Trans: Angharad
------------------------------------------------------------
“Tại sao Ngài đuổi việc những hầu gái đó mà không thông qua tôi trước vậy?!”
Đang trên đường đến phòng Alois với một hũ kem dưỡng da trong tay, định bụng để cho Ngài Công tước dùng thì Camilla nghe thấy tiếng phụ nữ đang hạ thấp giọng nói.
Đó là giọng của một phụ nữ trung niên, bình tĩnh nhưng đanh thép. Có thứ gì đó trong chất giọng kia khiến Camilla bất giác sững người lại. Từ chỗ cô đang đứng có thể thấy cánh cửa phòng Alois và trước cửa phòng có hai người đang nói chuyện với nhau.
Nhìn sơ qua cũng biết là ai rồi. Chính là Gerda.
Đối diện với bà ta là Alois. Ngài Công tước đang quay cái lưng mập mạp của mình về hướng Camilla. Cả hai dường như không phát hiện ra cô nên họ vẫn tiếp tục trao đổi, cố hạ giọng nhỏ nhất có thể.
“Ta thì tin quyết định này của mình sẽ là tốt nhất cho cả dinh thự.”
“Cô gái đó là một thành viên chính trong nhà Ende, là người không thể bị đuổi chỉ bởi phán quyết của một cá nhân được.”
Phong thái của Gerda vẫn giữ nguyên khi đối mặt với chủ nhân mình, Alois. Sống lưng ưỡn thẳng tắp, cằm hất lên, mái tóc nâu buộc gọn gàng sau đầu bằng một dải vải trắng, bà ta chắp hai tay ra phía trước đối mặt với Alois. Mặc dù không để lộ một chút địch ý nào như khi đối mặt với Camilla nhưng rõ ràng không khí giữa hai người kia chả thân thiện là mấy.
“Cô ta đã bắt nạt đồng nghiệp của mình đến mức gây ra thiệt hại cho dinh thự này. Chưa kể còn có ý đồ xấu với khách của ta. Từng ấy lí do này đã đủ chưa?”
“Nói đến thiệt hại thì đâu phải tất cả đều do cô gái đó gây ra. Còn chuyện bắt nạt thì đó là những cãi vả nội bộ giữa các thành viên nhà Ende. Đây không phải là chuyện Ngài Alois nên đích thân nhúng tay vào.”
“Xảy ra trong nhà của ta thì ta can thiệp là lẽ thường tình.”
Hai bên không có ai cao giọng đáp trả hay để lộ sự hằn học trong câu từ cả. Tuy nhiên ánh mắt đang chĩa thẳng vào nhau kia ngày một dữ dội hơn.
Nghe Alois tuyên bố câu cuối, Gerda chỉ im lặng nhìn anh ta. Alois cũng không né tránh ánh mắt ấy. Camilla cảm giác không khí giữa bọn họ còn âm trầm hơn cả lúc trao đổi ban nãy.
Và Gerda cất tiếng trước.
“Người phụ nữ đó.....”
Bà ta chợt nuốt xuống lời định nói. Rồi trước khi tiếp lời, Gerda liếc mắt sang bên và hít sâu một hơi.
“Ngài Alois, vốn dĩ Ngài cũng biết nhà Ende đã cống hiến nhiều đến thế nào. Hẳn là Ngài chưa quên đúng chứ?”
“Hai chuyện này hoàn toàn khác nh–––“
“Cô gái đó là cầu nối giữa nhà Montchat và gia tộc Ende. Chỉ cần cô ấy ở đây và thể hiện thiện ý làm việc, chúng ta có thể tin tưởng vào mối quan hệ hợp tác và kết giao với nhà Ende. Giờ cô ấy đi rồi thì chúng ta cần phương án mới. Nếu thuyền đã có vết thủng thì tất yếu phải tìm ra chỗ thủng đó. Ngài Alois, Ngài đã từng cân nhắc về chuyện này chưa?”
Gerda từ tốn trình bày những lời lẽ sắc bén của bà ta. Trong khoảng không tĩnh lặng, giọng nói người phụ nữ cất lên nhỏ nhẹ nhưng cũng tràn ngập sự uy quyền.
“Đánh giá năng lực và phẩm chất của các hầu gái trong dinh thự để giao việc phù hợp cho họ là trách nhiệm của tôi. Nếu Ngài bị kẻ khác rỉ tai lừa lọc và can thiệp vào chỉ vì những lí do nhỏ nhặt thì công tác quản lý ngôi nhà này sẽ bị xáo trộn. Trong tương lai mong Ngài hãy thương lượng với tôi trước. Xin cảm ơn.”
Vẫn dùng cái giọng điệu nãy giờ, Gerda cúi đầu với Alois. Rồi ngẩng đầu lên và băng qua vị Lãnh chúa như muốn hoàn toàn chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây. Alois nhíu mày cay đắng khi Gerda ưỡn thẳng vai đi lướt qua anh ta, nét mặt như băng sơn ngàn năm không đổi.
