Akuyaku Reijou, Shomin ni Ochiru

bít tết và lời chiêu mộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 15: Bít tết và lời chiêu mộ

Tôi tiếp tục tập trung làm việc nhưng tôi không hề thấy điểm kết ở đâu cả. Những chồng tài liệu đang giảm bớt đi nhưng vẫn còn rất nhiều, nên không thể nói trước được điều gì. Tôi không nghĩ đống này có thể được giải quyết xong trong ngày nhưng có lẽ tôi chỉ phải làm hết hôm nay thôi.

Tôi không biết cơn đau dạ dày hai người kia như thế nào nhưng nếu nó không quá tệ thì chắc ngày mai họ sẽ quay lại bình thường thôi.

“Hôm nay tới đây thôi.”

Nghe thấy lời của hội trưởng, mọi người thu xếp kết thúc công việc. Tôi lưu đống tài liệu vừa xử lý xong và tắt máy. Nhìn đồng hồ thì đã bảy giờ tối rồi. Tôi không ngờ chúng tôi sẽ làm việc tới tận lúc này.

“Các anh chị thường làm việc tới tận giờ này sao?”

“Không, chị nghe nói rằng chỉ có khoảng thời gian này trong năm thôi. Tầm này năm ngoái chị cũng chưa phải là thành viên hội mà.”

Kishita-senpai, người trả lời câu hỏi của tôi, cũng trông có vẻ mệt mỏi. Chuyện này sẽ tiếp diễn trong vài ngày tới nữa, nên hội học sinh sẽ rất khó khăn đây. Với tôi thì, nó sẽ ngốn hết thời gian rảnh của tôi nên tôi sẽ không tham dự đâu.

Nếu cân nhắc về những báo cáo thành tích thì tôi sẽ nghĩ lại, nhưng mà trường hợp của Kotone thì nó sẽ không cải thiện được bao nhiêu cả. Dẫu sao thì tôi có thể cải thiện hình ảnh bản thân mà không cần phải tham dự hội học sinh.

“Được rồi mọi người, đi ăn tối ở nhà hàng gia đình hay gì đó thôi.”

“Hội trưởng, em không có tiền, nên em sẽ từ chối ạ.’

“Hể, thế thì anh bao.”

“Thế thì đi nào.”

Tuyệt vời, tiết kiệm được chút chi phí ăn uống cho tôi. Bên cạnh đó, cũng lâu rồi tôi mới được ăn ngoài, mà nó lại còn là món bít tết nữa. Cơ mà, hội trưởng ăn ở nhà hàng gia đình nhiều lắm à? Anh ta không giống như loại người đó lắm.

Mà nói ra thì, một người từ Thập Nhị Gia đi tới mấy chỗ đó có được không vậy? Anh ta là một người của nhà Hadzuki mà, đúng chứ?

“Hội trưởng hay chiêu đãi bọn chị để xã giao ấy mà.”

“Heh, anh ấy là một cấp trên tốt bụng nhỉ.”

“Và cạnh đó, ngoài anh ra, ở đây toàn là người đẹp thôi.”

Nhắc mới nhớ, anh ấy nói đúng. Kishita-senpai, Saitou-san và tôi đều có thần thái khác nhau, nhưng cả ba đều có dung mạo ưa nhìn. Vốn là một thằng đực rựa nên có chút khó khăn cho tôi để chấp nhận việc này. Tôi thật sự không quá để ý tới nó.

Nhưng mà, dù hội trưởng có cái tông giọng như đang tán tỉnh nhưng anh ấy không hề có ý định đó chút nào. Khi đi bộ với anh, tôi có cảm giác anh ấy giống như một ông chủ đang thật sự quan tâm tới cấp dưới của mình.

“Đi thôi nào.”

“Chắc đây là chuyện bình thường với ai đó giàu sụ.”

Trước cổng trường là một cái xe hơi sang trọng. Đi tới nhà hàng gia đình bằng cái đó là một sự lãng phí… đó là thứ tôi định nói nhưng tôi nuốt lại. Sau cùng thì ta không thể để cho con trai của một gia tộc nổi tiếng phải cuốc bộ. (Có thể bạn đã biết: Đám xe này ngoài chuyện uống xăng như uống nước ra, cái phí “nuôi xe” và sửa chữa khủng khiếp hơn xe thường rất nhiều.)

