1.
***
Hành lang dài và trắng xóa nối tiếp. Từng tiếng vọng văng vẳng theo mỗi bước chân tôi đi.
Khung cảnh lặp đi lặp lại này khiến tôi bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ khó tả và vô vọng. Nơi mà tôi đặt chân vào trước đó, có thể thấy mấy người trông như nhân công làm việc ở đây và kia, nhưng giờ thì không hề thấy một dấu hiệu nào của sự sống. Chỉ có sự im lặng tuyệt đối thêm bao trùm lên cái cảm giác khó chịu.
Thị trấn này, nằm cạnh một khu rừng già, là một nơi nhộn nhịp với dân cư đông đúc. Khá là rộng lớn , mặc dù chưa đủ để được gọi là một thành phố. So với trong rừng, nơi mà nhiều gia đình sống khiêm tốn, đạm bạc, mọi người ở đây có cuộc sống sầm uất và bội thu hơn.
Bây giờ thì tôi đang đi trên hành lang dài của một bệnh viện lớn được xây dựng ở trung tâm thị trấn. Đêm qua, một người bạn là bác sĩ làm việc ở đây đã gọi tôi: “Tớ có một đứa nhóc ở bệnh viện muốn cậu xem qua này.”
***
“Ê! Lâu quá không gặp."
Với một tiếng gọi lớn tràn đầy năng lượng, ai đó vỗ vai tôi từ đằng sau. Tôi quay lại nhìn anh bạn trong chiếc áo blouse trắng với một khuôn mặt tàn nhang, phúc hậu dưới mái tóc màu hạt dẻ.
“Mừng là tớ nảy ra ý tưởng đi tìm cậu. …Thế là cậu lại đi lạc nữa hở?”, Cliff – người bạn cũ của tôi – hỏi với một nụ cười nhẹ.
“…Tớ đoán chỉ là tớ không giỏi vụ nhớ đường hay phương hướng thôi. Từ khi tớ bắt đầu sống ở đây, tớ chỉ tới thị trấn để… mua sắm hàng tạp hóa, chắc vậy.”
“Hẳn rồi, nhưng cậu đã ở đây khá lâu rồi còn gì, cho nên… Hầy, ừ thì, cậu đã lạc ở khắp nơi kể từ khi bọn mình gặp nhau hồi đại học…” Cliff nhăn trán và đôi lông mày cậu ta đan lại.
“…Dù gì thì, tớ vẫn không thể hiểu nổi làm sao cậu lại quyết định mua ngôi nhà đó và chuyển tới sống. Luôn có những tin đồn lạ vây quanh nó, cậu biết đấy? Như nó đã từng là một bệnh viện tâm thần, hay là một nơi chuyên thí nghiệm lên con người… Tớ đã nghe rất nhiều về nó như thế.”
“Cảm ơn vì đã nhắc nhở tớ. Và ừ, quả là một nơi kì lạ đấy. Không có cửa sổ, và có một căn phòng trong số đó giống mấy câu chuyện như cậu bảo. Nhưng phải nói là tớ thích nó, bởi vì nếu không ai dám tới gần thì hẳn đó là một nơi yên tĩnh.”
“Khi mà cậu bắt đầu thích nó thì đấy là lỗi của tớ hử. …Vậy, tiện thể là căn phòng nào thế? Ý cậu có phải là cái trên tầng hai, phía bên trái sảnh hả?” Cliff tò mò hỏi.
“Tớ thậm chí còn không muốn dọn dẹp gì cho cam, nên tớ cứ mặc kệ, để nguyên đó và khóa cửa lại thôi.”
Trán cậu ta có vẻ nhăn nhó hơn nữa khi nghe câu trả lời chán ngắt từ tôi. Cliff thở hắt một hơi, và cả hai đều chìm vào im lặng.
“…Thế, về cậu nhóc mà tớ bảo cậu ấy. Cậu có biết về vụ đột nhập xảy ra trong thị trấn không? Thằng bé là con của cặp vợ chồng đó. Không có anh chị em nào khác, có vẻ vậy.” Cliff giải thích với một khuôn mặt đượm buồn.
“…Và chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cậu bé trong vụ tấn công?”
Cliff chỉ lẳng lặng lắc đầu. Khi tôi đọc được câu chuyện trên báo, tất cả những gì họ viết là “Cả hai đang trong tình trạng nguy kịch và đang được chăm sóc tại bệnh viện.” Nhưng biểu cảm của cậu ấy ngụ ý rằng đến cuối cùng, họ vẫn không thể cứu được cặp vợ chồng đó.
“Trước hết thì, sao cậu không thử nói chuyện với cậu bé đi? Tớ đã cố thử rồi, nhưng… kết quả không tốt lắm.”
Cậu ấy bắt đầu dẫn tôi đi về phía ngược lại với lối đi mà tôi đang đi. Lo lắng cho Cliff, người bạn thân trông đang đầy vẻ đau khổ, tôi vội nối bước theo sau.
***
Đã thường xuyên có những vụ tai nạn xảy ra trong thị trấn gần đây. Trong các cuộc điều tra được tiến hành, những nghi phạm và thủ phạm đều thanh minh cùng một lý do tương tự nhau: “Cảm giác như có cái gì đó đang kiểm soát tôi…” Đến nỗi báo chí, truyền hình đều tập trung sự chú ý vào những lời khai đó hơn cả chi tiết vụ án.
Trên đường đến gặp cậu bé đang được chăm sóc y tế, Cliff kể tôi nghe tất cả những gì cậu ta biết.
