Trans: Angharad
-------------------------------------------------------
Thái dương đã lên cao quá đầu.
Màn sương chướng khí dày cộm đã tan đi, trả lại cho bầu trời một màu xanh trong vắt.
Gió lướt hiu hiu giữa không trung, cơ man những rặng mây khổng lồ trôi lững lờ trên đầu và ánh nắng chói chang lan tỏa khắp mảnh đất.
Bò từ dưới địa đạo lên và lết được đến quảng trường thị trấn xong, Camilla với đôi chân rã rời uể oải ngồi thụp xuống.
Trong tầm mắt cô là thị trấn hoang tàn và những con đường lộn xộn của Einst. Cô gái thấy hơn nửa số nhà bị sập và những con đường vốn ngay hàng thẳng lối nay chằng chịt vết nứt gãy. Vài chỗ còn vỡ nát hoàn toàn. Chướng khí không phun ra mù mịt như trước song vẫn đang lượn lờ bốc lên từ những khe nứt trên mặt đất.
Rất nhiều người ở quảng trường lẫn quanh các cung đường đang ra sức đào bới đống đổ nát hòng tìm người sống sót bị mắc kẹt. Khắp quảng trường toàn là tiếng quát gọi và từng tốp người lăng xăng chạy tới chạy lui. Nhóm người thoát ra khỏi lòng đất với cô cũng đang ở đây. Lúc thấy Camilla là người cuối cùng ra khỏi chốn quái quỷ đó, tất cả đều reo hò nhiệt liệt.
“Camilla, nàng có sao không?”
Alois vội vàng chạy đến bên Camilla đang ngồi nghỉ lấy hơi. Y đã giao Frida cho một bác sĩ túc trực gần đó. Camilla thấy cô gái đang nằm cách đó không xa và đang được mọi người vây quanh.
“Tôi....Tôi ổn.”
Camilla chống tay muốn đứng dậy, ấy vậy mà cơ bắp cô chẳng còn tí sức lực nào nữa. Cô đành bật cười tự giễu trước ánh mắt lo lắng của Alois.
“N.... Nói ra thì đáng xấu hổ thật, nhưng e là do thả lỏng đột ngột quá nên hông tôi tê dại mất rồi.”
“Nàng không việc gì phải xấu hổ cả.”
Alois mỉm cười dịu dàng chìa tay ra với cô gái đang mỏi mệt ngồi trên nền đất.
“Hôm nay nàng đã cho mọi người thấy mình dũng cảm và tuyệt vời đến nhường nào đó.”
Camilla cứng họng trước lời khen chân thành của người nọ. Tâm trạng thiếu nữ xen lẫn sự ngượng ngùng và bối rối. Cô hơi vui vui khi được khen, có điều những cảm xúc trên đang hòa vào tâm trạng vừa được thả lỏng sau một khoảng thời gian căng hơn dây đàn, và thứ gì đó từ từ dâng đầy trong hốc mắt thiếu nữ.
Camilla vội vàng cúi xuống, mi mắt chớp liên tục hòng ngăn thứ lấp lánh kia trào ra khỏi mắt mình.
“Sao vậy Camilla?” Câu thắc mắc của Alois chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa tâm trạng Camilla.
“Không có gì. Do tôi hơi choáng váng thôi.”
Camilla nắm lấy bàn tay vẫn đang chìa ra của Alois.
Thiếu nữ ngấng lên nhìn khuôn mặt cóc ghẻ chi chít sẹo rỗ của vị Lãnh chúa. Nước da anh chàng trông gớm hơn mọi khi do chướng khí dày đặc, da dẻ sưng lên khiến mắt phải híp lại che khuất một nửa đôi mắt đỏ rực.
––––Bực bội quá.
Bực lắm ý, nhưng giờ đây Camilla phải mắt nhắm mắt mở cho qua vấn đề này.
Thời điểm trận động đất xảy ra cô ấy đã nghe theo chỉ dẫn của Alois là khuyên mọi người trên phố di tản vào rừng.
Lúc bọn họ kẹt dưới lòng đất, cô kiên quyết bảo Nicole phải đi theo hướng phát ra năng lượng ma thuật của Alois.
Chẳng biết từ bao giờ Camilla đã đặt niềm tin vào Ngài Lãnh chúa.
––––....Nhưng, anh ta chỉ là con cóc đội lốt người thôi! Còn lâu y mới đủ tiêu chuẩn hôn mình!
Camilla xua đuổi những suy nghĩ đang nhen nhóm trong tim ấy khi đang được Alois kéo dậy. Chặng đường trở thành người đàn ông hợp gu Camilla của vị Lãnh chúa còn dài lắm. Camilla muốn một nam nhân đẹp trai, mảnh khảnh có cơ bắp, một người đủ khả năng làm chỗ dựa cho cô. Dung nhan Alois chưa đủ gọi là đẹp do y chẳng bao giờ nghĩ đến tạo kiểu cho tóc hay chọn trang phục tử tế. Tay lẫn ngực thì chảy xệ những mỡ là mỡ.
Tuy nhiên lúc đứng đối diện anh ta rồi Camilla mới nhận ra có điểm kì lạ.
