Sau khi thấy Akane-san đã đi ngủ, tôi từ từ thưởng thức nốt cốc cà phê trước khi ra khỏi nhà. Đi bộ từ đây đến trường mất tổng cộng 15 phút, quá thích hợp để nâng cao sức khoẻ.
À đúng rồi, tôi phải liên lạc với Kaori trước đã. Tôi sẽ đến phòng giáo vụ nên chắc sẽ ổn thôi. Nhắn tin là được rồi vì con bé đang giữa buổi luyện tập mà.
「 Em xin phép. 」
Y như tôi dự đoán, bởi vì bây giờ đang là kì nghỉ xuân nên có khá ít người tới trường. Tôi đoán là mình phải hỏi ai đó thôi. Tôi cũng chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm hai của mình là ai. Xem nào, người gần đây nhất mình có thể hỏi là…
「 Em chào thầy. Thầy có rảnh không ạ? Em có một chút việc muốn hỏi ạ. 」
「 Đến trường vào kì nghỉ xuân cơ à. Em có chuyện gì à? 」
Thầy giáo này trông có vẻ quen quen. À đúng rồi, đây là giáo viên chủ nhiệm năm nhất của Kotone. Rất xin lỗi thầy vì những rắc rối con bé gây ra. Cơ mà tại sao tôi lại gọi thầy ấy nhỉ? Nó chỉ gây thêm rắc rối thôi. Thầy ấy có vẻ ngoài khá là ưa nhìn và dạy cũng giỏi nữa thành ra thầy cũng khá là nổi tiếng.
「 Em muốn xin giấy chấp thuận để đi làm thêm ạ. 」
「 Đáng lẽ em nên làm việc này trước kì nghỉ xuân em biết chứ? 」
「 Em biết ạ. Nhưng do một vài lí do cá nhân nên nếu không được chấp thuận thì em sẽ gặp kha khá rắc rối đấy ạ. 」
「 Lí do gì cơ… À đúng rồi, tạm thời em cho thầy xin tên nhé. Tôi không nhớ em là ai. 」
「 Năm ngoái em học lớp thầy chủ nhiệm mà. Tên em là Kisaragi Kotone. 」
「 À ra là Kisaragi. Đúng là năm ngoái em học lớp tôi chủ nhiệm thật… Khoan, Kisaragi á? 」
「 Vâng. Em là Kisaragi đây. 」
Hai mắt thầy ấy mở to ra. Nghe khá là khó tin nhỉ? Nếu như bình thường, mọi người sẽ thấy tôi đơn giản chỉ thay đổi thái độ 180° thôi. Cơ mà Kotone lại là trường hợp đặc biệt.
Từ cái cách thầy ấy lườm tôi bằng ánh mắt có vẻ ngờ vực. Tôi đoán thầy ấy đang nghi ngờ tôi ủ mưu kế gì đó.
「 Em không định làm gì bậy bạ đâu. Em chỉ muốn làm việc để nuôi sống bản thân thôi. 」
「 Chắc tôi tin. Gia đình em rất giàu đúng không? Cái lí do của em đưa ra chưa đủ thuyết phục. Với cả em hãy tự xem xem bản thân đã làm gì trong năm học vừa qua đi. 」
Cản trở lớp học này, uy hiếp các học sinh con bé ghét này, làm phiền một nam sinh nổi tiếng trong trường nữa. Ừ thì nghe rác rưởi thật đấy. Ahaha, cứ cái đà này còn lâu mới có người tin tưởng được mình.
「 Em biết là bản thân mình đã sai rồi. Em sẽ thay đổi để sám hối cho những hành động mà mình đã gây ra. 」
「 Làm như tôi tin ấy. 」
「 Haiz. Biết ngay kiểu gì cũng thế này mà. 」
「 Ah, Kaori-san. 」
Vị thánh nhân đã tới! Nếu không có đồng minh, chắc tôi sẽ chẳng có đủ sức mạnh để vượt qua việc này mất. Cơ mà tại sao mọi chuyện phải tới mức này nhỉ? Chỉ là một cái giấy xin đi làm thêm thôi mà. Chả nhẽ Kotone chỉ cần thở thôi cũng đã là cả một vấn đề à? Con bé đúng là đáng thương mà.