Song Camilla lại không thấy được khuôn mặt anh.
Lúc Gerda cúi chào và đi qua Alois, bà ta bắt gặp Camilla đang xem trộm bọn họ.
Khi vị hầu gái trưởng sải bước về phía cuối đoạn hành lang nơi cô đứng, liệu đó có phải lối đi thường ngày của bà ta không? Hay do Camilla đang đứng ở đó? Mà dù sao đi nữa bà ta cũng đã tiến về phía Camilla rồi.
Và đi một mạch qua cô. Tốc độ không hề giảm một tí nào khi băng qua Camilla, và bà ném cho cô một cái liếc mắt duy nhất.
Camilla chỉ kịp thoáng thấy mặt bà ta. Trong đôi mắt kia của bà hầu gái chứa sự căm hận tột độ âm ỉ bên trong.
Gerda không hé răng nói một lời nào. Đôi chân bước đi không hề do dự. Thậm chí hơi thở cũng rất khẽ khàng.
Song chỉ mình ánh mắt kia đã làm sống lưng thiếu nữ lạnh toát.
Thù oán, ghê tởm, đố kỵ, hung ác. Cô luôn là đối tượng bị những cảm xúc ấy chĩa vào và hơn thế nữa khi còn ở Kinh đô. Camilla không thiếu kẻ thù. Rất nhiều người không ưa cô, một số còn không thèm che giấu cảm xúc ấy. Cô đã quá quen với hình ảnh mọi người nhăn mặt vì chán ghét mỗi lần trông thấy Camilla.
Nhưng cái nhìn kia của Gerda dành cho cô...... là một thứ hoàn toàn khác.
Đôi xương mày cao che khuất đi phần nào cặp mắt của Gerda, cặp mắt đen thăm thẳm như chứa cả địa ngục.
Đến khi tiếng bước chân Gerda xa dần thì Alois mới nhận ra Camilla đang đứng như chôn chân tại đó.
Ban đầu vị Lãnh chúa hơi ngạc nhiên, song lại chuyển sang lo lắng ngay khi tiếp cận Camilla – người đang im lặng một cách bất thường. Thân tình béo ú của Alois không thay đổi gì mấy nhưng ít ra nhưng cơn động đất xuất hiện sau từng bước chân của anh ta đã không làm nền đất dưới chân Camilla rung chuyển dữ dội như trước.
Hành lang đã quay về sự yên tĩnh vốn có, song Camilla không nhận ra. Thiếu nữ vẫn còn bị cơn ớn lạnh gây choáng váng.
“Camilla, nàng ở đây lâu chưa? Hay nàng đã thấy cảnh tượng đáng xấu hổ k.....”
“A, không.”
Camilla lập tức ngẩng đầu.
Thần trí cô chưa kịp nắm bắt chuyện gì đang xảy ra thì Alois đã đến đứng trước mặt cô.
Thân hình phì nhiêu kia quả nhiên vẫn xứng với danh bất hư truyền, lâu nay anh chàng đang khổ sở với vấn đề tròng người vào những bộ đồ thường ngày của mình. Nên nhờ những bộ đồ mới được đặt may riêng kia mà diện mạo Alois đã mới mẻ được chút ít.
Đáng tiếc thay Camilla chẳng tài nào phân biệt được giữa khổng lồ và phì lũ nó khác nhau ở cái chỗ nào. Bọn người hầu trong nhà nhìn ra là vì họ đã sống nhiều năm ở đây và làm việc cho Alois. Và cái mặt tấy đỏ kia còn đang mưng mủ hết sức nghiêm trọng, hai viền mắt sưng húp khiến anh ta trông giống một con cóc thực thụ. Người này còn lâu mới theo kịp tiêu chuẩn của Camilla.
Khuôn mặt sẹo rỗ chằng chịt của Alois đột nhiên nhăn nhó như đang cảm thấy khó xử vì chuyện gì đấy.
“Ta mang ơn Gerda rất nhiều vì từ trước đến nay bà ấy luôn đảm nhận công việc điều hành và đôn đốc toàn bộ người hầu trong dinh thự...... Tiếc một nỗi là bà ấy có tính cách như thế kia.”
Nhận ra giọng nói Alois xen lẫn một chút bất đắc dĩ, Camilla cuối cùng cũng thở ra một hơi vốn đã kìm nén nãy giờ. Nhờ sự xuất hiện đột ngột của anh ta, và cái thân hình nhìn là thấy chán kia mà tinh thần cô gái dần minh mẫn trở lại.
––––––Bà ta chỉ liếc mình một cái thôi mà.
Bà ta chỉ là một người hầu cỏn con.
–––––Vậy cớ gì mình lại đi phản ứng như một con ngốc chứ?!