Đôi vai rộng tôn lên ngoại hình cao to của y. Alois vẫn mập hơn người thường nhiều. Thế nhưng nhìn phong cảnh sau lưng anh ta dường như đang mở rộng ra hơn thì phải. Chính xác hơn là bầu trời xanh trải dài sau lưng Alois trông có vẻ thênh thang hơn mọi khi.
“.....Ngài Alois, chẳng lẽ Ngài, thật sự ốm bớt ư?”
Camilla chớp chớp mắt rồi ngạc nhiên kêu lên, Alois cũng hoang mang ra mặt. Lãnh chúa nhìn trân trối về phía Camilla một hồi rồi thở phào một hơi rõ dài, tỏ ý yên tâm.
“Đến tận bây giờ nàng mới nhận ra sao?”
Một câu trả lời nghe ngứa gan chẳng kém.
---------------0--------------
Hai chân Camilla vừa đứng vững lại được thì bỗng nhiên có người tập tễnh bước tới gần cô.
Nhìn về phía trước xem là ai thì cô gái thấy đó là Martha, kẻ đồng dạng kiệt sức sau khi ra được khỏi địa đạo giống như Camilla. Bà ta là một trong những con người có tầm ảnh hưởng nhất của thị trấn nên dĩ nhiên được chăm sóc tận tình. Người dân xúm xít lại cho bà uống nước và lau đi bụi bẩn trên người bà. Và nghỉ ngơi hồi sức xong thì Martha được dẫn đến nơi an toàn hơn.
Nhưng giờ đây y lại đẩy người đang đỡ mình ra, bàn tay chống gậy run run tiến về phía Camilla.
Dừng ngay trươc mặt cô gái, bà lão nhìn vào mặt cô.
“.....Có gì không?”
Trước ánh mắt nghiêm khắc ấy, Camilla hằm hằm trừng lại. Muốn cãi vả thì ta đây chiều tất.
Về phần Martha thì lẳng lặng nhìn cô gái. Xoáy sâu vào đôi mắt của người nọ hồi lâu xong, bà lão thụp xuống như là đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng trong mình. Camilla hoảng sợ giật lùi một bước khi thấy y ném gậy chống chân trong tay đi và quỳ gối xuống.
“S-Sao vậy-?!”
“.......Tiểu thư Camilla.”
“Hả?”
Nghe bà lão khàn khàn cất giọng, Camilla chỉ biết ngơ ngác đáp lại. Chắc chắn tai cô đang rất minh mẫn. Chắc chắn cô nghe rõ được cụm từ ấy. [note52291]
“Hôm nay tôi đã biết được con người thật của cô thế nào.”
Dân chúng đứng gần Martha trợn tròn mắt nghe y run run nói, đầu bà lão giữ tư thế cúi gằm. Mọi ánh mắt trên quảng trường thị trấn đổ dồn vào cảnh tượng này với Camilla là tâm điểm sự kiện.
“Không chỉ cứu tôi mà rất nhiều người dân giữ được mạng là nhờ cô. Thị trấn Einst đời đời kiếp kiếp khắc ghi ơn nghĩa ấy.”
Đây không phải là tông giọng máy móc vô cảm thường ngày của Martha. Những tâm tư bị vùi lấp bao lâu nay đang ào ạt tuôn ra ngoài sau tiếng thở hổn hển nọ. Camilla không biết bà ta đang nói với thái độ gì, vui mừng hay buồn bã, nhưng âm điệu của bà ta đang chan chứa cảm xúc trong đó.
“Mong cô tha thứ cho những hành động bất kính của chúng tôi từ trước đến giờ. Với những gì đã làm thì cô xứng đáng là cứu tinh của thị trấn này.”
Giữa đám đông đang vây xem có kha khá người từng đi dưới địa đạo với Camilla. Hầu gái Irma, hai người hầu nam, có cả vài phụ nữ cùng con của họ. Bọn họ đang khóc. Đang cười. Đang sống. Đang reo hò tạ ơn. Có người khác mất đi thân nhân và đang chìm trong u sầu.
Trong thị trấn đổ nát này, dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, cuối cùng Camilla đã thấy được những cảm xúc nguyên thủy biểu lộ trên khuôn mặt của những kẻ xưa kia bị Camilla lầm tưởng là những chiếc mặt nạ.
Thị trấn Einst cổ hủ và hà khắc, đặt sự khiêm nhường và thống nhất lên trên tất cả.
Nhưng người dân vẫn có cảm xúc. Họ còn có một niềm kiêu hãnh to đùng nữa chứ.
Camilla hít sâu một hơi vào phổi mình. Qua một lúc lâu cô nàng vẫn chưa biết nên nói gì cho phải.
Dĩ nhiên ban đầu dân chúng chẳng mấy thiện cảm với Camilla là bao, song bây giờ họ đã phần nào công nhận cô rồi.
Mặt trời ngự trị trên khoảng không xanh trong đang tỏa từng tia nắng ấm xuống quảng trường thị trấn. Đón nhận những cơn gió vi vu trên những cung đường phố, Camilla chống nạnh
Thiếu nữ lần nữa hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, dõng dạc đáp lại với Martha và đám đông bằng chất giọng vang dội như chuông của mình.
“Vậy thì lời xin lỗi được chấp nhận! Tôi đưa tất cả về được tới nhà thì các người tỏ lòng biết ơn sâu sắc với tôi là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà!!”