Nếu làm thế thì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

“Chuyện này lẽ ra cũng phải bình thường với em chứ Kisaragi-kun?”

“Cho tới năm ngoái thì đúng thế nhưng hiện tại thì, em đi xe căng hải.”

“Ra thế, ra thế. Chuyện này khá rắc rối đây, anh sẽ không nói là ai khó khăn đâu.”

Anh ta chắc hẳn đang nói về những vệ sĩ của gia tộc Kisaragi đang ở đâu đó quanh đây, tôi cũng chưa từng gặp mặt họ mà. Dù tôi có bị trục xuất khỏi dinh thự, tôi vẫn là một người của gia tộc Kisaragi, nên vẫn có những tên bắt cóc rình rập. Họ chắc chắn ở đấy để ngăn chuyện đó xảy ra.

Nhớ lại thì, tôi vẫn bị thương ở trong học viện. Nhưng mà tôi đã để ý thấy một vài vệ sĩ rồi. Ít nhất là vài người ở chỗ làm thêm của tôi. Ngay cả tôi cũng hiểu được vấn đề này.

“Gia tộc của em không nghĩ xa tới độ đó đâu.”

“Anh thì nghĩ là họ quan tâm tới việc giáo dục lại em hơn. Mà kết quả thì, là một thành công vang dội.”

“Nhưng mà em lại lo cho họ theo một nghĩa khác.”

Chủ yếu là trong việc trang điểm và mấy chuyện làm đẹp. Misaki đã dạy tôi rất nhiều và tôi thậm chí đã tự mình thử nó nhưng sau khi thấy cái giá tiền của đống mỹ phẩm còn lại trong phòng, tôi đã ngưng hoàn toàn. Làm như tôi có thể mua mấy thứ đó với cái lối sống hiện tại vậy ấy.

Nghĩ về việc mua cái đống đồ đó sẽ rút cạn tiền sinh hoạt cá nhân khiến tôi đổ mồ hôi lạnh. Họ đang nghĩ cái quái gì vậy?

Trong khi nói chuyện phiếm với nhau, chúng tôi đã tới nhà hàng gia đình. Dựa trên thái độ bình tĩnh của nhân viên thì hẳn là hội học sinh thường hay lui tới đây. Đúng như dự đoán, các nhân viên đều quen thuộc với họ.

“Kisaragi-kun, em muốn uống gì? Cả em nữa, Kaori.”

“Cho em trà ô long ạ. Còn em thì sao, Kisaragi-san?”

“Em cũng thế ạ. Hội trưởng, xin anh đừng trộn nó với thứ khác.”

“Ể-, em đang nói đùa?”

“Em cực kỳ nghiêm túc ạ.”

“Anh đùa thôi. Đi nào Kozue-kun.”

Trước hết thì, chẳng phải anh cần nhân viên cho phép mới được dùng quầy nước uống à? Tôi thật sự thắc mắc về chuyện đó, nhưng Kishita-senpai đã nói rằng “đây là chuyện thường tình.” Nên tôi chắc họ thật sự là khách quen ở đây.

Quan trọng hơn là, đừng trộn nó với mấy thứ khác. Nếu bạn pha cho bản thân thì không vấn đề, nhưng bạn mà làm như thế với người khác thì họ sẽ không vui đâu. Ít nhất thì đó là suy nghĩ của tôi.

“Giờ thì, anh nên ăn gì ta? Mọi người, thoải mái gọi món như mọi khi nha.”

Và ai cũng làm thế cả. Nhân tiện thì, món tôi gọi là món bít tết. Rất lâu rồi tôi mới được nhìn thấy món này nên cực kỳ phấn khích. Đột nhiên tôi để ý thấy Saitou-san đang nhìn tôi chằm chằm. Tôi tự hỏi tại sao ấy nhờ.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Không, chỉ là mình nghĩ cậu có chút trẻ con.”

