Trans: Angharad
--------------------------------------------
Ngày hôm sau, Alois được một lần hiếm hoi ghé thăm phòng Camilla.
Mặt mày anh ta trông thê thảm quá.
“Ta đã nghe mọi chuyện từ Nicole.”
Ngay khi Camilla mời anh ta ngồi, Alois đặt mông xuống chiếc ghế một cách dè dặt. Lí do anh ta không ngồi ngay ngắn là vì trọng lượng cơ thể anh chàng sẽ làm hỏng cái ghế kia.
Thật đáng hổ thẹn.
Camilla vừa tự nhủ xong thì Alois nói ra luôn những gì cô nghĩ.
“Ta cảm thấy rất hổ thẹn.”
“..................Xảy ra chuyện gì sao?”
Nghe Camilla hỏi, Alois ngẩng đầu lên nhìn người kia. Nhìn Lãnh chúa còn thiểu não hơn cả lần Nicole làm vỡ cái đĩa của anh ta.
“Nàng định cho Nicole làm hầu gái riêng của mình đúng không? Dẫu biết Nicole có liên hệ với gia tộc Ende?”
Gia tộc Ende là ngôi nhà của kẻ thù truyền kiếp của Camilla, Liselotte. Thêm nữa, ảo ảnh Nicole tạo ra đã khiến trái tim Camilla tan vỡ, mặc dù nữ hầu không cố ý làm thế. Ấy vậy mà với tất cả những gì đã xảy ra, Camilla vẫn quyết định giữ cô gái ấy bên mình. Alois không thể hiểu nổi.
“Nicole cũng đã nói hết với ta. Quá khứ và cả tình cảnh hiện tại. Trong khi ta lại quá cứng đầu và cố chấp.”
“Ý Ngài là sao?”
Đến lượt Camilla lúng túng. Thiếu nữ đã định nói hết với Alois, nhưng có vẻ Nicole đã ra tay trước . Sáng nay đầu tóc thắt bím của cô nàng đó rối tung rối mù, chắc là Nicole đã nói chuyện với Alois trong lúc bận bịu sửa lại tóc tai.
“Nàng cũng bị tổn thương mà. Nên ta sẽ sa thải tất cả bọn họ. Ấy vậy mà dù đã xảy ra ngần ấy chuyện, ta lại chỉ biết ngồi rầu rĩ vì một cái đĩa của mình..... Ta thực sự thấy rất xấu hổ với bản thân.”
Alois không đủ can đảm nhìn Camilla khi nói. Dường như kể về việc mình thấy muối mặt thế nào về bản thân đã là một sự hổ thẹn đối với ngài Lãnh chúa rồi.
“Không phải cái đĩa đó rất quan trọng với Ngài sao Công tước Alois?”
Đúng là Camilla chẳng thiệt thòi gì ở đây cả. Dĩ nhiên cô đã rất đau khổ khi nhìn thấy ảo ảnh Hoàng tử Julian, nhưng chỉ thế thôi. Cái đĩa của Alois sẽ không bao giờ quay lại được như cũ. Mặc dù hai tình huống không giống nhau song thiếu nữ vẫn hiểu được cảm xúc của người kia.
“Vật đó không là gì cả.”
Camilla nhướng mày ngạc nhiên trước lời bộc bạch của Alois. Trông anh chàng vẫn vô cùng sầu não khi ngước nhìn Camilla, tuy nhiên anh không lảng tránh ánh mắt nữa.
“Vật đó đối với ta không quan trọng gì cả... Đúng hơn là ta không nghĩ nó quan trọng đến mức ấy. Ta không nhớ nổi.”
“Sao cơ?”
Cô gái không biết Alois đang muốn nói gì. Do dự nhìn Camilla một lúc, Alois tiếp lời.
“Cha mẹ ta, nàng biết họ mất trong một tai nạn đúng chứ?”
Cô ấy có nghe. Lúc đó Alois mới 15 tuổi. Từ dạo ấy đến tận bây giờ anh ta đã nắm quyền cai trị lãnh địa Mohnton.
“Khi tai nạn xảy ra ta cũng ở đó. Nguyên nhân là do năng lượng ma thuật trong đá Mana bị rối loạn. Cha mẹ ta đã mất tại chỗ, còn ta sống sót nhưng cũng mất hết ký ức từ đấy.”
Trong tháng chốc, tất cả ký ức từ trước khi gặp tai nạn đều bị mất sạch.
–––––Anh ta mất hết ký ức sao?
Tất cả mọi chuyện trước khi Alois được 15 tuổi.... Đúng là trước đây anh ta có kể đại khái về quá khứ của mình.
