Khi tôi cúi đầu chào mọi người, tôi lại bị Saori-san mắng lần nữa. Cổ nói rằng tôi đang quá khách sáo và Takato-san nói rằng tôi nên tin tưởng mọi người hơn. Kaori không nói gì cả nhưng con bé trông có vẻ hơi khó chịu.
Hmmm, tôi đang nghĩ xem làm thế nào để không làm phiền đến họ nhưng họ chẳng thích thế lắm. Cuộc sống đúng là rắc rối nhỉ. Trong khi suy nghĩ vẩn vơ, tôi rảo bước xung quanh và cuối cùng cũng đến được nơi mà tôi sẽ sinh sống.
「Ugh, đám nhà giàu đúng là…」
Nó là một căn hộ cao cấp mà sẽ ngốn toàn bộ tiền trợ cấp và lương của tôi nếu chẳng may tôi phải trả tiền nhà. Ý tôi là, toà nhà này có bao nhiêu tầng vậy trời? Tôi chưa từng sống trong một toà chung cư cao tầng bao giờ. Hơn nữa, nhìn khoảng cách giữa hai cửa sổ phòng đi. Nó rộng kinh khủng khiếp.
Đây là nguyên một căn hộ đủ cho cả một gia đình sinh sống. Chắc chắn nó không phải loại dành cho một người ở.
Nếu tôi đoán không nhầm thì quản lý chắc sống ở căn phòng số 1. Gia đình họ có lẽ đã ăn tối xong rồi. Có lẽ tôi nên biếu họ chút quà ngay bây giờ, Nhấn chuông cửa và…
「Ai đấy ạ?」
「Xin lỗi vì đã làm phiền. Cháu mới chuyển vào ngày hôm nay. Tên cháu là Kisaragi Kotone.」
「Đợi cô chút, cô ra mở cửa liền.」
Một người phụ nữ hiền dịu bước ra ngoài cửa. Qua cách mà cô ấy nói chuyện, đây đích thì là cô quản lý rồi. Cô ấy trông khá trẻ nhưng đã có một đứa con rồi đúng chứ? Dạy dỗ một đứa trẻ trong khi phải quản lý một toà chung cư rộng thế này hẳn phải khó khăn lắm.
「Cô là Itou Kyouko, quản lý của toà chung cư này.」
.「Cháu đã giới thiệu ban nãy rồi nhưng cho phép cháu giới thiệu lại. Cháu là Kisaragi Kotone. Rất vui được gặp cô. A, cháu có chút quà mọn tuy không nhiều nhưng mông cô nhận ạ.」
「Chà khách sáo quá, cô cảm ơn. Nói gì thì nói, cháu có vẻ trái ngược hoàn toàn với những gì cô được kể. Cháu khá là lễ phép đó chứ.」
「À, vậy là cô đã được nghe kể về cháu rồi ạ. Nhân tiện, liệu cô có thể kể cho cháu về những gì cô được kể không ạ?」
「Xem nào… Ta được kể rằng cháu là một người có cái tôi cao và cứ việc đuổi cháu đi nếu cháu làm loạn. Đó là lí do cô khá cẩn trọng, cơ mà có vẻ hơi thừa rồi.」
「Cháu có thể chỉ đang diễn thôi cô biết chứ?」
「Nếu là vậy thật thì cháu đã chẳng phải mất công hỏi. Nhìn thế này thôi chứ cô cũng khá tự tin vào mắt nhìn người của mình đấy. À đúng rồi, để cô đưa cháu chìa khoá phòng. Cháu chịu khó đợi ở đây một chút nhé.」
Tôi không thể phản bội lòng tin của cô ấy được đúng không? Hơn nữa, nếu Kotone là người gặp mặt quản lý thì chắc giờ này con bé bị đuổi cổ lâu rồi. Con bé là kiểu người mà sự khiêm tốn và thận trọng không nằm trong từ điển nên đó giờ nên con bé nói chuyện khá thô bạo.