“Hiện giờ thì, nhìn Kisaragi-san thế này thì ai cũng nghĩ thế thôi. Chính cái cách cậu đang mong chờ đó.”

“Thật sự khác biệt. Giờ thì chị nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu suất ăn của Kisaragi được mang ra cuối cùng?”

Kishita-senpai, em sẽ buồn lắm đó. Món ăn của mình bị mang ra trễ trong khi mọi người đều đã có phần là một sự tra tấn. Và tôi cũng cảm thấy tệ khi để mọi người phải chờ phần của tôi nữa. Nên mọi người cứ ăn tự nhiên nếu chuyện đó xảy ra.

Ngay cả khi tôi lườm tất cả với ánh mắt hận thù.

“Cơ mà giờ nhìn lại thì dáng vẻ của em đã thay đổi rồi.”

“Em cũng đâu có đeo trang điểm hay gì đâu.”

“Không phải là chuyện ấy, anh đang nói về cái thần thái cơ. Trước đây em thật sự rất đanh chua, anh thậm chí còn không nghĩ tới việc lại gần em, nhưng giờ thì em không như thế chút nào cả.”

“Đúng thế. Trước đây người ta thấy em rất hung hăng. Như một con chó dại sẽ cắn bất kỳ ai đấy.”

Hội trưởng và Kishita-senpai không thèm giữ lời. Đúng thế, Kotone trong quá khứ thật sự rất láo toét và bố đời. Chạm mặt cô ta và cô sẽ không nghe bất kỳ điều gì bạn nói, mặc cho đó là lời xã giao hay chỉ trích, cô ta sẽ chỉ đơn phương gáy bẩn rồi buông lời nhạo báng bạn. Cô ta sẽ tiếp cận những người cô ta thấy thích thú nhưng không bao giờ hành xử theo cái cách để gây thiện cảm với người ta.

Đó là tất cả những gì con bé đã làm. Thầy hiệu trưởng đã nói đôi điều về chuyện đó nhưng có vẻ là Kisaragi Kotone đang bị lợi dụng như dạng hỏa mù. Không cần biết bạn làm gì, nếu bạn đổ lỗi cho con bé thì bạn sẽ được coi như vô tội.

Theo lẽ tự nhiên thì có vài kẻ đã bị bắt và phải trả giá, nhưng đó chỉ là những trường hợp hiếm có. Dù cho điều này có là sự thật đi nữa thì nó cũng không thể biện minh cho hành động của Kotone.

“Nhà Udzuki toang rồi.”

“Thầy hiệu trưởng đã chơi tới bến luôn à?”

“Hay nói đúng hơn là, những lời đồn sớm muộn gì cũng lan rộng thôi. Dù sao đi nữa, đó là một trường hợp chuyển trường ngay trong khoảng thời gian bị đình chỉ học. Chắc chắn sẽ có người điều tra vụ này.”

“Em cũng ở cùng lớp với bọn họ nên em nghe được rất nhiều giả thuyết. Cái phổ biến nhất là Kisaragi-san đã trục xuất họ.”

“Đúng như dự đoán, hình ảnh của em trong các lớp khác vẫn tệ hại như trước.”

Họ cũng không hoàn toàn sai. Điều kỳ lạ là khi vướng vào rắc rối với tôi nhưng cô ấy lại bị chuyển đi tới nơi đó dưới sự cho phép của cha mẹ cô. Cái nơi mà cô ấy sẽ không bao giờ được phép rời khỏi khuôn viên trường, bất kể là nghỉ hè hay năm mới.

Đương nhiên, cũng không phải là có thể tha thứ được nhưng cái chốn đó tụ hợp lại những đứa trẻ rắc rối và, trong trường hợp của Shizune thì vẫn có nguy cơ cô ta sẽ trả thù tôi sớm nhất có thể.

“Thực tế là con nhỏ Udzuki đó đã đi quá giới hạn rồi. Lần này Kisaragi-san rõ ràng là nạn nhân.”

“Em rất cảm tạ khi biết được vẫn còn có những người nghĩ theo hướng đó.”

