Đột nhiên vào một ngày nọ, Mary Albert nhớ lại mọi thứ.
Giữa buổi khai giảng, hiệu trưởng vừa kết thúc bài diễn văn của mình và cúi đầu, ánh nắng phản chiếu trên cái đầu hói của ông hệt một chiếc gương.
Ngay lúc đó cô nhận ra mình đang ở trong thế giới của ‘Otome game’ mà cô chơi ở kiếp trước. Nó đến rất đột ngột, và luồng thông tin tràn vào não cô như một cơn lũ.
Nội dung của game đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn.
Alicia là một học sinh mới chuyển vào học viện St. Karelia, một ngôi trường quý tộc. Trong suốt khoảng thời gian học ở đây, cô đã gặp được nhiều anh chàng đẹp trai và rơi vào tình yêu với...bla bla bla.
Tất nhiên những mục tiêu chinh phục đều là zai đẹp chất lượng cao, vì chủ đề chính của game là “Tình yêu vượt giai cấp”, nên tất nhiên tất cả bọn họ đều thuộc những gia tộc có địa vị cao. Sau này, danh tính thật của Alicia mới được hé lộ, cô là một công chúa thất lạc và câu chuyện có vay mượn vài tình tiết từ ‘cô bé lọ lem’.
---Một khuôn mẫu cổ điển, nhà phát hành đã chọn tuyến an toàn và dễ bán nhằm tăng doanh thu.
Ngoài việc nhai lại mô típ hoàng tộc, thì hệ thống minh họa được làm rất tốt, theo cô nhớ lại thì ngay cả bản ‘fan made’ của game và cả hậu bản chính đã đem về doanh thu gấp đôi cho nhà phát hành vào ngày ra mắt.
Tiện thể thì cô, tức Mary Albert là một nhân vật phản diện. Gia tộc của cô có quyền lực lớn thứ hai đất nước, chỉ đứng sau hoàng tộc. Cô là một đứa con gái tệ hại, kiêu ngạo và mục tới tận lõi. Mary luôn chớp lấy mọi thời cơ để bắt nạt nữ chính, cô thuộc kiểu ‘nữ nhân vật phản diện điển hình’
Theo cốt truyện game thì khi nữ chính Alicia được cứu bởi anh hùng, gia tộc cô phải đối mặt với sự diệt vong như là hậu quả từ những hành động của cô….không nghi ngờ gì nữa, đó là kết thúc cực kỳ đáng thương cho Mary trong game.
‘Route sự sụp đổ của nữ phản diện’ - còn khiến game thủ phải thốt lên rằng ‘đáng đời chưa con’.
Với lượng ký ức tràn vào như một cơn bão, đầu Mary xoay mòng mòng trong hỗn loạn.
Bài diễn văn của hiệu trưởng lọt từ tai này sang tai kia rồi bay mất.
Không nghi ngờ gì nữa, mình chính là ‘nữ phản diện’ trong cái game đó.
Được trời ban cho vẻ đẹp tuyệt sắc cùng với mái tóc xoăn màu bạc, cô là một nàng tiểu thư ích kỷ.
Tóc cô như kiểu ‘dù có muốn nó thẳng tới nhường nào thì khi thợ làm tóc vừa bỏ tay ra thì ‘bùm’ nó xoăn lại như cũ’.
Nó làm tổn thương danh dự của những thợ làm tóc đó nhiều đến nỗi có lần họ đã từng muốn dùng kéo cắt phắt cái mớ tóc quăng đó đi.
“Nghĩ lại thì thấy mệt thật, hơn nữa dù mình chỉ nghiêng người một tí thì hai lọn tóc quăn đó sẽ lắc tứ tung, thật sự rất bực mình.”
“Tất cả những thứ này đều là do sức mạnh hạn chế của game, để khiến ‘mình’ trở thành một nữ phản diện cần phải có một lý do đủ hợp lý để mình công nhận…đúng là có nhiều chỗ khiến mình cáu thật.”
Đầu tiên là mái tóc ‘mũi khoan’ tự nhiên này, thứ đã trở thành biểu tượng của Mary cho tới cuối game.
Nếu cứ tiếp tục như thế này thì trăm phần trăm cô sẽ dính ‘bad end’. Nhưng nếu cô chuyển thành vai ‘người đẹp lôi cuốn’ thì cũng khó mà thoát khỏi vòng quay của số phận.
Vì thế con đường duy nhất cô có thể chọn là vào vai phản diện, chậm rãi chờ đợi kết thúc đã định trước….
“Nếu vậy thì tốt nhất ta nên chọn cái end ‘mất nhà ra đường ngủ’!”
“Sao cô lại đưa ra cái kết luận đó được vậy!?”
Cô phát biểu không chút do dự, kết quả là người hầu của cô, Addie, đã biến thành vai ‘tsukomi’.
Addie là một chàng trai mang màu tóc và mắt màu hổ phách, dáng cao cùng một giọng nói khá khỏe khoắn, mang tới ấn tượng về một quý ông nam tính. Tuy nhiên chất giọng nam tính đó đã bị cái thở dài vì ngạc nhiên lấn mất.
