nhớ chia một nửa nhuận bút cho em!" Quá tư bản chủ nghĩa.
Có lẽ nhiều người thích cái tên cũ - "Nhặt cánh hoa tàn" hơn, nhưng "All In Love" cũng hợp với giọng văn lắm, còn có thể gọi tắt là "Ngập tràn", nghe rất dễ thương.
Viết "All In Love" cũng thoải mái, có vài chuyện là vừa nhớ vừa viết, mỗi khi nghĩ đến lại bật cười, những người bạn cùng tôi nô đùa nhốn nháo, cùng tôi "lướt gió tung mây", trong sách có câu "trong cuộc đời này, bạn nhất định sẽ gặp những người khiến bạn muốn có một cỗ máy thời gian để quay về quá khứ". Chính là họ. Duyên phận đã để chúng tôi được gặp nhau trên quãng đường đời dài và rộng, được kết bạn, cùng trải nghiệm cuộc sống, tuy bạn bè không phải người bên ta trọn đời nhưng ai nói đôi khi liên lạc, thỉnh thoảng gặp nhau không phải thứ tình cảm gắn kết vĩnh hằng?
"All In Love" ngoài viết về tình bạn, là viết về những tên ngốc quanh tôi. Có người nói, ngốc có cái vui của ngốc, đúng vậy. Chính nhờ ngốc nên mới cung cấp được nhiều cảm hứng sáng tác cho tôi đến thrrd. Em trai cứ "bật" ra câu nào là tôi lại: Đợi tý, để chị ghi lại đã. Những lúc ấy, nó luôn tủi thân hỏi, chị, sao chị cứ viết về em mãi thế, người ta lắm xẩu hổ lắm í.
Tôi trả lời, để cho bao cô gái mỉm cười là giá trị của em, em phải cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng,
Không biết tôi đã nói câu đó bao nhiêu lần.
Cuối cùng nó chấp nhận, được rồi, thế để em làm hạt dẻ cười của các cô gái ấy đi.
Thằng bé này dù có lớn thế nào thì vẫn rất nghe lời, còn một tên siêu ngốc khác - Từ Vi Vũ bản thực tế. Nói thật, người nào đó ngoài đời, chưa chắc đã có ưu điểm của Từ Vi Vũ nhưng nhược điểm thì đủ cả (do chính miệng anh nói). Động một tý là cáu kỉnh, ba ngày bốn bữa lại làm bộ đáng thương, thường thường xin an ủi, khi bị "dồn đến chân tường" thì rất nguy hiểm. Tôi luôn tự hỏi, rõ ràng trước nay mình luôn thích kiểu đàn ông trưởng thành, chín chắn, biết quan tâm, không hiểu sao "sở thích" và "kỵ sĩ chiếm tim" lại khác nhau một trời một vực. Sau này nghĩ lại, cũng phải thôi, hầu những những chuyện trên đời đều "không được như mong muốn" *cười*.
Trong "All In Love" có ba thứ tình cảm đáng trân trọng nhất, ba thứ tình cảm mà chúng ta đều có: Tình thân là thứ duyên phận lớn nhất ông trời ban tặng; tình bạn là quãng thời gian bạn luôn muốn được quay trở lại; tình yêu là lời thề ước trọn đời. Tôi ghi lại ba thứ tình cảm ấy, thành "All In Love", không thể không nói đây là quyển sách tôi viết vui vẻ nhất và nhẹ nhàng nhất.
Nếu bạn đang đọc quyển sách này và mỉm cười, tôi đã nhận được món quà hồi đáp tốt đẹp nhất, tuyệt vời nhất rồi.
Thực ra "All In Love" cũng chỉ là một hạt dẻ cười mà thôi.
End