Vụ đột nhập xảy ra hai ngày trước. Nghi phạm tìm đến một ngôi nhà trong khu dân cư gần thư viện thị trấn – gia đình Llewellyn – và tấn công cặp đôi sống ở đó, đâm họ liên tục nhiều nhát bằng một con dao. Đó là tất cả nội dung câu chuyện. Không hề có dấu hiệu gì cho thấy tiền hay tài sản bị lấy trộm, và không có động cơ rõ ràng. Tất cả các đối tượng tình nghi đều đưa ra những lời khai hết sức vô lý – rằng họ cảm thấy như bị chiếm hữu, rằng họ đã nghe thấy một giọng nói.
Gia đình Llewellyn có một đứa con, nhưng cậu bé đã ở ngoài trong suốt thời gian vụ án xảy ra. Khi cậu về nhà và tìm thấy những thi thể không còn nguyên vẹn của bố mẹ, tên nghi phạm đã tẩu thoát từ lâu rồi.
Sau đó, hàng xóm nhìn thấy cậu bé bất tỉnh trên thềm nhà. Lo lắng chạy tới xem tình hình, họ phát hiện ra bi kịch tang thương trong ngôi nhà và gọi cho cảnh sát.
“Đó hẳn là một cú sốc lớn. Ngoài cái tên ra, cậu bé nói rằng nó không nhớ gì cả, thậm chí là vụ tai nạn đã xảy đến gia đình nó.”
“Mất trí nhớ sao…?”
Cliff nhìn tôi và gật đầu, sau đó là một khoảng lặng. Cậu ấy nhận ra tôi đang không thể thốt nên lời. Cảm thấy quá đỗi thương tâm, bước chân tôi chậm dần.
“Tớ chưa nói với cậu bé là bố mẹ nó đã qua đời. Làm thế sẽ gây ra quá nhiều bối rối cho nó vào lúc này. Và nó cũng không hề có bất kì người họ hàng nào… Cậu chuyên tư vấn và chăm sóc cho những đứa trẻ mồ côi như vậy đúng chứ?”
Ngưng lại một chút, tôi im lặng xác nhận với một cái gật đầu.
“Đây là yêu cầu thứ hai của tớ, nhưng tớ hy vọng là cậu chấp nhận… Cậu có thể đưa thằng bé tới chỗ cậu chứ? Tớ sẽ gọi lại nếu tớ tìm được người thân hay ai đó có thể chăm sóc nó.”
Tôi đưa tay bóp trán và suy nghĩ thật kỹ.
Hiện tại, tôi đang có bốn đứa trẻ dưới sự chăm sóc của mình tại cơ sở. Với tình hình tài chính về lâu dài, thêm một đứa nứa sẽ không có vấn đề gì. Nhưng thêm một đối tượng nghiên cứu nghĩa là thêm việc phải làm. Tôi phải đưa ra quyết định dựa trên hoàn cảnh của cậu bé.
***
Trước khi tôi đi đến kết luận, một cậu bé xuất hiện trước mắt tôi, không còn nghi ngờ gì nữa chính là đối tượng mà tôi cần tiếp cận. Cậu bé khiêm tốn ngồi một mình trên băng ghế đệm bọc da màu xanh, tại hành lang.
Tóc vàng óng và áo sơ mi trắng. Với cái đầu đang cúi xuống, tôi không thể thấy rõ biểu cảm của cậu nhóc. Quần tây đen. Hai dây xà cạp quần và đôi tất dài sọc xanh trắng của nhóc ta nổi bật hơn cả.
Ánh nhìn đăm đăm của cậu bé không nhằm vào tôi, mà xoáy sâu vào những trang giấy trong cuốn sách dày trên vạt áo. Dường như cậu bé đang mải mê việc đọc nó. Tôi quan sát nhóc một lúc, nhưng nhóc không hề chú ý đến sự hiện diện của tôi.
Tôi tiến tới trước mặt cậu bé. Sau khi tôi quỳ một bên gối để cả hai ngang tầm mắt với nhau, cậu nhóc cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Khuôn mặt nhỏ bé ấy nhợt nhạt, và nhìn tôi đầy lo lắng. Tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào như vậy - dường như chút sự sống cuối cùng cũng đã rời khỏi đôi mắt xanh trong ngần ấy.
Tôi chỉ là có một linh cảm, nhưng… cậu bé đang trên bờ vực suy sụp.
Tôi hít một hơi thật sâu để che giấu sự ngạc nhiên tột độ của mình. Rồi tôi đặt tay lên ngực và cười thật tươi.
“Xin chào,” Tôi làm quen với cậu bé.
***
2
***
Tiếng nước chảy xao động. Tình trạng này, tôi không thể chịu nổi việc giữ im lặng nữa.
…Khuôn mặt của bố và mẹ trông như thế nào? Họ bao nhiêu tuổi? Họ có dễ nổi giận không? Ngôi nhà chúng ta đang sống như thế nào? …Mình đang làm gì lúc đó?
Kể cả chi tiết nhỏ nhất thôi cũng có ích. Tôi tuyệt vọng lục tìm trong ký ức bất kể điều gì tôi có thể nhớ, nhưng vô dụng. Tất cả những gì còn lại ở đó là sự trống rỗng và một cảm giác mất mát, như thể tôi đang cố ôm lấy những đám mây trên trời vậy.
Tôi hít thật sâu và nhìn người đối diện. Dáng vẻ thấp bé, với mái tóc vàng bồng bềnh. Đôi mắt xanh. Tôi chìa tay phải ra, cậu ấy cũng đồng thời đưa tay trái lại. Vậy là, rõ ràng, bóng người phản chiếu trong tấm gương trên tường kia chính là tôi.