Gia đình anh đã phục vụ nhà Albert từ nhiều đời, và dù anh lớn hơn Mary đến 5 tuổi, thì theo luật anh vẫn không được phép học tại trường St.Karelia.
Nhưng nhờ mệnh lệnh của Mary, anh mới được mặc đồng phục đứng đây.
“Hãy chuyển vào trường và tôn sùng ta đi?”
Cô đã tuyên bố như vậy, Mary đã dùng quyền lực của mình để nhà trường phải đưa ra một ngoại lệ. Cô muốn biến anh trở thành hầu cận của cô ở trường.
Chỉ chừng đó thôi cũng đủ chứng tỏ ảnh hưởng của nhà Albert.
Trong khu vực nhà ăn chỉ có hai người, cả Mary và Addie đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Chủ đề họ đang bàn luận là những ký ức mà Mary vừa nhớ lại vài giờ trước.
“Dù sao thì Ojou-sama, việc thế giới này là thế giới trong otome-game mà cô chơi ở tiền kiếp….”
“Gì vậy Addie, một tên hầu như ngươi cũng dám nghi ngờ ta à…?”
“Vâng, tôi không thể nào tin vào điều đó được.”
“Quả quyết ngay và luôn, huh…mà cũng không sao, ngươi không tin cũng chẳng sao. Tuy nhiên, đúng là thế giới này giống hệt thế giới của otome-game.”
Dưới áp lực từ ánh mắt nghiêm túc của Mary, Addie đành phải gật đầu.
Tuy Addie đã tạm tin vào những gì cô chủ mình nói, vẫn còn một câu hỏi quan trọng chưa được trả lời.
Bỏ qua chuyện thế giới này có phải là thế giới trong một otome-game hay không……..
“Giả sử nếu những gì Ojou-sama nói là thật, vậy nếu đã biết hậu quả của những hành động mình làm thì sao cô vẫn nhất quyết chọn vai phản diện?”
“Ờ, đó mới là vấn đề chính. Với Mary, con gái thứ hai nhà Albert, kết cục của cô ta đã được định trước rồi phải không? Thế thì tại sao ta lại do dự mà không nhảy luôn xuống vực chứ!”
“.........Err, tôi cạn lời rồi. Vậy nếu thế giới này là một trò chơi, thì nó thuộc thể loại nào vậy?”
Khi Addie hỏi về tên tựa game, Mary vắt óc nhớ lại.
Tên nó là gì nhỉ? Hình như mấy chữ đầu là ‘Dora-gaku’, còn tên chính thức là…
“Ah ta nhớ rồi! Tên nó là ‘Doki-doki Love Gakuen ~ Koisuru Otome to Omoide no Ouji!” (Trans: Tên tiếng việt của nó là: Học viện tình yêu Doki Doki ~ Thiếu nữ đang yêu và chàng Hoàng Tử trong mộng.)
“Uwaa, tên sến vãi...đứa nào nghĩ ra cái tên đó vậy?”
“Ít ra nó còn đỡ hơn cuốn ‘Ngực khủng 2, giờ học riêng với cô giáo ‘dam dang’ của ngươi.”
“Tiểu thư!! Sao cô lại biết tên cuốn ‘kinh thánh’ tôi mua! Làm ơn đừng tự tiện vào phòng người khác ạ!”
“Ai thèm vào phòng ngươi?! Ngươi mới là người để nhầm nó trong đống sách ngươi trả ta nhé!”
“Chị đại cho em xin lỗi~”
“Lúc đó ta vừa thưởng thức ly trà đen vừa cầm một cuốn sách trên tay, không may là ta chọn trúng cuốn đó, ta đã nảy dựng lên vì sốc trước khi lỡ tay làm đổ ly trà và làm ướt váy. Ngươi có biết ta đã phải chịu đựng thế nào không! Trả lại giờ trà chiều cho ta!”
“Tôi thành thật xin lỗi!”
Hai người cãi nhau cho tới khi hết hơi.
Sau khi hít một hơi, cả hai nhanh chóng đồng ý quay lại chủ đề vừa nãy.
“Vậy theo kịch bản game thì cô chủ sẽ vào vai một nhân phản diện, đúng không?”
“Đúng vậy. Bắt nạt nữ chính và tiến thẳng tới ‘bad end’.”
“Sao cô lại hăm hở dữ vậy...hah, thôi được, vậy tôi sẽ theo cô tới cùng.”
Addie thờ dài rồi đứng dậy.
Thấy thế, Mary cũng đứng dậy theo, sự kiên định của cô như một thanh gươm được tuốt khỏi vỏ.
“Nào, hãy cùng nhau tiến thẳng tới bad end! Kẻ cười vào phút chót sẽ là chụy!”
Chiến đấu! Cô nói một cách khí thế, Addie cạn lời anh chỉ có thể đưa hai tay đầu hàng một cách mỏi mệt.
(Trans: Hình 2 đứa nó đây)