「 Kondou-sensei. Cậu ấy làm việc ở quán cafe của bố mẹ em nên sẽ không sao đâu ạ. Hơn nữa bố mẹ em cũng đồng ý cho cậu ấy làm việc ở đó rồi. 」
「 Tachibana, em chắc chứ? Nghĩ thử đi em. Con bé là Kisaragi đấy em biết chứ? 」
Kondou-sensei, thầy có vẻ không thực sự nể nang ai nhỉ, kể cả khi người đó đang đứng ngay trước mặt thầy. Về phần tôi, tôi cũng chẳng có gì để nói nên thôi, cứ để mọi chuyện tới đâu thì tới. Tôi thực sự trông cậy vào nhóc đó, Kaori à!
「 Bố mẹ em rất sẵn lòng để cho cậu ấy vào làm việc đấy ạ. Hơn nữa cậu ấy cũng dùng bữa tối với nhà em hôm qua và em cũng chẳng thể tin cậu ấy và Kisaragi của trước đây là cùng một người. Thành thực mà nói, cậu ấy của bây giờ cứ như một con người hoàn toàn khác vậy. 」
「 À thì nhìn vào con bé của hiện tại, cũng chẳng lạ gì khi em nghĩ như vậy cả. 」
「 Còn nữa, Kisaragi-san hiện đang sống tự lập và phải lo toan rất nhiều thứ đấy ạ. 」
「 Hả!? Kisaragi sống một mình á!? 」
Có vẻ như ai cũng có chung một phản ứng khi nghe tin này nhỉ. À thì nếu bạn hỏi tôi rằng liệu Kotone có thể sống tự lập không, trăm phần trăm tôi sẽ trả lời là KHÔNG. Một cô gái nhỏ nhen như con bé sẽ chẳng thể sống tự lập nổi một ngày.
「 Thưa thầy, xin hãy cho em cơ hội. Nếu không làm việc, em sẽ chẳng có đủ tiền để mua sách tham khảo và chi trả mấy khoản phí khác nữa. 」
「 Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với em vậy… Và Kisaragi này, nhắc đến sách tham khảo không khiến em đáng tin hơn đâu. 」
「 Em hoàn toàn hiểu. Tuy vậy, thầy rõ hơn ai hết điểm số của em đúng không thầy? 」
「 Thầy biết. Nếu cứ cái đà này em sẽ buộc phải học lại một năm đấy. 」
Nói vậy không có nghĩa là Kotone không thông minh hay gì cả. Con bé chỉ làm mấy việc ngu ngốc thôi. Con bé chẳng chịu nghe giảng trên lớp và cũng chẳng chịu học bài khi về nhà. Cứ cái tình trạng này thì điểm con bé sẽ chẳng khá lên nổi.
Ấy vậy mà con bé luôn hậm hực rằng đó là lỗi của giáo viên nên các thầy cô chẳng mấy ai tin tưởng được Kotone cả.
「 Nếu làm thêm mà điểm số thấp thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Em sẽ cố gắng cả trong việc học nữa nên xin thầy hãy cho em một cơ hội. 」
「 Không ngờ rằng một ngày nào đó Kisaragi cũng phải cúi đầu. Thầy hiểu rồi, thầy sẽ kí cho em giấy xác nhận. Cơ mà nếu em gây ra bất kì rắc rồi nào ở nơi em làm việc, em sẽ bị cấm đi làm từ giờ đến khi ra trường. Và Tachibana này, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ báo ngay cho thầy nhé. 」
「 Em xin cảm ơn ạ. Và Kaori-san nữa, cảm ơn vì đã giúp nhé. 」
「 Không phải là tôi có ý định giúp cậu hay gì đâu nhá. Tôi chỉ đang giúp bố mẹ tôi thôi. 」
Một bé tsundere đáng yêu. Từ đôi má ửng hồng của con bé, tôi khá chắc là Kaori đáng giấu đi sự xấu hổ của bản thân. Tôi sẽ không gây rắc rối gì cho quán cafe nhưng chắc chắn tôi không có ý định bỏ qua cho bất kì khách hàng nào dám làm loạn đâu.
Trước khi tôi chết, có một lần thằng cha nào đó bóp mông tôi và tôi quay lại đá cho hắn một cái. Không ai nói gì về việc ấy cả nên chắc ai cũng đồng tình với việc tôi làm.