Tôi thấy nhẹ nhõm rằng mình đang sống, cùng lúc trong lòng cũng dấy lên cảm giác lo âu, liệu con người trong gương kia có thật sự là tôi.
“Allen Llewellyn...”
Tôi lẩm bẩm tên của chính mình. Đó là ký ức duy nhất rõ ràng mà tôi có thể nhớ.
Tôi đã tỉnh dậy trên giường bệnh. Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đó dù có cố đến mấy. Cảnh sát và vị bác sĩ tóc nâu hỏi rất nhiều điều về gia đình tôi, mẹ tôi, bố tôi, nhưng câu hỏi duy nhất tôi có thể trả lời là tên của mình.
Tôi vặn van đóng vòi nước, và tiếng nước chảy ngưng lại sau một tiếng két. Rời phòng vệ sinh, và tôi quyết định quay về vị trí đang ngồi trước đó.
***
Tôi trở về chỗ băng ghế. Vị bác sĩ tóc nâu đã dặn tôi hãy đợi ở đây, vì có ai đó mà anh ấy muốn tôi gặp, nhưng rồi đợi mãi vẫn không thấy anh ta quay lại.
Thậm chí sau khi có một chuyến đi dạo ngắn vào phòng vệ sinh vì tôi đã chán việc ngồi đợi, vẫn không có thêm âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân và hơi thở của mình khi tôi đi dọc theo hành lang. Chắc còn lâu, tôi đoán vậy.
Tôi thả mình lên băng ghế. Thật là thoải mái làm sao. Sau một hồi cảm nhận bằng đôi bàn tay và tận hưởng sự êm ái, tôi nhặt lấy cuốn sách nằm ở cuối dãy ghế.
Nó có bìa màu đỏ và viền xanh lam. Tên tôi được đề ở gáy sách và bị mờ đôi nét, hẳn là tôi đã từng đọc đi đọc lại nó nhiều lần.
Tôi có một cảm giác mãnh liệt rằng mình từng hay đọc sách. Dù thế nào thì, tôi không cần phải lo nghĩ gì khi đọc sách, nên tôi sẽ mở nó ra và đọc khi ở một mình.
Tôi lật mở những trang giấy; cuốn sách viết đầy những mẩu thơ ngắn và những bức tranh minh họa dễ thương. Biết đâu sẽ có gì đó giúp khơi gợi lại ký ức của mình, nghĩ vậy, tôi liền chăm chú đọc.
***
Không biết là tôi đã đọc sách bao lâu rồi. Chợt nhận ra có mội cái bóng đứng trước mặt, tôi lập tức ngẩng đầu lên. Cơ mà cổ tôi bị cứng lại do tư thế cúi đọc quá lâu, nên thực tế hành động có hơi chậm chạp một chút.
Người đó nhìn chằm chằm vào tôi với một đôi mắt đen láy như cẩm thạch; mái tóc rối ít chải chuốt, đen và dài buộc sau gáy. Trên sợi dây chuyền dài đeo trên cổ anh ấy là một cái mề đay màu vàng lấp lánh. Tôi đã không hề chú ý đến anh ấy, và không thể giấu nổi ngạc nhiên bởi sự xuất hiện bất ngờ đó.
“Xin chào.”
Với một lời chào thân thiện, người cứ im lặng đứng trước mặt tôi chứng minh rằng anh ta là một người sống - một người trưởng thành. Rồi tôi để ý đến vị bác sĩ tóc nâu đằng sau, nhìn về phía này đầy quan ngại.
Đầu óc tôi quay mòng mòng, bối rối bởi tình huống hiện tại. Nhận ra điều đó, người nọ cũng thể hiện một biểu cảm lo lắng.
“…Em ổn chứ? Trông em hơi nhợt nhạt đấy,”
“…Em… ổn,” tôi lí nhí trả lời đến mức không chắc là anh ấy có nghe rõ không.
“Vậy à…. Tốt rồi.”
Anh ấy cười, thở phào nhẹ nhõm khi nghe tôi trả lời. Tôi cũng thấy nhẹ nhõm khi biết là anh ấy đã nghe được. Đồng thời, tôi cũng nhận ra nụ cười của anh ta trông rất trẻ con.
“Cậu ta bảo với anh là em bị mất trí nhớ tạm thời. Hẳn là em sợ hãi lắm. Và cũng rất là khó khăn khi phải ở một mình, nhỉ? Có những bạn khác cũng giống em ở chỗ của anh. Em có muốn đến đó sống cùng mọi người không? Chỉ cần em thực sự muốn.”
Một lời mời đột ngột như vậy khiến tôi ngạc nhiên. Một người chỉ vừa mới gặp đã mời tôi đến ở cùng anh ta. Tôi không biết phải trả lời thế nào, cũng như thực sự không thể quyết định được liệu có ổn không khi cứ đơn giản trả lời là có.
Nhận thấy mối băn khoăn của tôi, vị bác sĩ tóc nâu tinh ý giúp anh ta giải thích thêm vài chi-tiết-cần-thiết.
“Anh không nghĩ là sẽ chẳng có gì thú vị khi mà em, chỉ biết quanh quẩn ở cái chỗ buồn tẻ và vô vị này. Anh gọi anh bạn này đến đây, vì nghĩ rằng em sẽ thích nói chuyện với bọn trẻ đồng trang lứa hơn là mấy người lớn như anh. Và đừng đánh giá một cuốn sách qua cái bìa của nó – em có thể tin tưởng anh ta.”