Hồi trước Camilla có cố gặng hỏi quá khứ của Alois đến đâu thì anh ta đều lảng tránh và nói rất chung chung như “Hình như trước kia ta từng làm thế” mỗi khi chủ đề nói chuyện liên quan đến thể thao và bảo rằng anh ta “không nhớ rõ” Liselotte. Họ không gặp nhau 10 năm rồi và hiện Alois đã 23 tuổi. Lúc ấy anh ta chỉ mới 13 thôi nhỉ. Ngẫm lại mới thấy nguyên nhân anh ta quên mất Liselotte hợp lý quá chừng.
“Ừ thì không phải ta quên hết ráo đâu. Thỉnh thoảng ta nhớ lại một vài thứ. Ta có ký ức mờ nhạt về những lúc ở bên cạnh cha mẹ, có điều những khoảnh khác ấy đều không đẹp đẽ cho lắm. Trước kia ta cũng nỗ lực để nhớ lại nhiều nhất có thể ấy chứ, nhưng dạo này cảm thấy không cần nữa, thế là...”
Anh ta muốn bản thân quên đi. Giọng Alois nhỏ dần thành một tiếng thở dài, Lãnh chúa nở một nụ cười khổ.
“Ta nghĩ sẽ để quá khứ trôi đi, ấy vậy mà một phần trong con người ta vẫn thấy tiếc nuối.”
Bóng ma cố Công tước và Phu nhân sẽ luôn đeo bám lấy Alois, dù cho anh nhớ họ hay không. Cả hai đều vô cùng nghiêm khắc. Họ đã làm mọi cách có thể để mài giũa Alois thành một Lãnh chúa tương lai. Phàm là mọi thứ trong cuộc đời anh ta, từ cung cách nói chuyện, bữa ăn, sở thích và các hầu cận, không có gì là không bị đôi vợ chồng kia nhúng tay vào.
Tuy đã trải nghiệm ngần ấy chuyện, Alois vẫn mơ hồ nhớ được mình có những giây phút hiếm hoi được cha mẹ yêu thương. Ví dụ như khi gia đình được vẽ chân dung. Để mừng sinh nhật 10 tuổi của con trai, cặp vợ chồng đã thuê người vẽ một bức tranh chân dung gia đình. Những cảm xúc ấy đã thôi thúc Alois giữ lại bức tranh trong phòng chứa đồ, nơi anh ta cấm bất cứ ai vào.
Và mặc dù thời gian đã xoa dịu vết thương, còn anh ngỡ mình đã quên đi sự cay đắng khi mất đi cả gia đình và ký ức về họ từ lâu, Alois vẫn suy sụp tinh thần chỉ vì một cái đĩa vỡ. Cuối cùng tất cả đều là ảo tưởng Alois tự tô vẽ nên, rằng anh đã thực sự bỏ lại quá khứ sau lưng.
“Ta xin lỗi đã bắt nàng phải nghe những chuyện này.”
Câu chuyện đã đến hồi kết và Alois trông đã tươi tỉnh hơn chút ít. Anh nhìn Camilla bằng đôi mắt thoáng e ngại.
“Hẳn là vừa rồi không mấy dễ chịu đúng không?”
“Không.” Camilla đáp ngay tắp lự. Không hề khó chịu tí nào, nhưng có quá nhiều thông tin khiến cô chưa tiêu hóa hết.
Và Camilla là người nghe kể. Sẽ ra sao nếu cô bị đặt vào vị trí của Alois, khi một quãng ký ức to lớn về cuộc đời mình trong phút chốc đã biến mất khỏi tâm trí đây?
“Mặc dù chưa hiểu hết nhưng tôi biết Ngài đã trải qua nhiều biến cố.”
Camilla từ bỏ việc đặt mình vào tình thế của Alois và thở dài.
Cô gái chuyển hướng tính toán xem nên lựa lời thế nào để an ủi vị Lãnh chúa, nhưng rốt cuộc không thốt ra nổi một chữ. Ngay từ đầu thì hành động dịu dàng an ủi kẻ khác vốn không nằm trong từ điển của Camilla.
Thế nên cô sẽ nói những gì mình nghĩ thôi.
“Nếu Ngài thực sự muốn bỏ lại quá khứ sau lưng thì không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi bản thân mình. Từ giờ Ngài muốn làm gì? Đều là quyết định ở Ngài, Lãnh chúa Alois.”
“Nàng nói phải.”
Alois gật đầu, và sau khi hít sâu một hơi, ngài Công tước cười nhẹ.