「 À đúng rồi, vì giờ em sống một mình nên em phải sửa lại địa chỉ nhà trong sổ học bạ nữa. Điền thông tin địa chỉ nhà vào đây và nộp cả hai vào ngày mai nhé. 」
「 Em hiểu rồi ạ. Ummm, còn về tớ phiếu chấp thuận, em có nhất thiết phải có sự đồng ý của người giám hộ không ạ? 」
「 Đương nhiên là có rồi. Nếu không có chữ kí và con dấu xác nhận của họ thì đơn của em sẽ không được duyệt đâu. 」
Tệ rồi đây. Không biết gia đình con bé có cho phép con gái họ làm việc bán thời gian không nhỉ? Cơ mà họ muốn con bé sống tự lập chỉ với ngần ấy tiền chu cấp nên chắc họ cũng phải nghĩ đến chuyện Kotone sẽ đi làm thêm rồi chứ nhỉ? Nếu không, chỉ với chừng ấy tiền là không đủ. Cơ mà gọi điện về nhà hai ngày liên tiếp cơ à. Hơi bị khó nuốt rồi đây.
「 Cứ nghĩ nó như chuẩn bị cho tương lai của em thôi. Em cứ thử gây rắc rối khi chưa xin được sự đồng ý của gia đình xem. Ai sẽ là người chịu trách nhiệm? 」
「 Cũng đúng thật. Vậy em sẽ hỏi ý kiến bố mẹ em trước. 」
「 Nếu mẹ cậu không đồng ý thì hãy thử hỏi bố xem. Có lẽ ông ấy sẽ nghe đó. 」
「 Năm ngoái hai em còn chẳng nói chuyện với nhau. Sao tự nhiên bây giờ hai đứa lại thân nhau vậy? 」
「 Có lẽ là do tối qua chúng em đã ăn tối với nhau. Món cà ri hôm qua ngon tuyệt cú mèo. 」
「 Kondou-sensei. Thầy nhìn cậu ấy đi. Thầy có nghĩ cậu ấy và Kisaragi của trước đây là cùng một người không? 」
「 … Không đời nào. Chuyện gì đã xảy ra với con bé vậy?
」
Gì? Chẳng lẽ tôi không được phép thấy vui trong lúc nhớ lại vị ngon của món ăn à? Tôi không có đủ tiền nên tôi có một tình cảm hơi bị mãnh liệt cho đồ ăn đấy. Cơ mà tôi qua đời vì bị hạ độc bằng thức ăn. Khá là lạ khi tôi không bị ám ảnh bởi việc đó. Nếu không, có lẽ tôi đã nhịn đói cho đến chết rồi. Còn giờ, nhiệm vụ của tôi đã xong. Đến giờ tôi ra về rồi.
「 Giờ thì, Kaori-san, tôi sẽ đi xin chữ kí của chú chủ tiệm đây. 」
「 Cố gắng thuyết phục bố mẹ cậu đấy nhé. Sau cùng thì nếu họ không đồng ý thì những lời hay ý đẹp tôi dành cho cậu cũng bằng thừa á. 」
「 Ahaha, chắc chắn rồi. 」
「 Còn nữa, cậu có thể nói chuyện với tôi mà không cần dùng kính ngữ được mà. Đừng lịch sự quá như vậy. 」
「 Tôi hiểu rồi, Kaori. Còn về việc nói chuyện lịch sự, cho tôi một chút thời gian để làm quen. Tôi vẫn chưa thích nghi được với tình huống của mình. Mà chủ yếu cũng là do tôi thôi. 」
Nếu tự nhiên tôi nói chuyện với cái giọng nam tính của mình, chắc con bé sẽ phát sợ mất. Mấy thứ như thế nên để dành cho đến khi chúng tôi thân nhau hơn. Trong khi tôi đang mải mê suy nghĩ, Kaori lườm tôi một cái. Sao thế nhỉ?
「 Tôi hơi bị tin tưởng cậu vậy mà cậu chẳng tin tôi à? 」
Tôi thực sự kém khoản đối phó với mấy thứ như thế này. Cơ mà nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì nhỉ. Nếu bây giờ tôi lưỡng lự thì chắc chắn sẽ chỉ khiến niềm tin của con bé vào tôi giảm đi thôi. Hơn nữa, tôi cũng chẳng ở trong hoàn cảnh để mà có thể nghĩ về tương lai của bản thân.