Người nam thanh niên đứng trước mặt tôi liền quay lại và ném một cái liếc kiểu “Ê này, thô lỗ quá đấy,” nhưng khi nhận ra ánh nhìn bối rối của tôi, anh ấy cười ngượng với đôi lông mày díu lại.
Đúng vậy, tôi chẳng có việc gì khác để làm ngoài ngồi trên giường và đọc sách. Ở đây tôi chỉ có thể nói chuyện với những người lớn mà tôi không quen biết, nhưng có vẻ làm quen với đám trẻ nào đó sẽ dễ dàng hơn.
Mặc dù còn vài thắc mắc nữa, tôi vẫn quyết định đến cơ sở của anh ấy. Nụ cười của anh ta liền trông tươi sáng hơn khi nghe tôi đồng ý.
***
Chúng tôi rời khỏi trung tâm thị trấn và lái xe qua khu rừng. Thi thoảng cái xe nảy lên một một chút, với âm thanh của cành lá khô bị nghiền dưới bánh xe. Chiếc xe di chuyển với một tốc độ rất êm.
Sau hơn tầm hai mươi phút lái xe, chúng tôi dừng lại trước một toà nhà cổ cũ kĩ.
“Đến nơi rồi. Xin lỗi vì chuyến đi hơi lâu nhé. Anh không thường xuyên lái xe…” Người thanh niên xin lỗi, gãi đầu ngượng nghịu.
Tôi lắc đầu tỏ ý không sao cả, tháo dây an toàn và xuống xe. Đã là cuối hè, nhưng nhiệt độ có vẻ chẳng giảm mấy. Để tránh cái nắng nóng oi bức, anh ấy và tôi nhanh chóng bước vào ngôi nhà có những bờ tường nâu, và mái lợp màu đen.
Bên trong sạch sẽ hơn nhiều so với vẻ ngoài cũ kĩ.
Nền nhà lát gạch màu tươi sáng, tường trắng, và xà nhà cao.
Thậm chí hành lang còn tương đối rộng rãi nữa.
Khi tôi còn đang ngó nghiêng xung quanh, anh ấy gọi lại “Lối này” và vẫy tay về phía tôi. Tôi tiếp tục đi theo chỉ dẫn của anh ấy.
“Đây là phòng của anh. Anh sẽ thường xuyên có mặt ở đây, trừ những trường hợp đặc biệt.” Anh ấy mở cánh cửa trước mặt chúng tôi và dẫn tôi vào phòng.
Ngay khi bước vào, tôi lập tức chú ý một số lượng lớn sách trên giá và các chồng báo trên sàn nhà. Còn có một đống lộn xộn sách báo nữa ở trên bàn làm việc trong góc.
Anh ấy kéo cái ghế cạnh bàn làm việc và đẩy qua cho tôi. “Đây.”
Tôi ngồi xuống, và nó phát ra tiếng cót két chói tai.
“Đừng lo. Nó khá là cũ, nhưng chân ghế sẽ không rời ra hay gì đó đâu,” anh ấy nói với một nụ cười gượng gạo. …Chắc là vì sắc mặt do dự của tôi.
“Ồ, anh chưa hỏi tên của em…”, anh ấy nói, sau khi yên vị trên một cái ghế khác trông cũng có khá nhiều nhiều vết sờn cũ.
“Ừm, Allen. …Allen Llewellyn,” Tôi trả lời, nói thật chậm rãi để tự nhủ với chính mình.
“Được rồi. Allen. Có một số lời hứa em cần phải giữ khi em sống ở đây. À, nhưng không có gì phức tạp đâu. …Được chứ?”
Tôi gật đầu.
“Cảm ơn em. Thứ nhất, chúng ta có giờ ăn, học, và ngủ cố định. Nhưng tất nhiên, phần còn lại là thời gian tự do. Em có thể ra ngoài xa nhất là khu vườn, và có một cái thứ viện ở tầng hai mà em có thể tùy ý sử dụng.”
“Thư viện…” Vậy là tôi có thể đọc bất kỳ thứ gì tôi muốn? Tôi tò mò không biết có bao nhiêu sách ở đó đây.
“Em cũng có thể mang những cuốn sách về phòng riêng để đọc nữa. Chỉ cần nhớ hãy đi ngủ đúng giờ. N h é?”
Anh ấy cười. …Một lời cảnh báo ngầm, hử.
“Và ngoại trừ sách, không được lấy đồ vật từ phòng lưu trữ hay từ phòng người khác. À, và đừng có làm vỡ cái gì cả. Nếu có, thì nhớ phải báo lại cho anh.”
Tôi tiếp tục gật đầu đồng ý và anh ấy nói tiếp.
“Không được cố gắng mở bất kỳ căn phòng khóa nào. Không đánh các bạn khác. Và nếu em có bất kỳ vấn đề gì hoặc muốn nhờ anh lấy cái gì đó, đừng ngại hỏi. …Vậy đấy. Em làm được không?”
“Được ạ.” Tôi lặng lẽ trả lời.
“Tốt. Anh đã chép hết lại vào tờ ghi chú này đề phòng em quên. Dán nó lên tường trong phòng em, được chứ?”
Anh ấy đưa tôi một tờ giấy ghi lại mọi điều vừa nói với những dòng chữ to, gọn gàng. Bên dưới dòng chữ cuối cùng “Xin hứa” là một hình vẽ của một sinh vật kì lạ, tròn xoe và mềm mại với đôi tai dựng lên được vẽ vụng về.
“A ha ha… Là con thỏ đấy. …Vẽ vời khó thật.”