Bình tĩnh chưa được bao lâu thì cơn giận đã lập tức thế chỗ. Ánh mắt Gerda xa dần thì sự ớn lạnh cô cảm nhận được cũng tự nhiên thành hư ảo. Camilla thấy bản thân thật ngu xuẩn khi đã chùn chân trước cái liếc mắt của một bà hầu gái trung niên. Cô đang ở dinh thự của Alois với tư cách là một vị khách, nên dù Camilla là người bên ngoài đến thì địa vị của cô vẫn cao hơn rất nhiều so với kẻ như Gerda. Vậy thì mắc gì cô phải sợ hãi bà ta nào?
“Ngài Alois, bà Gerda đó rốt cuộc là ai vậy?”
Quay phắt sang nhìn Alois, Camilla gặng hỏi.
“Tôi thực sự không muốn tin đâu, nhưng liệu bà ta có phải là người của gia tộc Ende không?”
Người nhà Ende xuất hiện đầy rẫy trong dinh thự. Bởi vì quan hệ giữa hai nhà Montchat và Ende rất tốt nên bạn sẽ thấy người của gia tộc Ende đảm trách đủ mọi thể loại công việc trong dinh thự này. Đàn ông hay phụ nữ, đi đâu cũng gặp hết. Còn với những kẻ sở hữu màu tóc vàng đặc trưng của nhà Ende thì có 4 người, và cô gái biết một người trong số đó sẽ không chống đối cô.
Tóc của Gerda nguyên bản không phải màu vàng mà là màu nâu nhạt. Đường nét khuôn mặt của bà ta cũng rất sắc sảo, khác với nét “dễ thương” thường thấy của nhà Ende. Song qua cung cách nói chuyện thì có vẻ bà ta phần nào giống bọn họ. Hồi nãy rốt cuộc bà ta đề cập đến giao hữu giữa nhà Montchat và nhà Ende với tư cách một hầu gái trưởng, hay vì chính bà ta cũng có quan hệ với gia tộc đó nên bà ta mới nhắc tới họ?
Camilla còn đang suy nghĩ rất lung thì Alois chỉ cho cô một cái lắc đầu.
“Không, Gerda không phải thành viên nhà Ende. Mặc dù gia đình bà ấy đã nhiều năm qua lại với nhà ta và và Ende.......”
Alois kể, giọng anh chàng nhỏ dần. Anh ta đang nghĩ gì vậy? Ngài Lãnh chúa nhìn thẳng vào Camilla, trong đôi mắt vừa chớp chớp kia thấp thoáng do dự.
“Camilla.”
“Gì....Gì vậy?”
Camilla hơi giật mình vì sự nghiêm túc trong giọng nói của anh. Camilla vừa lui lại một bước thì Alois tiếp lời.
“Có lẽ Nàng nên học hỏi thêm một chút chứ nhỉ? Về gia tộc Montchat, và lịch sử của vùng đất này.”
Không, cảm ơn.
--------------------0---------------------
Tìm hiểu lịch sử gia phả của người mình sắp kết hôn là việc tiểu thư quý tộc nào cũng nên làm.
Vì dẫu sao họ cũng sắp trở thành phu nhân của nhà đó. Nếu bạn mù tịt về lịch sử, truyền thống cùng tình hình gia đình hôn phu bạn và vùng đất nơi họ sinh sống thì làm sao bạn có thể trở thành một người vợ tốt được?
Tuy nhiên cho đến lúc này Camilla vẫn không biết gì nhiều về gia tộc Montchat. Alois cũng không bắt cô học hay gì cả.
Dĩ nhiên đó là vì Alois không có ý định ép Camilla cưới anh. Mặc dù Camilla đến đây với tư cách là một ứng viên hôn thê song anh vẫn đối đãi cô như một vị khách. Nếu bọn họ không định thân thiết hơn thì bắt cô ấy học cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Tuy nhiên, dạo này thái độ của Alois đã thay đổi. Anh đã nhìn Camila bằng con mắt khác kể từ sau trận cãi vã ở Grenze và sự việc với Nicole.
Như thể vị Lãnh chúa đã công nhận Camilla, và thay vì chỉ xem cô như một vị khách đến chơi.... Anh muốn đối xử với Camilla theo đúng vai trò cô gánh vác khi đến đây. Nhìn chung tình hình là như trên.
Camilla đã nghĩ như thế khi được Alois gợi ý hãy học thêm.
Nên cô gái mới cảm thấy ý kiến đó thật chướng tai.
–––––––Mình cần thời gian.
Mới vỏn vẹn bốn tháng trôi qua kể từ lúc trái tim thiếu nữ tan vỡ và cô bị đày khỏi Thủ đô. Song người ngoài sẽ cảm thán đã từng ấy thời gian qua đi rồi.
Tuy nhiên so với hàng năm trời đằng đẵng dành trọn tình yêu cho người thanh niên kia, sự kiện ấy trong mắt Camilla chẳng khác gì vừa mới xảy ra đây thôi.