Số người nhìn nhận cẩn thận con người tôi dưới cái tên Kotone đang tăng đều đặn. Cơ mà dù những sự kiện dẫn tới điều này là một vấn đề, nhưng tôi thật sự không thể thấy biết ơn sao cho đủ tới những người lớn đã giúp

tôi khiến nó xảy ra.

Nếu không có sự giúp đỡ của họ, tôi sẽ không thể nào ở vị trí hiện tại.

“Mình thích con người cậu ở hiện tại, Kisaragi-san.”

“Saitou-san, cảm ơn cậu.”

Thế nhưng, trong trường hợp của Saitou thì, cô ấy có lẽ đang thông cảm cho sự mong đợi của tôi về suất ăn có thể được mang ra bất kỳ lúc nào. Một tiểu thư nhà giàu đang phấn khích với món ăn trong nhà hàng gia đinh cũng rất kỳ lạ. Xin lỗi nhé, cốt lõi thì tôi chỉ là một thường dân thôi.

“Ồ, có vẻ như suất ăn của chúng ta đều được mang ra cùng lúc. Kế đến thì, ăn thôi kẻo nguội hết.”

“Itadakimasu!”

Aa, lâu lắm rồi mới được ăn thịt bò, ngon quá. Tôi sẽ ăn hết, không chừa lại bất kỳ thứ gì kể cả một giọt nước sốt. Ưmmm. Lại nữa, dạo gần đây tôi cứ cảm thấy như bị săm soi khi đang ăn vậy. Cả bây giờ nữa.

“Trông cậu ấy ăn ngon thật nhỉ.”

“Chỉ nhìn thôi cũng thấy an tâm rồi. Đúng không Saitou-san?”

Saitou gật gù đồng ý về việc tôi dễ dàng bị nhìn thấu à? Có lẽ tôi đang hạnh phúc khi được ăn món ngon. Nhưng tôi ăn mọi thứ tôi nấu ra, kể cả những sản phẩm thất bại. Sẽ rất lãng phí thực phẩm nếu không làm như thế.

Dù tôi vẫn đang bối rối nhưng dao và nĩa trên tay tôi không dừng lại. Nói đúng hơn là sự thèm ăn của tôi không dừng lại được.

“Ngon quá, cảm ơn vì bữa ăn ạ.”

“A, em ăn nhanh thật đấy.”

Nhiều khi đồ ăn do người khác nấu có hương vị ngon một cách kỳ lạ. Kiểu là đó giờ bạn chỉ ăn mỗi đồ của chính mình nấu. Bởi vì thế nên tôi ăn nhanh hơn mọi khi. Và bụng tôi cũng no rồi, nên là không có gì để phàn nàn cả.

Chắc là tôi nên thư giãn và uống trà ô long thôi.

““Đúng là một người khác hoàn toàn.””

Như mọi khi, ai cũng nói câu đó cả. Có gì lạ lùng khi một người trông hạnh phúc không? Ra là thế, họ chắc không thể thấy được cảm xúc của Kotone dưới cái lớp trang điểm dày cộp đó. Thật đáng sợ mà.

Đó chắc là lý do họ có thể thấy được những biểu cảm của tôi nhiều hơn.

“Thật sự khác biệt tới thế ư?.... Chắc là vậy.”

Dù tôi có nói như thế, thực tế đã rất khác rồi. Tôi không có ý muốn bác bỏ cuộc sống của Kotone nhưng tôi cũng không làm thế với cuộc sống của tôi đâu. Sau cùng thì, nếu tôi phải chọn một trong hai, thì chắc chắn là cái của tôi rồi. Cứ tiếp tục theo cái lối sống của Kotone sẽ chỉ dẫn tới cái kết thương tâm mà thôi.

Đó là tại sao tôi ngừng sinh hoạt như Kotone. Và cái cảm giác tội lỗi về chuyện đó khiến tôi quyết định sẽ gánh hết mọi nghiệp chướng của Kotone. Có lẽ nó là một trong những lý do tôi chấp nhận cuộc sống này.

“Trông như em đã được gỡ rối rồi nhỉ?”