Sau khi được bảo vậy, tôi nhìn lại sinh vật bí ẩn một lần nữa. Biết được rằng nó là con gì, tôi phải nói là… cũng có nét giống thỏ một tẹo. Nhìn chằm chặp vào nó đủ lâu, tôi có thể tự thuyết phục bản thân rằng nó thực sự là một con thỏ.
…Có lẽ là tôi đã mệt mỏi hơn mình tưởng sau những sự kiện vừa qua.
“Vậy thì về cơ bản đó là cách mà em bắt đầu cuộc sống ở đây. Nếu em thắc mắc bất kỳ chuyện gì, em có thể tới hỏi anh. Thêm vào đó… Đây.”
Ngắt ngang cuộc chiến tư tưởng của tôi với sinh vật bí ẩn trông-giống-thỏ, anh ấy đưa tôi một cuốn sổ nhỏ, có bìa xanh da trời.
“Cuốn sổ ghi chép của riêng em. Anh đưa cho mỗi bạn ở đây một cuốn. Cứ dùng nó theo cách nào em muốn. Cho những lúc buồn hay vui vẻ. Đừng ngại viết vào và đưa nó cho anh xem.”
“…Không nhất thiết phải là viết ạ?”
“Ha ha,” anh ấy cười vụng về. “Ừ, có một bạn chỉ thích vẽ vào đó. Anh thấy cũng ổn thôi.”
“Em hiểu rồi…” Tôi lật qua những trang giấy. Màu trắng nối tiếp nhau, các dòng kẻ thẳng thớm với đường bo viền màu xám.
“Ừm… có vài việc mà em muốn… À, đúng rồi. Tên anh là gì thế?”
Anh ấy có vẻ hơi bối rối. “Ồ, anh chưa giới thiệu bản thân, nhỉ? Thứ lỗi. Em cứ gọi Thầy Giáo là được rồi.”
…Đó là một cái tên à? Nghe như một chức danh thì đúng hơn. Nhưng nếu Thầy Giáo là người lớn duy nhất ở đây, thì tôi nghĩ là sẽ không có vấn đề nhầm lẫn gì đâu.
“Tên anh là tất cả những gì em muốn hỏi à?”
“Không, ừm… Không ạ.” Tôi nhìn về phía cánh cửa đang hé mở. “Thưa Thầy… có ai đó đang đứng ngoài kia nhìn chằm chằm vào chúng ta được một lúc rồi đấy ạ.”
***
Thầy Giáo theo ánh nhìn của tôi, rồi phản ứng như nhận ra được điều gì đó. Anh ấy tiến đến cái cửa và mở hẳn ra. Có bốn đứa trẻ ở đó. Bọn họ đều trạc tuổi tôi.
Cậu bé duy nhất khẽ kêu lên “Ý chết!” và cố chuồn đi ngay lập tức, nhưng Thầy Giáo đã nhanh tay tóm lại được. Còn lại là ba bạn gái.
“Anh đã bảo mấy đứa ở yên trong phòng cho đến khi anh nói chuyện xong cơ mà,” Thầy Giáo thở dài, như thể anh ấy đang kinh ngạc với đám nhóc.
“Càng cấm càng khiến bọn em muốn đến xem hơn… Nhỉ?” Cậu bé tóc bạc hỏi các bạn còn lại, đứng thẳng lưng bướng bỉnh.
Một cô bé với mái tóc bạch kim trả lời. “Đúng thế! Ý tớ là, tất nhiên là chúng mình sẽ tò mò. Thật là vui khi có thêm một bạn mới đến.”
Đằng sau, có cô bé tóc nâu nhìn về phía này một cách rụt rè. Khi tôi nhìn lại, cậu ấy giật mình ngạc nhiên và nấp sau lưng bạn gái tóc đen bên cạnh. Bạn gái ấy liền nhìn chằm chằm lại tôi.
…Tôi không biết là mình đã làm gì có lỗi với các bạn ấy. Tôi bắt đầu thấy lo lắng về tương lai trong những ngày tới sống ở đây.
Thầy Giáo vỗ tay để tập trung sự chú ý của chúng tôi.
“Rất tốt. Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, thế hay là các em giới thiệu bản thân với Allen ở đây trong lúc đợi nhé?”
“Trời ạ, nghe phiền phức thế,” cậu bé tóc bạc bĩu môi.
“Em là đứa trẻ lớn nhất ở đây, em biết đấy. Em là anh lớn của Allen, và cả ba bạn kia là các chị lớn. Vậy nên anh sẽ để bạn mới đến này lại cho các em chăm sóc nhé,” Thầy Giáo nói với cậu bé cùng một nụ cười. Cậu ấy trông có vẻ thỏa mãn và đắc ý. …Tôi thấy cậu ta thật là dễ đối phó mà.
“Anh sẽ gọi các em khi bữa tối sẵn sàng,” Thầy Giáo nói, và rời khỏi căn phòng.
Đám nhóc còn lại và tôi cùng ngồi trên sàn nhà ở giữa căn phòng. Cả bốn ngồi quanh tôi, ngắm thật kĩ khuôn mặt tôi, kéo cổ tay áo của tôi. Tôi để các bạn ấy táy máy cho thỏa trí tò mò mà không kháng cự.
“À ha, tớ chưa giới thiệu bản thân. Ừm, cậu là Allen, nhỉ?”
Bắt đầu với một câu hỏi bất ngờ, tôi quay về phía giọng nói phát ra. Là cậu bé tóc bạc nổi bật nhất đám lúc nãy. Cậu ấy đội một cái mũ len màu đen, có một chuỗi dây bạc nhỏ trang trí trên mũ. Dưới mái tóc bạc bù xù là đôi mắt màu vàng lục tinh nghịch lúc nào cũng như đang âm mưu chuyện gì đó. Cậu ấy mặc một bộ quần áo màu xanh lục thẫm với những đường sọc bạc.
“Ừ, đúng vậy. Tớ là Allen.”
“Được rồi! Tớ là Marcus. Rất vui được gặp cậu, Allen!”
“…K-Không. Ừm… Allen à. Bạn này tên là Joshua.”
Cô bé nấp sau bạn nữ tóc đen phá ngang “Marcus” khi cậu ta đang chìa tay ra để bắt tay với tôi. Mái tóc nâu thắt bím hai bên trước ngực bằng một đôi kẹp nơ. Áo choàng chui đầu màu đỏ cùng bộ với một cái váy phồng, bên ngoài là một cái tạp dề trắng với diềm xếp nếp. Vẻ ngoài của cô bạn này khiến người ta liên tưởng đến câu chuyện cổ tích Cô Bé Quàng Khăn Đỏ.
“Cái quái gì thế! Chelsy, cậu để lộ sớm quá rồi đó. Lắm lúc cậu nghiêm túc quá đáng luôn. Ờ, cái đấy gọi là gì nhở… À ừ, cậu nên nguội lại đi!”
Joshua cù tai cô bé tên Chelsy. Cô bé liền kêu lên một tiếng – chắc là bị nhột – và rồi hai má ửng đỏ, cậu ấy lại nấp kĩ hơn sau lưng cô bạn tóc đen.
“Ồ, cậu chưa tự giới thiệu với Allen đấy. À, ừ, bạn váy đỏ này là Chelsy. Cậu ta siiiêu nhát luôn. Lúc nào cũng nấp sau lưng người ta, đấy!”
Có nhút nhát hay không, nói vậy với con gái thì thật chả có ý tứ gì cả… Tôi quay sang Chelsy. Trong khi đang băn khoăn liệu cậu ấy có ổn không, hai bàn tay tôi liền bị ai đó nắm chặt.
“Ừm, Allen! Tớ là Allen! A, à, không phải! Ừm, Allen!”
“Oái… Ch-chờ đã nào… Bình tĩnh, nào…” Nhưng cậu ấy bắt đầu lắc cánh tay lên xuống liên hồi, như thể đang cố lờ đi mọi lời nói của tôi.
Cô bé có một mái tóc bạch kim bồng bềnh, với một lọn tóc tía và đôi mắt cùng màu, nhưng nhạt hơn. Một cái mũ nhỏ bằng vải màu đen được trang trí bằng hoa tím – cũng bằng vải – nằm ngay ngắn trên đầu cậu ấy. Vì cô bạn lắc tay liên hồi nên hơi khó xác định, nhưng cái thứ đang vung vẩy kia chắc hẳn là nơ xếp nếp. Còn lại, tất cả những gì nổi bật trong tầm nhìn rung lắc của tôi là bộ váy áo kẻ carô.
“A, xin lỗi! Tớ vui quá, tớ thấy rất là phấn khích ấy. Ừm… Tên tớ là Letty! Còn có một anh tên là Rick nữa nhưng mà anh ấy đang ngủ rồi nên cậu chưa thể gặp được anh ấy đâu. Khi nào anh ấy dậy rồi mình sẽ nhắc anh tới chào cậu nhé Allen!”
Sau khi kết thúc màn chào hỏi liên thanh như máy khâu, đôi tay lắc lên xuống liên hồi của Letty cuối cùng cũng dừng lại. Trong khi cậu ấy chẳng có vẻ tốn chút mồ hôi nào thì tôi lại phải khó khăn lấy lại nhịp thở. Cả hai cánh tay tôi tê dại. …Sức khỏe mình yếu đuối đến vậy à?
Thấy tôi có vẻ không ổn, Letty lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?”. Không, đấy không phải là vấn đề… Nhưng tôi còn không đủ sức để nói ra điều đó nữa.
Tôi nhìn quanh để tìm kiếm sự trợ giúp, và bắt gặp ánh mắt với một cô bé. Mái tóc đen, suôn dài. Băng đô trên đỉnh đầu với bèo nhún màu đỏ rượu. Bộ váy liền màu đen kiểu cách. Nhưng hơn hết là, ánh nhìn sắc lẹm trong đôi mắt đỏ ngọc kia khiến tôi có chút sợ hãi.
Tôi nhận ra là mình vẫn chưa biết tên cậu ấy. Do đó tôi ngỏ ý muốn bắt chuyện, nhưng lại do dự. Mà nhắc đến việc đó, cậu ấy chưa hề nói một câu nào từ nãy đến giờ. Và dường như đôi mắt đó cứ lườm mình mãi… Chắc là cậu ta không ưa tôi rồi.
Nhận ra hoàn cảnh khó xử ấy, Joshua vỗ vào lưng tôi.
“À, bạn ấy kiệm lời lắm. Nhất là khoản giới thiệu làm quen – thậm chí tớ còn không cạy được một chữ nào luôn. Mà cũng chả sao cả! Nhỉ?”
Cậu ta an ủi tôi. Trong khi đó, biểu cảm lạnh lùng của cô bạn vẫn không hề thay đổi. Có thể là cậu ấy không giỏi trong việc biểu đạt cảm xúc chăng... Vậy thì tôi cứ hỏi Joshua là được.
“…Tên bạn ấy là gì thế?”
“A, tên bạn ấy là S-”
“...Stella.”
Tôi quay về phía giọng nói một cách ngạc nhiên. Nguồn gốc giọng nói ấy là từ cô bé… Stella, chính cậu ấy.