“Ta rất thích cách vào thẳng trọng tâm vấn đề không giống một ai của nàng đấy.”
Alois thản nhiên nói, ngữ điệu hết sức khiêm nhường khiến Camilla thiếu chút nữa là bỏ ngoài tai.
––––Anh ta thật sự vừa khen mình sao?
Cô gái chưa kịp nghiền ngẫm lại câu vừa rồi thì Alois tiếp lời.
“Nhờ nàng nên Nicole đã thay đổi. Ta nghĩ đây là một loại năng lực của nàng đấy. Giống như nàng có thể thay đổi trái tim con người vậy.”
Alois nhìn thẳng vào Camilla và thổ lộ.
Ánh mắt đó khác hẳn so với cách anh nhìn Camilla hồi cô mới đến dinh thự, lần này trong đôi mắt ấy chứa đầy sự chân thành.
“Ta (boku) muốn thay đổi, cùng với nàng kề bên.”
Nghe được một câu khẳng định thẳng thắn như vậy, Camilla đột nhiên thấy lúng túng. Cô ấy quay mặt đi khỏi hướng Alois, từng chữ trong họng định thốt ra đều tắc cứng lại. Nhưng thay vì hoảng hốt, Camilla đã lập tức lấy lại bình tĩnh.
Nắm chặt hai bàn tay, thiếu nữ quay qua nhìn Alois.
“....Nh-Như tôi đã nói, về chuyện giảm cân thì tôi sẽ không hài lòng đâu cho đến khi cân nặng Ngài giảm một nửa!”
“Chỉ một nửa là đủ rồi sao?”
Cảm giác như họ đã từng có cuộc đối thoại y như này vậy. Câu trả lời của Alois vẫn như cũ. ‘Chỉ một nửa là đủ rồi sao?’ và cứ thế tuôn ra liên tiếp từ miệng của một thanh niên to béo gấp 3 lần người thường này.
Cô gái đã chuẩn bị sạc Alois một trận, nhưng lần này thật kỳ lạ. Dù cho anh ta chỉ đang ngụy biện như mọi khi, tuy nhiên biểu cảm trên gương mặt lại bồn chồn thấy rõ.... Thậm chí có nét đáng sợ.
“Thật sự một nửa là đủ rồi sao?”
Alois hỏi lại, như muốn chắc chắn.
“...... Vì hoàng tử Julian cũng rất thon gọn.”
Ah, Camilla hiểu ra rồi.
––––Ý “chỉ một nửa là đủ rồi sao” của anh ta tức là như thế à?
Alois không định lôi định tiêu chuẩn mà cô gái đã định ra để giễu cợt cô, hay tỏ ý thách thức quyết tâm bắt Alois giảm cân của cô ấy.
Alois đã cực kỳ nghiêm túc khi hỏi.
Và vì cớ gì mà cô gái này lại chưa từng nghĩ đến khả năng ấy.
Alois không thể tiếp tục nhìn Camilla nữa vì mặt ngài Công tước đang đỏ bừng lên.
Cô gái ngỡ sẽ được thấy thái độ cố chấp của Alois, nhưng không, bộ dạng anh ta rõ ràng là đang ngượng ngùng. Và giờ Camilla bắt đầu lúng túng. Mặc dù đang ở phòng của mình nhưng cô đột nhiên còn thấy bồn chồn hơn Alois.
Tuy nhiên cũng không tệ.
Một cảm giác vui mừng khó tả xuất hiện trong Camilla, còn hạnh phúc hơn cả lần Alois bảo cô “xinh đẹp.”
Thiếu nữ không thích diễn biến cuộc đối thoại chuyển hướng như thế này.
-----------0-----------
Và bởi vì Camilla chưa hài lòng, cô quyết định giễu Lãnh chúa.
“Ngài Alois, bình thường Ngài không dùng xưng hô ‘boku’ đâu nhỉ?”
“...............Xin đừng trêu chọc ta nữa.”
Alois vẫn quay mặt qua hướng khác như thể anh chàng đang dỗi. Hai má Alois đỏ bừng đến nỗi khiến gương mặt phúng phính, xấu như cóc kia của Công tước càng thêm nổi bật. Camilla thấy vậy liền bật cười.
Một nhược điểm mới tiện nghi làm sao. Trước đây cô gái đã luôn bị Alois chơi đùa trong lòng bàn tay. Nhưng lâu lâu trở thành người đi đùa giỡn cũng hay đấy chứ.
Vì dẫu sao Camilla cũng là kẻ quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà.