1, Đi chơi với bạn bè
Thời cấp ba, tôi có một cô bạn, nhìn rất dễ thương nhưng khá nóng tính. Có lần đi du lịch bằng xe buýt, trên xe chật kín người, nó bị giẫm vào chân, kêu lên: “Ai đấy, chịu trách nhiệm đi!”
Quay lại thì thấy một bạn nam, nó: “Cho cậu đạp một lần nữa, coi như vừa nãy tôi chưa nói gì.” Ai ngờ cậu trai cao to ấy trả lại một câu ''dịu dàng như nước'': “Mình không nỡ.”
Bạn tôi shock.
Đến lúc xuống xe, cậu bạn kia cũng xuống cùng, còn gọi với con bé lại: “Người đẹp, cho tớ số điện thoại đi?”
Nó không quay lại, giơ mỗi ngón giữa.
Phía sau vang lên: “1, rồi bao nhiêu nữa?!”
Lần này cả tôi và nó đều im bặt.
Hai đứa chạy lẹ, vừa chạy vừa cười đến dưới chân núi mới dừng, quay lại không thấy cậu ta đâu, nó thở: “Giật cả mình, cao to kinh khủng.”
“Chắc cậu ấy trêu thôi.”
“Mong là như vậy, tao không thích loại ấy, chị đây kết kiểu thư sinh như Từ Vi Vũ nhà mày cơ.”
“...” Chỉ tôi, người hiểu Từ Vi Vũ rất rõ, mới thấy từ 'thư sinh' chẳng liên quan gì đến anh cả.
Chơi chán rồi về, vừa xuống xe thì nhìn thấy Vi Vũ ngồi cạnh chậu hoa ở ngưỡng cửa nhà tôi, tay cầm một điếu thuốc lá đang chăm chú nghiên cứu.
Tôi bước tới hỏi: “Cậu hút thuốc?”
Anh nhảy lên, “Ôi, giật cả mình, sợ chết đi được! Tớ không hút thuốc, vừa nãy đi học thêm XXX cho nên tớ xem tý thôi. Hôm nay Chủ nhật, cậu được nghỉ không ở nhà mà đi đâu thế?”
Tôi bảo đi leo núi ở một thành phố gần đây.
Anh bóp điếu thuốc kia nói: “Cậu rảnh thật đấy, tớ thì bận gần chết. Tối nay đi ăn không? Bún gạo nhé?”
“Tối nay tớ về quê.”
“Chậc, chán thế, thôi tớ về đây.” Anh ném điếu thuốc dúm dó vào trong chậu hoa, nói: “Mai gặp lại ở trường. Bye.”
Rồi tôi đứng nhìn anh chậm chạp bước đi.
Khi ấy, mới chia ban tự nhiên xã hội xong, nghĩ lại một lúc thôi thì vẫn cứ theo.
#146
2, Du sơn ngoạn thuỷ cùng đoàn
Mùa hè, đi leo núi theo tour với một đôi bạn mới cưới.
Suốt ba tiếng đồng hồ đi đường, đôi vợ chồng trẻ ngồi sau ngọt ngào, chồng: “Đói à? Có cần ăn vặt không? Khát không? Uống hớp nước nhé? Ối, em ngồi cạnh cửa sổ nắng lắm, anh che giúp em nhé cưng. Tình yêu, buồn ngủ thì cứ tựa vào vai anh.”
Ghế trên. Người đàn ông ngồi cạnh tôi: “Đói quá, vợ, tìm đồ cho anh ăn đi. Khát chết đi được, em để nước ở đâu đấy, tìm cho anh đi. Khiếp, sao nắng gắt thế, vợ, anh mượn mũ nhé? Tình yêu, anh buồn ngủ, cho anh tựa...”
Cả đường đi tôi không ngừng suy nghĩ, có phải mình yêu nhầm người rồi không?
Đến nơi, cả nhóm lục tục xuống xe, tôi đẩy đầu người ngồi cạnh: “Đến nơi rồi, dậy nhanh.”
Từ Vi Vũ mở mắt ra nói: “Anh mệt lắm, em kéo anh dậy đi.”
Tôi dứt khoát xuống xe. Anh tí ta tí tởn xuống theo, đầu đội mũ vành của tôi, ngẩng lên nhìn trời: “Mình sắp tan chảy ra đến nơi rồi.” Tôi dở khóc dở cười.
Chơi hai tiếng, đoàn du lịch chuẩn bị ăn cơm trưa.
Đồ ăn rất bình thường, gạo không trắng lắm, tất nhiên không thể thiếu được công đoạn soi mói, bình phẩm của người như Từ Vi Vũ: “Đồ ăn chán quá, thà nhịn đói còn hơn.” Đôi vợ chồng trẻ ngồi cạnh, anh chồng nghe vậy mới nói: “Anh em, cậu ăn vặt no rồi chứ gì? Vừa nãy thấy nhóp nhép suốt cả đường.”