“Đúng thế ạ. Cơ mà em bất ngờ là hội trưởng lại nhìn ra được đấy.”

“Chỉ là nghĩa vụ của cấp trên phải quan sát kỹ lưỡng cấp dưới của mình thôi.”

“Em đâu có phải cấp dưới của anh đâu? Thậm chí em còn chẳng phải là thành viên hội học sinh nữa mà.”

“Ể~~, nhưng em có tài năng nên anh mới muốn chiêu mộ đó.”

“Ngay từ đầu thì anh đã triệu tập đủ dàn nhân sự rồi, nên không có chỗ cho em vào đâu.”

Họ đã có đầy đủ vị trí rồi. Mặc dù đúng là khối lượng công việc có hơi quá sức với số lượng người đó, nhưng họ cũng không thể đột nhiên lôi thêm một thủ quỹ. Cũng phải nói luôn, nếu họ chiêu mộ tôi vào thì chẳng phải sẽ gây ra sự bất mãn trong các học sinh sao?

Các em năm đầu thì có lẽ sẽ không thấy gì, nhưng còn mấy bạn đồng khóa và những tiền bối thì sao?

“Chắc là anh nên sa thải một người rồi.”

“Đừng làm thế mà, em sẽ bị thù ghét mất.”

Những lời đồn kỳ lạ sẽ lan ra. Đó là điều chắc chắn. Nhưng tôi biết hội trưởng chỉ đang nói đùa thôi. Vì nhìn Kishita-senpai và Saitou-san không hề thấy bất ngờ chút nào. Nhưng theo góc nhìn khác thì, điều này cũng có nghĩa là họ không bất ngờ về việc hội trưởng muốn chiêu mộ tôi.

Anh ta dựa vào cái gì để đưa ra cái quyết định đó? Tôi chỉ có thể làm được như thế vì tôi có chút kinh nghiệm, vậy thôi.

“Bên cạnh đó thì, em chỉ hỗ trợ mọi người theo yêu cầu của thầy hiệu trưởng trong hôm nay thôi.”

““Đừng làm thế mà!””

Thật bất ngờ, hai cô gái kia lại phản đối. Tại sao?

“Bỏ qua khả năng văn thư của Kisaragi-san là một mất mát lớn. Chị vừa mới chỉ nhận ra sau ngày hôm nay, nhưng kể cả hai người kia có quay lại thì bọn chị vẫn mất rất nhiều thời gian để có thể giải quyết mọi thứ.”

“Em chỉ muốn làm cho xong rồi đi chơi game thôi.”

Saitou-san, giữ miệng chút đi chứ. Nhưng mà, những điều Kishita-senpai nói có thật sự đúng không? Ngay cả khi không có tôi thì cũng chỉ là mất một người. Thế thì hai người kia quay lại sẽ không đời nào tệ hơn được việc tôi ra đi cả.

Tôi không thể tưởng tượng được thủ quỹ lại có thể yếu kém ở khoản này được nên chắc là có gì đó với tổng vụ rồi

“Mọi chuyện là vậy đó, em có thể trợ giúp bọn anh cho tới hết chuyện này không?”

“Điều đó còn phụ thuộc vào thù lao nữa. Bên cạnh đó, làm ơn hỏi ý kiến của hai người đang nghỉ bệnh hôm nay nữa. Nếu một trong hai người phản đối thì em sẽ không bước chân vào văn phòng hội học sinh đâu.”

Tôi từ chối làm việc không công. Hơn nữa, nếu tôi nhận lời nhưng lại không được chào đón thì tôi cũng không muốn phải làm việc chung một phòng với họ đâu. Nếu tôi là một người lớn đi làm thì có lẽ tôi sẽ chịu đựng một chút, nhưng bây giờ tôi là một học sinh. Tôi sẽ né thật xa cái môi trường tệ hại đó.

Khách quan mà nói thì tôi chỉ đang ích kỷ thôi. Và yêu cầu của thầy hiệu trưởng sẽ kết thúc vào hôm nay. Tôi thật sự hi vọng thế.