“Ờm… Stella, cậu vừa nói đấy à?”, Joshua rụt rè dò hỏi, nhưng Stella lờ đi, và thay vì trả lời cậu ấy chỉ thốt lên,
“...Lạ thật.”
Và rồi lại hoàn toàn im lặng.
Joshua gãi cổ khó hiểu, nhưng rồi cậu bỏ cuộc, gập hai cánh tay lên và hào hứng nhìn tôi.
“Mà, sao cũng được. Chắc là cậu vẫn chưa biết hết về, như là, tất cả mọi thứ ở đây nhở?”
Tôi lắc đầu.
“Được rồi. Tớ sẽ chỉ cho cậu những chỗ được tới và những chỗ thì không, nhá. Đầu tiên là…”
Joshua ra hiệu cho tôi đi theo, dẫn tôi thăm thú khắp nơi quanh cơ sở. Sau khi chuyến tham quan nhỏ kết thúc, cũng là lúc Thầy Giáo quay lại đón, và chúng tôi hướng đến phòng ăn dùng bữa tối.
***
Vài tháng đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu chuyển tới sống cùng Thầy Giáo và các bạn. Trong khoảng thời gian qua chúng tôi trò chuyện và chơi đùa cùng nhau, tôi dần hiểu biết rõ hơn về họ.
Letty là một cô bé năng nổ. Thế nên, đôi lúc sự dư thừa năng lượng của cậu ấy sẽ quay bạn như chong chóng. Còn về người anh mà Letty nhắc đến trong lần đầu làm quen, Rick, tôi đã được gặp trong một tối đến thư viện mượn sách. Mái tóc dài trắng điểm vệt đỏ của anh ấy trông rất giống của Letty, nhưng được buộc gọn sau gáy, và anh ấy mặc quần cạp đính nơ. Anh ấy như thể một hình ảnh sao chép y xì đúc của Letty vậy; tôi đoán rằng hai anh em họ có thể là một cặp sinh đôi.
Chúng tôi không giao tiếp với nhau nhiều buổi tối hôm đó, nhưng tính cách của anh ấy dường như trái ngược hẳn với Letty: điềm đạm, bình tĩnh, và một khuôn mặt với biểu cảm hiếm khi thay đổi quá nhiều. Khi tôi đi tìm anh ấy ngày hôm sau để được trò chuyện nhiều hơn, nhưng tôi không thể tìm thấy anh ta ở đâu cả. Tất cả những gì Letty nói với tôi là anh ấy đã “đi ngủ rồi”. Sau đó thì tôi đã chạm mặt nhiều hơn với Rick trong giờ giải lao buổi tối và cuộc nói chuyện cũng dài hơn, nhưng tôi vẫn không hiểu được những gì Letty đã nói.
Chelsy thì nói theo một cách nào đó, khá là nhút nhát, nhưng cũng rất tốt bụng, luôn lo lắng cho mọi người xung quanh. Có vẻ là Chelsy thạo việc gấp quần áo và lau dọn hơn Thầy Giáo. Cậu ấy không phải là kiểu luôn hoạt bát chạy nhảy chơi đùa, nên tôi thường thấy Chelsy chỉ ra ngoài cơ sở với mục đích duy nhất là tưới cây trong vườn.
Cậu ấy giữ một số lượng gấu bông đáng lo ngại trong phòng của mình, và tôi suýt bật ngửa khi lần đầu tiên đến chơi. Nhưng mà con gái thường thích thú bông mà, nên chắc là có thể giải thích với trường hợp của Chelsy như vậy.
Joshua là một cậu bé nghịch ngợm. Cậu ấy thường bắt ếch và bọ trong vườn và đưa chúng cho Thầy Giáo và những đứa trẻ khác, hoặc tệ hơn là dọa người khác giật mình bằng cách lặng lẽ đặt chúng lên vai. Cậu ấy đã làm điều đó với tôi nhiều lần. Mặc cho vẻ ngoài tinh nghịch của mình, Joshua luôn giặt quần áo nếu chúng bị bẩn, và cất gọn gàng đồ chơi khi chơi xong. Đáng ngạc nhiên là cậu ta thực sự nghiêm túc về mặt đó.
Joshua cũng nói rất nhiều, và thật khó để đoán liệu những điều cậu ấy nói có đúng hay không. Vì Joshua và Rick là những cậu bé duy nhất và hiếm khi tôi gặp được Rick, nên tôi thường đi chơi với Joshua mỗi khi tôi không đọc sách.
Stella vẫn luôn là một cô bạn bí ẩn. Cậu ấy sẽ trả lời nếu bạn hỏi cậu ấy điều gì đó, nhưng ngoài ra thì không bao giờ nói nhiều hơn thế, và hoàn toàn không bao giờ tự mình bắt chuyện.
Mặc dù, mỗi lần chúng tôi lướt qua nhau, dường như cậu ấy đang lườm tôi. ... Chắc chắn là tôi bị ghét rồi. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy Stella ấy chơi đàn dương cầm trong phòng. Một lần, tôi áp tai vào cửa phòng để nghe rõ hơn, nhưng đã bị cậu ấy phát hiện ra và tặng cho một cái lườm sáng chói hơn bao giờ hết.
Thầy Giáo thì dường như thiếu một cái gì đó, và như kiểu... khó để có thể coi anh ấy là một người lớn đáng tin cậy. Nhưng Thầy Giáo rất lịch sự với chúng tôi, và anh ấy luôn chăm sóc chúng tôi cẩn thận. Theo như lời của bác sĩ Cliff, người thi thoảng lại ghé thăm, thì anh ta được cho là một người rất thông minh, nhưng thật khó để thấy điều đó khi anh bị Joshua chơi khăm hoặc bị Letty kéo đi khắp nơi. Còn nữa, các tài liệu và giấy tờ trong phòng của Thầy Giáo dường như rất phức tạp. ... Hình như anh ấy đang nghiên cứu thứ gì đó thì phải?