Vi Vũ: “Hâm mộ anh được vợ cho ăn thì nói thẳng ra đi.”
Đồng chí nọ: “Tiểu bạch kiểm trắng trợn, đây khinh nhé!”
Vi Vũ cười ha hả, “Nhìn cái bản mặt ghen tị xấu chưa kìa.”
Tối đến khách sạn, đôi vợ chồng ấy đến rủ bọn tôi chơi bài nên cả bốn người tụ tập “chiến” ở phòng ăn tầng dưới.
Đang chơi thì Vi Vũ: “Vợ, tha cho anh, tha cho anh đi.”
Tôi: “Xin lỗi, em và anh không đội trời chung.”
Vi Vũ: “Tiền thắng là của cả hai cơ mà.”
Anh chồng của đôi kia quay sang tâm tình với vợ: “Cưng, tiền của anh đều là của em.”
Cô vợ đáp: “Đợi anh có tiền rồi hẵng nói.”
Chồng: “...”
Vi Vũ: “Phì, người đẹp sắc sảo quá!”
Cô gái này dễ thương thật.
Đi du lịch về, Từ Vi Vũ tắm xong chạy tới cọ cọ, “Ở ngoài không dám nhố nhăng, giờ về nhà rồi, cưng làm một lần đi, anh nghẹn sắp chết rồi.”
Tôi đang phân loại quần áo bỏ vào trong máy giặt, nghe vậy đẩy anh nói: “Đừng có vớ vẩn.”
“Ai bảo vớ vẩn, quá nghiêm túc ấy chứ, cưng tới đây nào!” Rồi quả quyết cởi quần áo ném trên mặt đất.
Sao tôi lại thấy hành động này rất đáng giận?... Lời từ đáy lòng người chịu trách nhiệm giặt quần áo trong nhà.
#147
3, Đi du lịch riêng với Từ Vi Vũ
Đến nơi, vừa vào khách sạn thì điện thoại trước giường reo, Vi Vũ tiện tay nhấn nút nghe, có giọng nữ vang lên: “Xin hỏi ngài có cần phục vụ gì không ạ?
Vi Vũ: “Phục vụ gì?”
Đối phương: “Dịch vụ gì cũng có.”
Vi Vũ: “Có mua đồ ăn ngoài không?”
Cô gái hơi ngập ngừng một chút rồi nói: “Chỉ được chọn người.”
Vi Vũ: “Vậy thôi, dạ dày tôi không tốt, ăn ngoài chắc ợ ra rắm luôn.”
Đối phương cúp điện thoại không hề do dự.
Tôi nằm bên kia xem TV, quay sang hỏi: “Nếu em không ở đây thì anh có thử không?”
Vi Vũ: “Em không ở đây thì anh còn chẳng buồn làm cái trò cười này ấy chứ. Sao, có thấy chồng em ngày càng hài hước không?”
“Là giỏi mồm mép tán tỉnh thì phải?”
“Không súng giả[1] .” Nhìn tôi quyến rũ rồi nhảy dựng lên cởi quần áo, “Thế thì súng thật nhé?”
( [1] Từ ‘hoa khang’ (dẻo mỏ, mồm mép ngọt ngào) /huāqiāng/ đồng âm với ‘hoa thương’ (vũ khí cổ, giống giáo nhưng ngắn hơn; còn có thể hiểu là ‘súng giả’). )
“...”
Ngoài khu du lịch có một quán nước nhỏ, chủ quán là một bà lão già tóc bạc trắng, khi trả tiền bà hỏi bọn tôi: “Các cháu không phải người địa phương đúng không?”
Vi Vũ ngạc nhiên: “Sao bà biết ạ?”
Bà lão cười hài lòng nói: “Đầu tiên không biết, hỏi xong nghe trả lời vậy là biết liền.”
Chắc bà lão ngồi bán hàng một mình buồn quá nên mới bắt chuyện tán gẫu dăm ba câu, Vi Vũ thán phục: “Bà nên đi hỏi cung tù nhân, đảm bảo hai câu là ra luôn sự thật!”
“Ha ha, bà có biết hỏi cung gì đâu, chỉ biết mở quán nước này.”
Lúc chúng tôi đi, bà lão đang hát làn điệu nào đó, không to nhưng rất rõ, làm người nghe thấy rất dễ chịu, Vi Vũ bảo đó là tuồng Côn Sơn.
Đi được chừng 10m thì Vi Vũ nói: “Khi về già, chúng ta quy ẩn trong một thị trấn nhỏ nhé, mình sẽ mở một cửa hàng, ờm em thích ăn hoa quả à, thế thì ta bán hoa quả. Khi anh hỏi, 'Bà nó ơi, dưa hấu để đâu rồi', em sẽ trả lời, 'Ở trong thùng mận đấy ông nó'. Rồi hát hò này, uống trà này, ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, tay nắm tay cùng nhau luân hồi, hẹn kiếp sau gặp lại.”
“...” Hẳn là lên kế hoạch từ lâu lắm rồi đây.