「Được rồi, của cháu đây. Phòng cháu là phòng số 35 trên tầng ba nhé. Nó là căn phòng ở cuối dãy nên đừng để bị nhầm. Nếu có cái gì vướng mắc, cứ hỏi cô.」
「Vâng ạ. Giờ thì cháu xin phép.」
Y như ấn tượng ban đầu của tôi, cô ấy là một người khá hiền lành. Còn giờ thì lên phong thôi.
Cơ mà mỗi tầng chỉ có 5 phòng. Một phòng to đến mức nào vậy?
「À đúng rồi, mình phải sang hỏi thăm người ở phòng kế bên.」
Cái người ở phòng 34 đúng không nhỉ? Tôi mong đó không phải một gã bặm trợn nào đó. Toà chung cư này được quản lý bởi nhà Kisaragi nên chắc chẳng có ai như vậy đâu. Cơ mà miếng ăn đến mồm còn rơi huống chi là toà chung cư như này.
Hừm? Chẳng có ai ra mở cửa khi tôi bấm chuông. Giờ này vẫn chưa về nhà cơ à. Không biết họ làm nghề gì nhỉ? Nếu chẳng có ai ở nhà thì thôi để mai vậy.
「Ôi vãi lúa.」
Khoảnh khắc tôi bước vào, đó là những lời đầu tiên tôi thốt lên. Từ góc nhìn của một người bình thường, căn hộ này có một phòng toilet tách riêng khỏi nhà tắm, một cái nhà bếp kiêm phòng ăn, một phòng ngủ và một phòng khách riêng biệt. Đây là một căn nhà luôn rồi. Không có chuyện chỗ này dành cho một người sống được. Ugh, tôi còn chẳng dám nghĩ đến tiền thuê nhà.
「Mình mong chờ một đống bìa các-tông nhưng ở đây chẳng có lấy một cái nữa. Còn quần áo nữa. Nếu giờ mà phải đi mua thì xác định luôn. À đây rồi.」
Mở một cánh cửa tủ bất kì, tôi thấy kha khá quần áo bên trong. Tuy nhiên, chúng chỉ độc màu đen hoặc trắng, đa phần là váy liền thân. Cái quái gì vậy trời? Quần thì cái nào cũng là quần jean. Đã đá ra khỏi nhà rồi thì chí ít cũng nên cho cái gì tử tế hơn chút chứ.
Tôi là một con người đơn giản nên tôi nói không với quần áo diêm dúa. Cơ mà thế này thì hơi quá đà rồi đấy. May mà vẫn còn một vài bộ đồ nỉ nên không sao.
「Chán thật. Có mỗi quần áo để mặc mùa này thôi. Vậy là mình phải mua quần áo mùa hè và mùa đông. Nếu mà mình không kiếm được việc thì chắc khánh kiệt mất. Còn nữa. Có một cái máy tính cá nhân, loa di động và một cái tủ lạnh đầy ắp thức ăn. Họ thực sự định để tôi sống tự lập luôn à?」
Nó là quá đủ để bắt đầu sống một mình. Tôi sẽ phải mua một cái giá sách, một cái lịch, một cái tạp dề, vài dụng cụ nấu ăn, thứ gì đó để buộc tóc mình lên và vài thứ lặt vặt khác nữa.
Tôi đoán là mình sẽ đến cửa hàng 100 yên vào ngày mai. Có lẽ tôi sẽ kiếm được chút đồ gì đó. Mấy cửa hàng chuyên về mấy thứ này sẽ là lựa chọn tốt hơn nhưng tôi không có nhiều thời gian và tôi cũng chẳng muốn vung quá nhiều tiền.
「Tạm thời mình sẽ rút phích TV và mấy thứ mình không cần ra. Sau đó, tắm rồi đi khò khò.」
Hơn cả mệt mỏi về mặt thể chất, tôi đang kiệt quệ về mặt tinh thần. Chiếm hữu thân xác của một cô gái vừa mới tự tử đã đủ sốc lắm rồi. Đã thế còn bị bồi thêm quả phải sống một mình và sống dưới thân phận con gái của một gia đình tài phiệt. Cái kiểu tình huống gì thế này?
Về việc giặt giũ, tôi sẽ giặt 3 ngày 1 lần. Tắm táp cũng như vậy luôn. Vừa tiết kiệm nước vừa tiết kiệm điện. Tôi sẽ phải tính toán khá nhiều đấy.
「Nói gì thì nói, con bé có dáng người xinh phết chứ chẳng đùa.」
Tôi đã quá sốc lúc ở bệnh viện nên cũng chẳng có thời gian mà ngắm nghía. Kotone trông cũng đầy đặn đó chứ. Con bé sống một cách lười biếng mà vẫn giữ dáng được thì tôi cũng phải nể đấy.
Ngực con bé cũng khá to. To như nào á? Để xem nào… cỡ E…
「Mình không nên tọc mạch quá. Mình không muốn nghĩ về mấy thứ kì quặc đâu.」
Trên thực tế, nếu tôi tò mò hơn nữa, chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở việc tự trách thôi đâu. Tâm thức tôi vẫn là con trai nên tôi phải kiểm soát bản thân mình. Cơ mà, gội cái đầu này khó chịu quá. Mình phải dùng bao nhiêu dầu gội ấy nhỉ? Mình cũng phải dùng lượng dầu xả tương đương đúng không?
Khi tôi còn là con trai, chỉ cần một lần nhấn vòi xịt là đủ. Hơn nữa, tôi phải tốn một đống nước chỉ để xả chỗ dầu này đi. Mình có nên cắt tóc để tiết kiệm không nhỉ? Nhưng mà chị y tá bảo nên để dài thêm chút nữa.
Tôi đã sử dụng máy sấy tóc nhưng vì tóc quá dài nên việc này rất ngốn thời gian. Làm phụ nữ khổ thật đấy. Không hiểu sao họ có thể sống như này mà không phàn nàn gì nhỉ? Khi tôi còn là đàn ông, tôi thường để tự khô nên cũng chẳng để ý tới. Tuy vậy bây giờ thân xác của tôi đã là một người con gái nên việc làm khô tóc cực kì khó chịu luôn.
「 Được rồi đi ngủ thôi. Thức lâu hại điện.」
Tôi tắt hết đèn và bò vào trong nệm futon. Ahhh, mùi chăn ga gối đệm mới. Đúng là sống một mình khiến con người ta suy nghĩ nhiều về bản thân thật đấy. Cơ mà chả hiểu kiểu gì mà tôi cứ thấy sao sao ấy. À thì nếu không có kinh nghiệm thì sống tự lập như này chẳng khác gì địa ngục. Để xem nào. Đặt báo thức lúc 5 giờ sáng và xong.
Chúc bé ngủ ngon.
Ahhh, một cái trần nhà lạ hoắc. Vừa nghĩ về mấy câu chuyện có mô-típ như tình huống hiện tại của tôi, tôi với tay lên tắt báo thức. Y như tôi dự đoán, ông mặt trời vẫn chưa thèm ló dạng. Sau khi uống nước, chải tóc và thay quần áo, phần chuẩn bị đã xong.
「 Còn giờ, mình đoán là mình sẽ đi chạy bộ vài vòng. 」
Thành thật mà nói, cơ bắp tôi vẫn mỏi nhừ sau khi làm việc ngày hôm qua nhưng vì tính chất công việc và vì tương lai, tôi bắt buộc phải tăng cường thể lực. Mục tiêu là có thể khiến cơ thể này dẻo dai như cơ thể cũ của tôi.
Vì hôm nay là ngày đầu nên tôi sẽ chỉ tập nhè nhẹ thôi. Cơ thể con bé chả có tí sức lực nào nên tôi cũng không muốn vận động quá sức.
「 Tạm thời cứ vận động nhẹ đã rồi về nhà tính sau. 」
Do hôm qua về nhà là tôi gục luôn nên chả có thời gian để mà đi thám thính xung quanh. Kotone cũng chẳng có tí kí ức gì về nơi này nên cứ đi vòng quanh đã.
Có lẽ là do luôn luôn được đưa đón bằng xe riêng và mua sắm ở những cửa tiệm đắt tiền nên con bé mới chây ì như vậy. Thực sự với cái thể lực yếu ớt đến chừng này, không biết con bé sẽ làm được gì cho đời nữa.
「 Mới đi bộ có 10 phút mà đã thở không ra hơi rồi. Đùa hả trời? 」