“Nếu cả hai người họ đều không đến được ngày mai thì sao?”

“Nếu thế thì em sẽ giúp một tay. Và cũng không cần thù lao gì đâu ạ.”

Tôi đã được yêu cầu như một nhân lực khẩn cấp, nên trong trường hợp đó tôi sẽ tiếp tục trợ giúp. Đây cũng là loại thỏa thuận kiểu đó mà. Tên hội trưởng nhe răng cười sau khi nghe tôi trả lời kìa, tởm quá. Anh đang tính toán cái gì thế hả?

“Được rồi, để bọn họ nghỉ thêm ngày mai nữa.”

“Đồng ý luôn, hội trưởng.”

“Rất hân hạnh khi được làm việc với em, Kisaragi-san.”

Và hội trưởng bắt đầu bấm bấm điện thoại, cả Kishita-senpai và Saitou-san đều đồng tình. Bọn họ thật sự không hề khách sáo chút nào! Mặc dù người nhận được cái tin nhắn kiểu “đừng cố quá sức, nghỉ ngơi thêm một ngày cho chắc đi” sẽ thấy biết ơn vì điều đó.

Nhưng trong trường hợp này, tôi có thể thấy rõ ràng màn kịch họ đang diễn để bắt tôi phải làm cả ngày mai nên tôi không thấy biết ơn chút nào cả.

“Hai người họ không đáng tin tới thế sao?”

“Thủ quỹ thì cũng ổn nhưng mà em xử lý mọi thứ nhanh hơn nhiều. Còn tổng vụ thì lại cực kỳ tệ hại trong khoản giấy tờ này.”

Vậy tại sao họ lại được bầu vào cơ chứ? Đặc biệt là vị trí tổng vụ ấy. Trong trí nhớ của tôi anh ta là một người có thể hình tốt giống như một anh cả vậy. Chắc vậy, tôi thật sự không nghĩ rằng một người đô con như thế lại mượt mà gõ phím đâu.

Người còn lại chắc là một anh chàng đeo kính có vẻ trí thức. Kotone không biết tên của ai cả.

“Và như vậy, rất vui khi được làm việc với em vào ngày mai, thành viên tạm thời Kisaragi-kun.”

“Đừng có bổ nhiệm em vào cái vị trí nào cả. Hơn nữa cái vị trí đó còn chẳng tồn tại mà.”

“Thực ra là nó có.”

“Có ư!?”

Tôi thật sự bất ngờ trước câu trả lời của Kishita-senpai. Thành viên tạm thời là cái gì cơ chứ? Nó kiểu như là một người được bổ nhiệm trong những tình huống khẩn cấp mà không có đủ nhân lực chăng? Bản thân chuyện đó đã tệ đủ đường rồi. Tôi không muốn bị đột nhiên bị gọi đi làm đâu. Tôi sẽ không tài nào sắp xếp kế hoạch đàng hoàng được.

“Hội trưởng. Nếu em không nhầm thì, anh không thể ép buộc người khác đúng chứ?”

“Đừng lo. Anh sẽ khiến đối phương khó mà từ chối được.”

“Rắc rối thật đấy!”

Nếu mà từ chối thì bạn sẽ không bị ép phải tham gia vào hội học sinh. Đó là nội quy học viện nhưng tên hội trưởng này khá chắc sẽ lan truyền tin đồn rằng tôi là một thành viên của hội học sinh. Cho dù thừa hiểu rằng chuyện đó sẽ hủy hoại danh tiếng của hội đi nữa.

Sao mọi người lại muốn tôi tới thế vậy? Đừng nói là lão hiệu trưởng lại nói họ mấy thứ vớ vẩn nữa đấy.

“Hội trưởng cứng đầu với mấy chuyện này lắm đó em biết không?”

Nghe thấy nhận xét của Kishita-senpai, tôi ôm đầu mình. Vậy là, theo một nghĩa, anh ta không có ý định bỏ qua cho tôi hở. Tại sao thay đổi hình ảnh của Kotone lại dẫn tới đống phiền phức này vậy!

Thật không thể hiểu được mà!

Truyện Chữ Hay