Một khi Thầy Giáo đang tập trung suy nghĩ thì thật khó để khiến anh ấy chú ý đến ai khác. Joshua đã mách tôi một mẹo “Cứ thọc vào sườn anh ấy là được!” rồi làm mẫu cho tôi xem, và kết quả thật đáng kinh ngạc. Vì vậy, điểm yếu: sườn.
“...Úi! Mình lỡ viết vụ đó ra rồi...”
Tôi chỉ đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình, nhưng tôi đã vô tình viết tất cả những gì bật ra khỏi đầu vào cuốn sổ trước mặt tôi. Cuốn sổ tay màu xanh da trời mà tôi đã từng được Thầy Giáo đưa vào ngày đầu tiên. Tôi được bảo rằng có thể viết bất cứ điều gì, nhưng tôi lại viết mấy thứ chẳng ra gì cả.
Không có tiến triển gì về ký ức của tôi. Nhưng suốt thời gian qua, tôi cảm thấy như mình đang thiếu thứ gì đó. Như thể tôi đã quên mất điều gì đó rất quan trọng ... Nhưng vì tôi không thể nhớ, nó chỉ ẩn hiện một cách mờ nhạt. Và thế là một mùa nữa trôi qua.
“...Đến giờ đi ngủ rồi.”
Vẫn còn một lúc nữa cho đến giờ đi ngủ chính thức, nhưng tôi đã thay đồ ngủ vào và chìm nghỉm trên đệm giường. Chiếc gối bông mềm và chăn có một mùi hương hoài cổ nào đó. Có phải cái chăn ở nhà tôi cũng như thế này không? Lại thế nữa rồi. Mỗi lần tôi có những suy nghĩ như vậy, đầu tôi hơi đau và kèm theo một cảm giác vô cùng trống rỗng. Thật, trống rỗng...
Có lẽ tôi sẽ vĩnh viễn trống rỗng như vậy...
Để né tránh cơn đau đầu mỗi lúc một nhức nhối... tôi dần dần chìm vào giấc ngủ sâu thẳm.
***
“...Tớ biết điều mà cậu mong mỏi được biết đó.” “...Thật sao?”
“Ừ, nhưng cũng có vài người khác biết nữa.”
Một giọng nói lạ lẫm. Tầm nhìn của tôi tối đen, tôi không thể thấy gì cả - nhưng chắc chắn có ai đó.
“Là ai mới được chứ?”
“Chà, thế có bao nhiêu dạng sống đang tồn tại trên thế giới nào?”
“...Cậu là ai?”
“Đó không phải là điều cậu muốn biết, phải chứ?”
Giọng nói của cô ấy. Chúng tôi đã không có nhiều cuộc trò chuyện nhiều với nhau lắm.
“Tớ sẽ cho cậu gợi ý. ...Cậu sẽ phải tự mình nhớ ra câu trả lời.”
Nhớ. Tôi có thể nhớ lại không? ...Chắc chắn không. Tôi không thể nhớ gì cả.
“...Ôi. Tay cậu đang run lên kìa.”
Tôi cảm thấy một hơi ấm truyền đến nơi bàn tay vốn lạnh lẽo của tôi. Cô gái ấy nắm chặt tay tôi bằng cả đôi bàn tay mình.
“Nào nào, nào nào, đây, đây... Ổn rồi.”
Hơi ấm ấy dịu dàng đón lấy những áp lực đang tuôn trào từ tay tôi. Cơn run đã dừng lại.
“Đừng lo. Rồi cậu sẽ nhớ ra tất cả thôi. Không cần phải vội. Chúng không hề biến mất – chúng chỉ bị tước đi thôi. ...Vẫn còn XXXX đọng lại trong cậu.”
“XXXX...?
Tôi lặp lại con chữ mà cô ấy đã nói. Nhưng từ ngữ ấy lại trở nên mờ ảo, như thể bị rè đi. Nhưng tôi biết. Tôi biết từ đó... nó có tồn tại sao?
...Chỉ bị tước đi thôi?
“Đó chính là...”
***
Bam!
Với một âm thanh trầm đục, cơn đau lan thấu cơ thể tôi. Có vẻ như tôi vừa bị ngã khỏi giường. Tôi loay hoay ngồi dậy và gãi cái đầu vẫn còn đang lơ mơ.
“XXXX...”
Y như trong mơ vậy, từ ngữ ấy không cách nào rõ ràng được. Mỗi khi thốt nó ra, cơn đau đầu lập tức kéo đến và đẩy tôi ngã sụp xuống giường. Có cảm tưởng như mình đang ở ranh giới giữa mơ và thực vậy.
Tôi đã nằm mơ. Giấc mơ về một ai đó đang trò chuyện với tôi và an ủi tôi. Cô gái ấy là ai? Dường như cô ấy đã nắm tay tôi. Tôi vô thức sờ vào tay mình, chúng vẫn còn vương lại hơi ấm. ... Không, không chỉ bàn tay. Cả cơ thể tôi đều cảm nhận được hơi ấm và có chút uể oải ấy.
“...hắt xì!”
Đầu tôi còn quay cuồng hơn trước nữa. Tôi cố nhấc cơ thể mình lên, nhưng chẳng còn chút sức lực nào cả, và lại đổ sập xuống giường.
Trong khi lo lắng không biết phải làm gì, tôi lại tiếp tục ngủ.